Hôm qua vui vẻ

Chương 46: Quả nhiên em rất yêu anh


Edit: Dương

***

Tỉnh lại ở địa phương quen thuộc và trong vòng tay người yêu là cảm nhận như thế nào?

Ấm áp, muốn nằm ở trên giường.

"Dậy đi, anh biết em tỉnh rồi." Đới Hiến đưa tay bóp mũi của cô.

Đinh Tam Tam xoay người nằm sấp ở trên giường, không nhúc nhích, mọi tế bào trên người đều lười biếng.

"Hôm nay là ba mươi, phải về nhà lấy bao lì xì." Đới Hiến nói dông dài ở bên tai cô.

Một tay của Đinh Tam Tam đánh qua, anh thuận thế cầm tay cô gặm một cái.

"A!"

Một ngày tốt đẹp, liền bắt đầu náo nhiệt như vậy.

Buổi trưa phải về nhà Đới Hiến ăn cơm, đây là quy củ ngày trước. Mặc dù bây giờ Đinh Tam Tam không phải con dâu trên pháp luật của Đới gia, nhưng không người nào không công nhận địa vị "hợp pháp" của cô.

Trên đường đi, Đới Hiến nhận một cuộc điện thoại, sau đó đỗ xe ở nhà để xe dưới lòng đất của một siêu thị ở phụ cận.

"Muốn mua đồ gì sao?" Đinh Tam Tam xuống xe.

"Mẹ bảo anh mua cá quế [1], cá quế hấp, không phải món em thích nhất sao?" Đới Hiến khóa xe, dắt cô cùng nhau vào siêu thị.

[1] Cá quế (hay cá rô Trung Quốc): là một loài cá nước ngọt trong họ Percichthyidae thuộc bộ cá vược Perciformes sống trong nước ngọt.

Không có bất kỳ chỗ có hơi thở cuộc sống hơn siêu thị, người có thể cùng nhau đi dạo siêu thị, quan hệ nhất định không giống bình thường.

Giá hàng bày la liệt, khu đầu bếp mùi thơm bốn phía, đoàn người nhộn nhịp... Chỗ như vậy, một giây liền có thể cởi xuống lớp tiên khí trên người tiên nữ.

Tác giả của một cuốn sách có nói, đi vào siêu thị, dường như mỗi một chi tiết đều đang nhẹ nhàng ám chỉ người đàn ông ở bên cạnh: Em yêu anh, cùng em sinh sống qua ngày, có được hay không.

Đinh Tam Tam cảm thấy, tác giả này nói rất đúng. Dáng vẻ anh tỉ mỉ chọn lựa, giống như là trân trọng đối đãi với cuộc sống của bọn họ.

"Ngốc rồi? Nghe thấy lời anh nói không?" Đới Hiến đặt tay lên bả vai của cô, lắc lắc cô hai cái.

"À, em không muốn ăn gì, cái gì cũng được." Đinh Tam Tam hoàn hồn.

Đới Hiến nói: "Được, dù sao trong nhà đã chuẩn bị không ít nguyên liệu nấu ăn, hẳn là đủ rồi."

Hai người đi đến quầy thu ngân, đột nhiên, Đinh Tam Tam dừng bước, kéo Đới Hiến đi về hướng ngược lại.

Anh cười đi ở phía sau cô, thỉnh thoảng giúp cô chặn lại đoàn người đông đúc, theo bước chân của cô đi về phía trước.

"Em muốn cái này, anh mua cho em một que đi." Đinh Tam Tam đứng ở bên cạnh tủ lạnh, đôi mắt sáng lên chỉ vào kem ở bên trong.

Đới Hiến: "..."

Đinh Tam Tam kéo cửa tủ lạnh ra, giống như một "học sinh tiểu học", cầm que kem lắc lắc ở trước mặt Đới Hiến, "Có mua hay không?"

"Mua."

Hai người tính tiền rồi đi ra ngoài, Đới Hiến xách cái túi, Đinh Tam Tam xé giấy bọc của que kem.

"Ăn cái này không lạnh sao?" Đới Hiến nhìn cô.

Đinh Tam Tam ném giấy bọc vào trong thùng rác bên cạnh, cười đưa que kem đến bên miệng của anh, "Anh nếm thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?"

Đới Hiến lắc đầu, hoàn toàn không có hứng thú.

Hai người lên xe, Đới Hiến cất đồ vật ở phía sau, nghe được Đinh Tam Tam đang gọi anh.

"Ừ?" Anh vừa quay đầu lại, một đôi môi lành lạnh dán sát lại, dán vào trên bờ môi anh, không tách không rời.

Đinh Tam Tam lui lại một bước, cười hỏi anh: "Lạnh không?"

Đới Hiến duỗi tay kéo cô qua, "Vừa nãy chưa nếm ra, lại một lần nữa."

Nói xong, anh chủ động dán lên, gắt gao mút cánh môi của cô, nghiêm túc thưởng thức.

Kem nhè nhẹ tỏa ra hơi lạnh, nhưng không khí trong buồng xe khô nóng giống như buổi chiều mùa hè.

