Hoành tảo hoang vũ

Chương 839: Tân đại lục (1)

Lâm Lạc kỳ quái nói, hắn thử dẫn động tinh thần lực, nhưng không hề phản ứng, nói cách khác, bọn họ còn đang trong Cổ Nguyên động.

- Chưa từng có người nào đi được xa như chúng ta!

Nam Nhược Hoa suy nghĩ một chút nói:

- Hay là, ở đây cất giấu bí mật của Cổ Nguyên động!

- Hay là, nơi này có sinh sinh ra Hư Nguyên khí!

Lâm Lạc hưng phấn lên.

Tuy rằng thanh âm hai người nói không thấp, nhưng nếu Tinh vực chí tôn không muốn cho người nghe được mà nói, cho dù gần trong gang tấc cũng mơ tưởng nghe được một chữ!

Ngay lúc này, tình cảnh người kia cũng trở nên khốn quẫn, bị mãnh hổ tấn công có vẻ phi thường chật vật, liên tiếp bị đánh lăn đầy đất, tránh né thương tổn, dũng khí trên mặt tựa hồ đã biến mất, lộ ra ý tứ khiếp chiến chạy trốn.

Người này là nam tử, vóc người cực kỳ khôi ngô, toàn thân gần như xích lõa, chỉ có ở hạ thân mới có một quần soóc bằng da thú, chăm chú bao vây lấy nam căm của hắn, một cái lều thật lớn cao cao đột khởi, có vẻ cực kỳ bất nhã!

Này cũng để Nam Nhược Hoa quay đầu đi chỗ khác, nếu không có người kia đã sớm xuất hiện ở chỗ này, nàng còn muốn cho rằng đối phương là cố ý, trực tiếp một ngón tay điểm ra, lấy tính mệnh của tên lưu manh này!

Tên nam tử này hư hoảng một lúc, đột nhiên xoay người bỏ chạy, mục tiêu vừa lúc là chỗ ẩn thân của Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa. Lúc hắn chạy vội, vật bất nhã kia nhất thời kịch liệt lắc lư lên, để khuôn mặt của Nam Nhược Hoa thoáng cái trở nên ửng đỏ không gì sánh được.

- Ngang…

Mãnh hổ phát sinh một tiếng rống to, thân hình bắn đi ra ngoài, chân trước giơ lên, vừa vặn bắt được chân sau người nọ, một đạo huyết hoa bay qua, nam tử kia kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã sấp xuống đất. Lực trùng kích cường đại để hắn liên tục lăn hơn mười vòng.

Hắn lộ ra vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, nhưng đao nhọn trong tay cũng đâm lên, không cam lòng nhìn chằm chằm vào mãnh hổ, không muốn khoanh tay chịu chết.

Lâm Lạc một cái cất bước đi ra ngoài, đi tới bên người nam tử kia nói:

- Vị bằng hữu này, ngươi có nghe hiểu ta nói không?

Nam nhân kia thiếu chút nữa tròng mắt trừng đi ra!

Này sống chết trước mắt còn có người hướng hắn hỏi cái vấn đề dạng này? Vấn đề là lão huynh ngươi không thấy còn có một con Hách Nguyên Hổ trước mặt sao, đây chính là hung vật cường đại nhất phụ cận Hỉ Mã thôn, ai có thể giết chết một con là có thể trở thành dũng sĩ vạn tộc công nhận!

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn thậm chí đi kỳ quái Lâm Lạc ăn mặc cổ quái như vậy, rõ ràng không phải nữ nhân cũng ăn mặc kín đáo như vậy! Không, nữ nhân cũng chỉ là trên thân hơn một cái bao ngực, nào có mặc nhiều như hắn chứ!

Nhưng liệt hổ để tim và mật hắn đều lạnh không có xuất hiện, con Hách Nguyên Hổ kia cư nhiên ở chỗ cũ lạnh run. dáng dấp đúng là sợ không gì sánh được!

Này. . . dù là mèo con cũng không có ngoan như thế a!

- Nguyên lai nghe không hiểu a!

Lâm Lạc thở dài, thế giới trong Cổ Nguyên động này hiển nhiên cùng ngoại giới không có khả năng có bất luận tiếp xúc gì, hai người bọn họ cơ bản là ngoại nhân thứ nhất từ trước tới nay tiến nhập ở đây, ngôn ngữ không thông cũng là có thể lý giải.

- Cáp Khắc Nhĩ nghe hiểu được!

Ý tiệm sợ hãi của nam nhân kia tiêu tan, nhịn không được kêu lên.

- Cáp Khắc Nhĩ, Hỉ Mã dũng sĩ, tộc đàn Lợi Kiếm, xa lạ mà kỳ quái nhân, ngươi là người nào bộ lạc tới?

