Hoàng kim đồng

Chương 217: Cơ quan nặng nề


Vì những khu hoàng lăng có rất nhiều ở Thiểm Tây, vì thế nơi đây trở thành hoa viên của bọn trộm mộ, đến thập niên chín mươi thì địa phương tăng cường đả kích hành vi trộm mộ, thỉnh thoảng có tuần tra xem xét.

Lúc đó Dư Khốc cũng rất cẩn thận, hắn mất năm sáu năm mới tìm ra đúng vị trí của hoàng lăng, vì vậy mà một năm trước hắn dùng chút thủ đoạn, thầu hết tất cả những vườn trái cây ở bên trên.

Có vườn trái cây yểm hộ thì Dư Khốc nhanh chóng xác định được vị trí chính xác, điều làm hắn vui mừng như điên chính là nơi đây rất có khả năng là địa cung của Đường Tông, chưa từng bị đào móc, cũng có nghĩa là rất nhiều vật quý ở bên dưới đều sắp thuộc về hắn.

Dư Khốc sở dĩ có kết luận như vậy cũng vì sau khi hắn mở hầm thì phát hiện đây là một lăng mộ được xây dựng kiên cố, những căn mộ thế này đám trộm chỉ có thể tìm đúng phương hướng mà tiến vào theo cửa, không thể nào mở hầm tiến vào bên trong.

Hơn nữa điều mấu chốt là bọn họ tiến vào trong mộ cũng không phát hiện có kẻ nào trộm qua, cũng không có dấu vết của người ngoài, mặt khác còn phát hiện trong mộ có sử dụng Liên Hoàn Phiên Bản.

Liên Hoàn Phiên Bản thường được dùng trong những mộ táng lớn, đa số đều thiết lập ở trong mộ, độ dài rộng của nó cũng khá tương đối, chỉ hơn một mét, nếu như trộm mộ không biết bên trong có thiết lập Liên Hoàn Phiên Bản thì khó thể vượt qua, cũng khó trốn tránh, cuối cùng rơi vào trong cạm bẫy.

Liên Hoàn Phiên Bản có cấu tạo rất đơn giản, đó là hai tấm ván gỗ được che bên trên cạm bẫy, hai bên tấm ván đều có buộc vật nặng, khi người ta giẫm lên và rơi xuống thì ván gỗ cũng tự động khôi phục nguyên trạng, lẳng lặng chờ kẻ trộm mộ tiếp theo.

Có những Liên Hoàn Phiên Bản được sắp xếp rất khéo, có sắp xếp một cái trục ở chính giữa, khi người ta động vào cơ quan thì cơ thể sẽ bị treo ngược lên trời, không thể nào xuống dưới.

Liên Hoàn Phiên Bản thường được đào sâu, để tránh cho kẻ trộm có thẻ bò lên, mà tình trạng bẫy rập thì thường đặt rất nhiều lưỡi dao sắc bén bên dưới, cũng có thể là thương hay trùy, lưỡi hướng lên trên, chỉ cần rơi xuống thì khó thể nào tránh khỏi kết cục đao kiếm xuyên tim.

Vì xác minh ngôi mộ này mà đám người Dư Khốc tổn thất thảm trọng, khi đó hai người đi phía trước, là tên lùn và một thành viên trong đội họ Thôi.

Trước tiên có nói, những thành viên của đội trộm mộ phần lớn đều là người nhà, vì thế Dư gia cũng không ngoại lệ, chỉ là vài năm trước bên Hongkong thúc hàng hơi căng, trong gia tộc chỉ có ba bốn người hành nghề, vì thế phải mời chào thành viên ở bên ngoài.

Có năm người họ Thôi, cũng là người Lạc Dương Hà Nam, vốn có xuất thân từ một nhóm trộm mộ nhỏ, sau này nhập vào trong nhóm của Dư Khốc. Lúc đó tên họ Thôi kia đi trước, giẫm lên bẫy, cũng không có thời gian phản ứng mà nhanh chóng bị nuốt chững, người ngoài chỉ có thể nghe thấy một tiếng kêu thê lương mà thôi.

Tên lùn phản ứng rất nhanh, khi đó không tiến lên, nhanh chóng đẩy lên người tên họ Thôi và dựa thế lộn ra ngoài, lúc này mới thoát một mạng.

Sau đó mở bẫy ra, dùng đèn pin chiếu xuống, người bên dưới bị vài lưỡi dao sắc bén xuyên qua, chết cực kỳ thê thảm.

