Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

CHƯƠNG 86: KHINH BẠC



CHƯƠNG 86: KHINH BẠC

Không khí trong phòng có chút căng thẳng, mùi rượu tỏa ra, Tiết Tịnh Kỳ cố gắng khiến bản thân nhả lỏng.

Thái tử có chút phiền muộn bứt tóc, mắt của hắn ta vụt sáng trong bóng đêm, hắn ta nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, lời nói có chút lộn xộn: “Tịnh Kỳ, tôi không biết bản thân sao lại đến đây, tôi rất muốn đến, chỉ là muốn gặp mặt nàng, muốn nói chuyện với nàng.

Tiếng hít thở nặng nề của hắn ta vang lên bên tai của Tiết Tịnh Kỳ, cô biết hắn ta tại sao lại xúc động như thế, nếu như không phải cô và Thích Mặc Thanh, hắn ta cũng sẽ không nhìn thấy một màn đó, đối với hắn ta mà nói, cũng là một đả kích nặng nề.

“Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta là Vương phi của Minh Vương, ngài có gì muốn nói, chúng ta đến thư phòng nói.” Đầu óc của Tiết Tịnh Kỳ rất lý trí, cô biết bây giờ chỉ có thể ổn định lại cảm xúc của Thái tử mới là cách tốt nhất.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, vốn dĩ sẽ khiến người khác dị nghị, huống chi Tiết Tịnh Kỳ đã gả cho người ta, nếu như bị Thích Mặc Thanh biết, sợ rằng chàng sẽ đại phát lôi đình, cho nên cô chỉ có thể cố gắng ổn định lại Thái tử, khiến hắn ta nhanh chóng rời khỏi, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thái tử lại cười lạnh một tiếng, rõ ràng không nghe lọt tai lời nói của Tiết Tịnh Kỳ, tự nói: “Tịnh Kỳ, ta chỉ có vài lời muốn nói riêng với nàng mà thôi, hai ngày nay ta thật sự rất mệt, vị trí Thái tử này ta ngồi lâu như vậy, bao nhiêu âm mưu thâm độc, lục đục với nhau, đều là vì vị trí Thái tử này, ta muố tìm một người có thể mãi mãi ở bên ta, chỉ thế mà thôi, nhưng... nhưng tại sao, khó như vậy?

Giọng nói của hắn ta dần dần có chút trầm thấp, mãi đến cuối cùng thậm chí có chút nghẹn ngào, trong bóng tối, Tiết Tịnh Kỳ nhìn không rõ biểu cảm của hắn ta, chỉ có thể từ trong bóng tối cảm nhận được nỗi đau khổ của hắn ta.

Vị trí của hắn ta là mục tiêu của mọi người, bất luận mấy Hoàng tử làm chuyện gì, đều nhằm vào vị trí này của hắn ta, hắn ta trước nay hỏi không chuyện triều chính, chỉ có sau khi hắn ta khỏi bệnh, mới dần dần bước từng nhúng tay vào một vài chuyện trong triều.

Con người một khi có quyền rồi, thì sẽ kéo những ánh mắt thù địch và kẻ địch đến, đây là tranh đấu quyền lực của vị trí cao.

Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy bản thân có hơi không thể đối mặt với hắn ta, dù sao hắn ta đối tượng bày tỏ là chính mình, mà bản thân lại ở bên người đối lập với hắn ta, cô không thể cùng hắn ta thành đôi đồng thời còn dựng bản thân thành hình tượng thánh mẫu, cô không làm được.

“Thái tử, nếu như ngài đến muốn nói với ta những lời này, vậy mời ngài về cho, ta không muốn nghe.” Ngữ khí của Tiết Tịnh Kỳ rất xa cách, căn bản không mang theo bất cứ cảm xúc mào.

Không ngờ cô lại nói mấy lời xa cách như vậy, lọt vào trong tai của hắn ta lại biến thành một loại hàm ý khác, hắn ta thậm chí có chút vui mừng như điên nói: “Tịnh Kỳ, ta có thể hiểu vì nàng đang quan tâm ta sao? Sợ ta bị Minh Vương phát hiện? Phải không?”

Tiết Tịnh Kỳ có chút bất lực, cô chỉ là sợ bị Thích Mặc Thanh hiểu lầm, cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn ta đi, trong ngữ khí của cô có chút lạnh lùng xa cách: “Không phải, ta căn bản không quan tâm ngài cho dù bây giờ Minh Vương đến, chàng nhất định cũng sẽ tin tưởng ta, mà ngài, sẽ chỉ khiến tình cảm huynh đệ của hai người rạn nứt.”

Ánh trăng dần dần tối lại, Thái Tử không nói một lời nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen láy lóe sáng trong bóng đêm, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đối diện đang xông vào trong cơ thể của cô.





Bầu không khí quỷ dị này kéo dài không lâu thì bị tiếng cười khẽ của Thái tử phá tan, tiếng cười trầm thấp của hắn ta lọt vào tai cô, trong đêm tối yên tĩnh này rõ ràng trở nên chói tai. Tiếng cười thê lương, bi thương, chế giễu, hắn ta chợt tắt tiếng cười, màn đêm bỗng chốc trở nên im lìm.