Đinh Tam Tam và Đới Hiến vừa vào cửa liền nghe được tiếng mạt chược vô cùng náo nhiệt, ba mẹ Đới gia và vợ chồng Đới Quân, bốn người vừa vặn góp thành một bàn, khiến không khí của năm mới được làm nóng lên trước.

"Đến rồi hả, mau đến tiếp vị trí của mẹ!" Tôn Cẩn cười vẫy vẫy tay.

Đới Hiến đem đồ đã mua giao cho người giúp việc, lôi kéo Đinh Tam Tam đi tới vây xem, anh nói: "Sáng sớm đã bắt đầu rồi, mọi người cũng quá nhàn rỗi đấy."

"Hoạt động hai vòng, có lợi cho sức khỏe." Đới thủ trưởng nói.

Diêu Diêu đứng lên, nói: "Anh cả anh tới chỗ của em đi, ba người họ rất lợi hại, mới đánh một vòng đã sắp móc tận đáy của em rồi."

"Đúng, để anh cả đến đi, em quá kém rồi." Đới Quân cười nói.

Đới Hiến kéo ngăn tủ của Diêu Diêu ra nhìn một cái, quả nhiên còn lại một tờ 100 NDT nằm trơ trọi ở bên trong, anh nói: "Được, chúng ta hùn vốn, thắng anh phân cho em một nửa."

"Thua thì sao?" Diêu Diêu cười hỏi.

"Thua thì tự anh bù ra."

"Anh cả thật đàn ông!" Diêu Diêu nhanh chóng nịnh bợ.

Tôn Cẩn nói: "Con để Tam Tam đánh đi, Tam Tam, đến thử một chút!"

Đinh Tam Tam lắc đầu từ chối, "Mẹ tha cho con đi."

"Vẫn chưa học được?"

"Vẫn chưa ạ."

Đới Hiến nói: "Cô ấy thì bỏ đi, trời sinh không phải tính cái này, mẹ không cần đầu độc cô ấy nữa."

Diêu Diêu cười kéo tay của Đinh Tam Tam, nói: "Đi, chị em mình ra vườn hoa tản bộ."

"Tiện đường hái hai cái cải thảo mang về." Thủ trưởng ngồi ở chỗ đó, lời nói hoàn toàn không hợp với thân phận uy nghiêm của mình.

Sau khi vườn hoa trước đây trở thành vườn rau, cải thảo rau hẹ củ cải những thứ này trên cơ bản đều có thể tự cấp tự túc [2].

[2] Tự cấp tự túc: tự làm ra để thỏa mãn yêu cầu tiêu dùng của mình.

"Tuân lệnh!" Diêu Diêu chào theo kiểu nhà binh, kéo Tam Tam nhanh chóng chạy đi.

Thủ trưởng mỉm cười một tiếng, hình như rất hưởng thụ với kiểu nghịch ngợm này của Diêu Diêu.

Diêu Diêu xách giỏ thức ăn đi trên đường nhỏ, hỏi: "Chị dâu, chị thật sự định sinh con rồi sao? Em thấy nửa năm gần đây sắc mặt của mẹ rất tốt, vừa hỏi thì mới biết được là chị cho mẹ ăn thuốc an thần rồi."

"Em cảm thấy chị có nên sinh con không?" Đinh Tam Tam cười trả lời.

Diêu Diêu đưa tay kéo cô qua, khoác ở trên bả vai của cô, nói: "Chị là người em khâm phục nhất, em tôn trọng sự lựa chọn của chị."

"Em là fan nhỏ của chị hả?"

"Thì coi như là vậy đi!"

"Tại sao? Bởi vì chị bướng bỉnh hơn em sao?" Đinh Tam Tam cười nói.

"Không phải, bởi vì chị thành công hơn em." Diêu Diêu nghiêm túc phân tích, nói, "Nhìn từ sự nghiệp, chị kiên trì làm chuyện bản thân muốn làm, mà em đến bây giờ cũng không tìm được thứ bản thân mình yêu thích. Nhìn từ tình cảm, anh cả yêu chị như vậy, phỏng chừng đời này đều không thoát khỏi lòng bàn tay của chị. Mấu chốt là, chị có vốn liếng muốn đi thì đi, em không có."

Đinh Tam Tam đưa tay vỗ nhẹ đầu của Diêu Diêu, nói: "Những thứ này đều không quan trọng, nếu như em thật sự muốn làm chuyện gì, chị tin tưởng em cũng sẽ thành công."

"Nhưng em chỉ muốn một đứa bé, bất luận thế nào cũng không thành công." Diêu Diêu thở dài.

"Loại chuyện này, cưỡng cầu không được."

"Cơ thể của em có vấn đề, nhưng cơ thể của Đới Quân là bình thường, em nghĩ... Nếu như không thể có một đứa con của mình, vậy ít nhất phải có một đứa con của anh ấy."

Đinh Tam Tam giật mình, "Em có ý gì?"