Xảy ra chuyện như vậy thì nhóm Dư Khốc cũng không dám tiếp tục đi xuống mà quay lại mặt đất tiếp tục thương thảo.

Lúc này lại xảy ra vấn đề, có một tên họ Thôi mất mạng, một tên bị tên lùn đẩy ngã, sau khi đi lên thì những tên họ Thôi khác luôn sinh chuyện, thiếu chút nữa thì đánh nhau. Dưới sự khuyên can của Dư Khốc, tình huống được dẹp loạn, nhưng trong lòng kẻ nào cũng có khúc mắc.

Tên lùn Dư Lão là em họ của Dư Khốc, là người trước nay luôn đi theo Dư Khốc, hơn nữa cực kỳ có thiên phú, tuy dáng người thấp bé nhưng có ưu thế cực kỳ tuyệt vời ở phương diện dò xét và trộm mộ. Những việc như xuống mộ lấy vật bồi táng trước nay đều do hắn ra tay, vì vậy mà Dư Khốc luôn tỏ ra có hơi thiên vị.

Vì vậy mà đám anh em nhà họ Thôi cảm thấy không cam lòng, nói với Dư Khốc là muốn giải thể, sau này tất đi trên đường, đi qua cầu, nước giếng không phạm nước sông, hơn nữa sau này bọn họ sẽ không bao giờ bước chân vào vùng Thiểm Tây này.

Dư Khốc nghe được lời này thì trong lòng động sát cơ, hắn sao có thể cho đám người này sống bỏ đi? Vì hoàng lăng mà hắn còn giết cả cha mẹ, vì vậy quyết định không cho đám người kia cơ hội để lộ tin đồn.

Nhưng với lòng dạ của Dư Khốc thì tất nhiên sẽ không để lộ ra, vì vậy cười tủm tỉm đồng ý, cũng nói mọi người là huynh đệ với nhau, đến tối làm chút rượu và thức ăn, coi như anh em uống một trận rồi giải tán.

Đêm đến, Dư Khốc mang rượu và thức ăn lên cùng mọi người uống vài ly, đám anh em họ Dư biết rõ Dư Khốc, cũng không phải không đề phòng. Vì vậy những món nào Dư Khốc động vào thì bọn họ sẽ động vào, những món nào không thì sẽ chẳng động đũa, rượu cũng không có vấn đề, vì Dư đại ca cũng uống cùng mọi người.

Ai ngờ đề phòng như vậy nhưng cũng vẫn gặp nạn, cũng là một câu nói của Dư đại ca, đó là trong rượu bị hạ độc, chẳng qua trước đó nhóm người Dư Khốc đã uống sẵn thuốc giải. Sau khi nhóm anh em họ Thôi bị thuốc độc làm cho ngất xỉu, Dư đại ca quyết định ra tay hung ác, xử lý đám người và chôn xuống đất làm phân cho cây.

Sau khi giải quyết đám anh em họ Thôi, Dư đại ca lại tiếp tục vào trong lăng mộ, dùng những cây gỗ dài để xác minh và đi qua Liên Hoàn Phiên Bản, cũng đi làm vài cái thang đặc chế có thể gấp duỗi, gác những cái thang lên mặt bẫy, như vậy mới có thể thông qua.

Chỉ là thông qua Liên Hoàn Phiên Bản thì nhóm Dư Khốc vẫn không thể nào tiến vào trong mộ, nguyên nhân chính là gặp phải cửa niêm phong. Đây là thủ đoạn thường xuyên được sử dụng trong những lăng mộ của vua thời Hán Đường, hơn mười khối đá nặng ngàn cân chặn trước mặt đám người Dư Khốc.

Khi thấy những khối đá cản đường thì Dư đại ca chẳng giận mà còn vui, tất cả đã nói rõ đây là hoàng lăng và chưa từng bị xâm phạm. Hắn coi như là một người kiên nhẫn, lập tức dùng danh nghĩa giữ vườn trái cây, xây dựng một căn nhà để an tâm ở lại.

Mỗi ngày để một người ở bên trên canh chừng, hai người xuống mộ làm việc. Vì những khối đá kia quá lớn, nếu dùng thuốc nổ sẽ làm sập hầm mộ, chỉ có thể đục khoét dần dần mà thôi.

Cứ như vậy mà trải qua một năm sẽ thanh lý sạch những khối đá cản đường, khi Dư đại ca chuẩn bị giải quyết những công đoạn cuối cùng thì bên ngoài xả ra sự cố.