Khi Tiết Tịnh Kỳ tưởng lời của bản thân đã có tác dụng, hắn ta lại ôm chầm lấy cô, dùng ngực của mình chặn môi của cô lại, đem tiếng hét của cô chặn lại trên bả vai của hắn ta.

Lồng ngực dày rộng rắn chắc này vây chặt lấy Tiết Tịnh Kỳ, cô chỉ cảm thấy cơn tức giận tắc ở trong lồng ngực không ra được, đây tính là cái gì... định làm cái gì?

Cô đột nhiên cắn mạnh vào bả vai của hắn ta, hắn ta sau khi hít một hơi thật sâu, vẫn cố chấp ôm cô trong ngực, tiếng thở dốc khàn khàn vang lên bên tai cô, sau đó thấp giọng nói: “Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, ta thật sự vui mừng, hắn không có ở cùng phòng với nàng, có phải giữa hai người không có tình cảm?”

Vẻ vui mừng của hắn ta lọt vào bên tai của cô, cô đột nhiên đẩy cơ thể của hắn ta ra, quăng một cái tát lên mặt của hắn ta, ít nhất dùng với 9 phần sức.

Thái tử đầu quay sang một bên, ngón cái lau vết máu bên môi của mình, ánh mắt âm lãnh nhìn Tiết Tịnh Kỳ.

“Cút.” Tiết Tịnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói.

Không khí có hơi lạnh, dần tỏa ra một mùi máu tanh không bình thường, Tiết Tịnh Kỳ cắn chặt răng của mình, không kìm được mà run rẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái tử.

Bầu không khí yên ắng không bình thường này kéo dài một lúc, Thái tử mới lật người xuống giường, ánh trăng chiếu vào trong căn phòng, tầm rèm theo động tác xuống giường của hắn ta là lay động không ngừng, mãi đến khi bên phía cửa sổ truyền tới một âm thanh “ken két” nhỏ, chắc chắn hắn ta đã ra khỏi phòng, cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ mới thả lỏng.

Thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, cô kéo chặt lớp áo, rõ ràng mặc áo sa mỏng, sau lưng lại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cô lau trán của mình, bàn tay đều là mồ hôi.

Cô ngã ra chiếc sạp, nhưng mãi không thể ngủ được.

Sắc đêm tối đen tỏa ra trên mặt đất, cửa lớn của các hộ các nhà đều đóng chặt, trừ thỉnh thoảng trên đường xuất hiện một hai tên say khướt, xách vò rượu đi đứng liêu xiêu, có khi nằm ngay bên tường.

Thái tử đi lảo đảo trên đường, trong ánh mắt vụt qua ánh sao, mắt trong lúc vô tình đã đỏ lên.

Trên đường thỉnh thoảng có một hai tên say rượu không nhìn rõ đường đụng vào người của hắn ta, râu ria che cả cái miệng, chỉ lộ ra đôi mắt một mí và cái mũi to, tên ma say cười ha hả với hắn ta, lại bị hắn ta đạp ra mười mấy mét.

Cơ thể lăn mấy mét, quanh người Thái tử tỏa ra lệ khí lạnh lẽo, cả người lạnh lẽo như chui từ trong hầm băng ra.

Hắn ta còn muốn tiếp tục động thủ, con đường trước mặt đột nhiên truyền đến một chiêng khoan khoái đã thu hút sự chú ý của hắn ta, chân của hắn ta thu lại, vững vàng đi về con đường phía trước.

“Công tử, vào trong xem thử, hôm nay là đêm đầu tiên hoa khôi Cầm Sắt của chúng tôi giao bán, người ra giá cao được!” Mấy lão ma ma mặc hồng y, trên mặt đánh một lớp phấn dày cộp đứng ở cửa vẫy tay mời mọc, dùng giọng nói dịu dàng của mời lôi kéo khách.

Buổi đêm cứ có công tử nào đi qua đều sẽ bị bọn họ kéo vào trong một thế giới khác, Thái tử từ từ đi qua trước cửa bọn họ, ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu phía trên, ba chữ mạ vàng: Ủng Hương Lâu.

Ủng Hương, Ưng Hương... Hắn ta vừa rồi không phải đã ở đây sao? Cơ thể mềm mại trong đêm tối, hắn ta tham muốn cảm giác như thế, đang lắc lắc đầu, muốn rời khỏi, nhưng cánh tay lại bị bàn tay khác nắm lại.

“Vị công tử này đừng đi, hôm nay là Cầm Sắt cô nương bán đêm đầu tiên của mình, công tử có hứng thú có thể vào trong xem!” Giọng nói nũng nịu của lão ma ma truyền đến tai của Thái tử, mùi phấn hương rẻ tiền trên người cực kỳ gay mũi.





Cơ thể của Thái tử cứng nhắc, bị người đó ôm hai tay có chút cứng như đá, ánh mắt u ám chuyển qua lão ma ma đó, ánh mắt u ám khiến bà ta bất giác buông tay.