Lâm Lạc hướng đầu mãnh hổ kia phất phất tay, đại gia hỏa này lập tức như được đại xá, cặp chặt đuôi bỏ chạy. Tuy rằng hắn chỉ là toát ra một tia khí tức, nhưng trực giác của dã thú cũng xa xa trên nhân loại, lập tức cảm ứng được Lâm Lạc cực độ nguy hiểm, ở trước mặt hắn nhu thuận không gì sánh được.

Hoàn hảo, có thể câu thông là có thể giải quyết chín thành vấn đề.

- Ta là Lâm Lạc, nàng là Nam Nhược Hoa…

Lâm Lạc chỉ chỉ Nam Nhược Hoa từ trong rừng rậm đi tới, đã thấy Cáp Khắc Nhĩ trừng mắt rất tròn, chăm chú nhìn vào trên người Nam Nhược Hoa, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

- Ngươi nhất định là nữ thần vĩ đại, ngài là tới cứu vớt con dân của ngươi! Nữ thần tại thượng, thỉnh tiếp thu Cáp Khắc Nhĩ trung thành!

Hắn bò đến bên chân Nam Nhược Hoa, như muốn dùng miệng đi liếm chân của Nam Nhược Hoa vậy.

Này thay đổi là Phong Sở Liên, sớm bị nàng một cước đá bay, sau đó tự kỷ khoe bản thân mỹ lệ. Nhưng Nam Nhược Hoa chỉ là lui qua một bên, lấy năng lực của Tinh vực cấp tự nhiên không có khả năng để cho đối phương đụng tới.

Lâm Lạc không khỏi cười ha ha, một tay bắt lấy Cáp Khắc Nhĩ nói:

- Nguyên lai ngươi so với ta còn có thể đùa giỡn lưu manh hơn! Bất quá, sắc tâm của ngươi thực sự là để ta kính phục, ngay cả trên chân còn đang chảy máu cũng không quản, lẽ nào ngươi muốn làm một sắc lang chảy máu tới chết?

Nam Nhược Hoa không khỏi giận dữ, cấp cho Lâm Lạc một cái bạch nhãn:

- Lâm huynh…

Một câu hờn dỗi này, nếu còn có thể lại đụng thủ cước mà nói, kia thực sự là muốn đầu khớp xương người mềm nhũng rồi.

Lúc này Cáp Khắc Nhĩ mới phát hiện chân phải của bản thân còn bị mãnh hổ hung hăng trảo ra một vết thương, đầu tiên là kinh, sau đó lại bị tuyệt lệ thanh nhã của Nam Nhược Hoa mê hoặc tâm thần, đúng là quên mất điểm ấy, lúc này được Lâm Lạc nhắc tới mới nhìn lại, đùi phải tựa như bị chặt đứt, đau nhức nhập nội tâm.

Bất quá tuy rằng xưng hào dũng sĩ của hắn là tự mình cho, nhưng cốt khí cũng có một chút, trên mặt tuy trắng thảm dọa người, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng vẫn cắn chặt răng không có rên một tiếng, cũng không biết là thiên tính cứng cỏi, hay là ở trước mặt Nam Nhược Hoa cậy mạnh.

- Tính toán ngươi vận khí!

Lâm Lạc một ngón tay điểm ra, Mộc hệ công pháp phát động, một đạo lục khí quyển tới, thương thế của Cáp Khắc Nhĩ lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc phục hồi như cũ.

Chỉ hai ba cái thời gian hô hấp, Cáp Khắc Nhĩ đã hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn không thể tin tưởng đứng dậy chà chà chân phải, sau đó kinh hỉ không gì sánh được nhìn Lâm Lạc nói:

- Nguyên lai ngươi là một gã vu y vĩ đại! Vu y đại nhân, thỉnh theo Cáp Khắc Nhĩ quay về thôn xóm, để chúng ta hảo hảo khoản đãi ngươi!

Lâm Lạc cũng đang muốn lý giải thế giới cổ quái này một chút, tự nhiên vui vẻ đồng ý, ba người cùng nhau quay lại Hỉ Mã thôn của Cáp Khắc Nhĩ.

Cáp Khắc Nhĩ kia tư tưởng chất phác, căn bản không cần Lâm Lạc nói lời khách sáo, cơ bản là hữu vấn tất đáp, đối với hai người không có một tia đề phòng! Này cũng phải, ở trong cảm nhận của hắn, Lâm Lạc là vu y vĩ đại, mà Nam Nhược Hoa càng là nữ thần, kia còn cần giấu diếm cái gì?

Hai người Lâm Lạc rốt cục cũng biết, phiến đại lục này được xưng là nơi Thần linh an nghỉ, gọi là Thần địa, ở trong nhận thức của Cáp Khắc Nhĩ, phía dưới khối đại lục này ngủ một vị Thần linh vĩ đại, bởi vì hắn ban ân, trên đại lục mới có thể xuất hiện nhiều sinh mệnh như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status