Dư đại ca đã trộm mộ hơn chục năm, trên tay có không ít thứ tốt, cũng luôn liên hệ với bên ngoài, liên tục buôn lậu ra ngoài.

Vốn những chuyện như vậy do Dư đại ca tự mình ra tay, nhưng vì hoàng lăng ở gần Lưu Gia Trang, nếu hắn không có mặt và để lại vài người Dư Lão Tam thì rất dễ bị kẻ khác nghi ngờ. Vì vậy hắn giao chuyện làm ăn với phía Hongkong cho cậu em họ của mình là Dư Lão Lục, cũng không ngờ rằng đối phương buôn lậu lần đầu tiên đã thất thủ, mà Dư Lão Lục vì cố chống lại lệnh bắt mà bị bắn chết.

Trong đội ngũ trộm mộ của Dư đại ca, ngoài bốn anh em trong nhà làm trung tâm thì tất cả đều là thành viên vòng ngoài, căn bản không biết tên và lai lịch của bọn họ, vốn dĩ Dư Lão Lục bị bắn chết thì manh mối sẽ bị cắt đứt.

Nhưng Dư Lão Lục làm việc không cẩn thận, một lần say rượu có nhắc với thủ hạ về hoàng lăng Đường Tông, mà đám thủ hạ vừa vặn bị cảnh sát bắt được. Vì thế mà người ta mới cho rằng mã đạp phi yến xuất phát từ lăng mộ, vì bảo vệ lăng mộ mà nhóm giáo sư Mạnh mới đến đây khảo cổ.

Vốn dĩ khi nhóm khảo cổ tiến vào trong Lưu Gia Trang thì Dư Khốc đã có ý muốn cao chạy xa bay, nhưng vài ngày sau hắn lại phát hiện vị trí nhóm người kia đào bới chính là chỗ mà trước đó mình đào trộm, không tìm được hoàng lăng ở nơi đó. Điều này làm hắn sinh ra cảm giác may mắn, muốn đợi nhóm khảo cổ rút đi, sau đó lấy những vật phẩm trong hoàng lăng ra rồi bỏ chạy.

Nhưng những tình huống mà chị Đại Cước thông báo vừa rồi làm cho hắn sinh ra cảm giác không ổn, giống như sự việc đang dần mở rộng, nhưng vì lòng tham mà hắn quyết định, ngày mai sẽ mở ra lớp đá cuối cùng để tiến vào bên trong.

Sở dĩ chọn là ngày mai vì khi đó là lúc Lưu Trường Phát kết hôn, có đốt pháo linh đình, nếu mình sử dụng thuốc nổ cũng bí mật hơn. Thứ hai là có nhiều khách đến Lưu Gia Trang, vì vậy người của mình trà trộn vào cũng không bị phát hiện, cũng có thể dễ dàng trốn thoát, hắn đã sớm tính toán tất cả tình huống rồi.

Bây giờ vấn đề mấu chốt chính là có thể kéo dài thời gian khảo sát của đội khảo cổ qua ngày mai không, Dư đại ca biết rõ, nếu trong thôn cho phép, hơn nữa lại có thêm vài cảnh sát quân sự, chính mình căn bản không ngăn được, bí mật sẽ bị bộc lộ ra ngoài sáng.

Dư đại ca đặt hộ chiếu vào trong túi, lấy súng ra, do dự một chút lại thả về. Lúc này thời tiết nông thôn khá nóng, người lớn căn bản là cởi áo mặc quần cộc, căn bản không có chỗ nào giấu súng.

Dư đại ca ngồi xuống, lại đặt những thứ trong bọc xuống dưới khoảng không, đặt viên gạch lên trên, còn lấy một chút tro bụi rải ra, thổi một hơi. Khi nhìn qua không còn thấy sơ hở thì hắn mới đứng lên mở cửa đi ra.

Sau khi đi ra khỏi nhà thì Dư đại ca trực tiếp đi đến cửa hàng đầu thôn, lấy một trăm đồng mua bốn chai rượu Phượng Tường, sau đó cầm hai mươi đồng còn thừa bỏ vào túi, lại xách rượu đến nhà bí thư chi bộ thôn.

- Nhị thúc, cháu đến thăm chú, cũng không có gì, có vài bình rượu xem như làm quà.

Đi vào cửa chính nhà bí thư chi bộ thôn, Dư đại ca đã lên tiếng, sau đó đặt vài chai rượu lên mặt bàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status