Lão ma ma đó tuy buông tay, nhưng trong lòng lại đang âm thầm đánh giá người trước mắt này một lượt, từ chất liệu quần áo bên trên còn thêu tơ vàng của hắn ta, lại thấy đai ngọc và chụp tóc mà hắn ta dừng, từ đầu đến chân đều chứng minh hắn ta chính là quan chức cao.

Bà ta sao có thể tha một công tử có tiền như vậy đi được chứ?

Đôi mắt híp gian xảo đảo qua đảo lại, vội vàng ra hiệu với mấy lão ma ma đang kéo khách, vội vàng dụ dỗ đẩy Thái tử vào bên trong Ủng Hương Lâu.

Thái tử luôn giữ mình trong sạch đối diện với mấy người chủ động như vậy, nhất thời cũng không có cách chống đỡ, huống chi hôm nay tâm trạng của hắn ta quả thực không tốt.

Đầu tiên bởi vì chuyện của Doãn Tiêu La và đánh nhau với Ôn Vương, về sau lén lút lén vào phòng của Tiết Tịnh Kỳ ở Minh Vương phủ, ngược lại bị cô tát cho một cái. Không những không có ai an ủi hắn ta, còn muốn khiến hắn ta phát hỏa hơn.

“Được rồi, các người buông tay ra, ta tự mình đi được.” Thái tử gật tay khỏi mấy người đó, tự mình đi lên tầng hai.

Bên trong quả thực khác một trời một vực so với bên ngoài, lụa sa màu đỏ treo lơ lửng khắp vũ đãi, chính giữa xây một vũ đài lớn màu đỏ, bên ngoài là các nhạc sư đệm nhạc, trên đàu là một nưz tử mặc đồ thiếu vải đang nhảy múa.

Nghe nói đây chỉ là món khai vị, hoa khôi Cầm Sắt vẫn chưa có xuất hiện, chỉ cần đợi các ghế trên sân kín hết, Cầm Sắt sẽ xuất hiện.

Thái tử không phải đến vì Cầm Sắt, hắn ta chỉ vào uống chút rượu, giải tỉa sự tức giận trong lòng.

Mấy lão ma ma đó ai ai cũng là quỷ linh, đối với bọn họ mà nói, Thái tử ăn mặc kiểu này trước mặt chính là ông thần tài của bọn họ, đương nhiên phải chiêu đãi tận tình.

Vội vàng căn dặn tiểu nhị đang hầu rượu bên cạnh phải chú ý đến Thái tử trên lầu hai, chọn một ví trí tốt nhất cho hắn ta.

“Công tử, ngài ngồi ở đây xem, đây chính là vị trí đẹp nhất, không chỉ có thể nhìn rõ toàn sân, quan trọng nhất là có thể nhìn rõ Cầm Sắt cô nương!” Tiểu Nhị thay đổi sắc mặt, mỉm cười không ngừng, cố gắng phân tích điểm tốt của vị trí này.

Thái tử khẽ gật đầu, vị trí này quả thực không tệ, từ thắt lưng của mình lấy ra mấy lượng bạc thưởng cho tiểu nhị, hắn ta lúc này mới cam tâm tình nguyện rời khỏi.

Bên tai của hắn ta nhất thời chỉ còn dư lại tiếng nhạc cũ gõ và mấy nam nhân bên cạnh đang nói chuyện ồn ào.

Cuối cùng, người trên sân đã ngồi kín hết, rõ ràng mọi người đều đến vì hoa khôi Cầm Sắt, lướt qua đã thấy chật kín các vị trí, có không ít tiếng hét đòi chiêm ngưỡng dung nhan của Cầm Sắt.

“Mọi người yên tĩnh lại, Cầm Sắt cô nương đã chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa sẽ ra gặp mặt mọi người, mọi người không cần phải gấp gáp.” Một lão ma ma mặc bộ quần áo đỏ xanh pha trộn đứng trên đài nói, hai tay vẫy vẫy kêu mọi người yên tĩnh lại.

Thái tử nhướn mày, xem bà ta rốt cuộc muốn chơi trò gì.

Sau khi lão ma ma nói câu đó, bèn lui xuống.

Nến trên đài nhất thời không biết bị ai thổi tắt, chỉ còn dư lại nến đang cháy xung quanh vũ đài, hắt vào chính giữa vũ đài.

Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về vũ đài, không ai chớp mắt, màn sa mau đỏ trên đỉnh đầu dần dần thả xuống một nữ tử, khoảnh khắc mà nàng ta rơi xuống, tiếng đàn cũng vang lên.

Âm nhạc tinh diệu lương theo mỗi một động tác hạ xuống của nàng ta mà phát ra âm thanh khác nhau, ai cũng nhìn đến ngây người, đắm chìm trong mỹ cảnh mà nàng ta tạo ra.

Nàng ta giống như một Hoa Tiên tử từ trên trời rơi xuống, một cảnh này, không biết đã trộm đi biết bao nhiêu trái tim của người có mặt tại đây, bao nhiêu người bị nàng ta làm cho kinh diễm.

Thái tử nhất thời cũng sững người một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status