"Chị yên tâm, em không phải muốn ly hôn với anh ấy. Có vết xe đổ của chị và anh cả, cũng đủ để chứng minh con đường này không đi được rồi." Diêu Diêu nói, "Năm sau bọn em muốn sang Mỹ kiểm tra, trứng của em là không thể, nhưng của người phụ nữ khác thì có thể..."

"Diêu Diêu, em cũng đừng làm loạn." Đinh Tam Tam đè tay của Diêu Diêu, có chút căng thẳng.

"Chuyện này em chỉ nói cho một mình chị biết." Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn cô, "Em biết chị sẽ giữ bí mật cho em, đúng không?"

"Em làm như vậy nếu như Đới Quân biết sẽ rất khó chịu, em có cân nhắc đến suy nghĩ của cậu ấy chưa?"

"Sẽ không, em không nói, bác sĩ không nói, ai biết được đứa bé đó không phải của em? Người bên kia đã tìm xong rồi, lần này nhất định sẽ thành công." Diêu Diêu mím môi, có chút kiên trì đến cố chấp.

"Diêu Diêu..."

"Chị dâu, chị hiểu em nhất, lẽ nào chị cũng muốn khuyên em sao?" Diêu Diêu nhìn cô, đáy mắt hơi ướt.

Lời nói của Đinh Tam Tam bị chặn ở cổ họng, cô biết cô nói là không đúng, không nói cũng không đúng, sau này luôn có một ngày...

"Em khăng khăng như vậy chị cũng không có cách nào, chỉ là em tốt nhất nên thử thăm dò ý của Đới Quân."

"Trước đó em hỏi anh ấy rồi, anh ấy thà nhận nuôi..." Diêu Diêu mất mát nói.

"Cậu ấy rất yêu em."

"Anh cả cũng yêu chị như vậy, cho nên chị thỏa hiệp, đúng không?"

"Chị..." Trong lồng ngực Đinh Tam Tam nghẹn một ngụm khí, không biết là vì bản thân cô hay là vì Diêu Diêu.

Cùng là người có hoàn cảnh giống nhau, hai cô thật sự không may khi vào cùng một nhà.

Ăn xong cơm trưa, bốn thành viên Đới gia tiếp tục chém giết, Diêu Diêu làm hậu cần, Đinh Tam Tam lên tầng nghỉ trưa.

Căn phòng này đã ba năm rồi Đinh Tam Tam chưa bước vào, vẫn sắp xếp trang trí như vậy, không thay đổi chút nào. Cô vừa nằm xuống liền ngửi thấy mùi vị trên người anh, giống như con chó nhỏ, nghiêm túc ngửi một cái.

Rèm cửa đã được kéo kín, cô cuộn mình ở một góc, dần dần ngủ say.

Buổi chiều mùa đông khiến người ta mệt mỏi rã rời, ánh nắng dần dần nghiêng nghiêng, bông tuyết lấp lánh lung lay lắc lư rơi xuống.

Trong giấc mơ, Đinh Tam Tam được người ôm vào lòng, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô giống như ngủ trên thảm cỏ của mùa xuân, ấm áp ôn hòa.

Có lẽ là buổi nói chuyện lúc sáng cùng Diêu Diêu ảnh hưởng đến cô, đến mức thần kinh căng thẳng. Trong giấc mơ giống như bị ai đó đè lên người, cô muốn nỗ lực thoát khỏi nhưng vẫn không nhúc nhích được, cô muốn lớn tiếng kêu lên, cổ họng lại giống như bị chặn lại, một tiếng cũng không thốt ra được.

"A—" Cô tốn sức hét to, cuối cùng mở hai mắt ra.

Cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng. Cô cúi đầu nhìn ngực của mình, một bàn tay lớn gác ở phía trên, tràn đầy cảm giác đè nén.

Thảo nào lại có cảm giác bóng đè...

Đới Hiến cũng tỉnh rồi, duỗi tay kéo cô qua, "Làm sao vậy? Thấy ác mộng?"

Đinh Tam Tam lườm anh, anh vô tội nhìn lại, "Anh làm gì em?"

Hương sơn vô ảnh cước [3], Đinh Tam Tam một cước đạp tới, vô cùng chính xác, đạp trúng đùi của anh.

[3] Hương sơn vô ảnh cước: là tuyệt chiêu do Mạc Tiểu Bối trong《Võ lâm ngoại truyện》tự nghĩ ra, sau đó truyền thụ cho Khâu Tiểu Đông.

Đới Hiến kêu đau một tiếng, xoay người đè lên người của cô, "Em làm gì thế? Bạo lực gia đình hả?"

Đinh Tam Tam bị anh kìm chế hai tay hai chân, chỉ còn lại một đôi mắt to có thể lay động để nhìn anh. Anh đang nhịn không được cúi đầu muốn hôn cô, cô mở miệng hỏi: "Nếu như em để người phụ nữ khác sinh con với anh, anh có đồng ý không?"

Đột nhiên im bặt... bầu không khí lập tức ngưng trệ.

Mặt của anh giống như mây đen ở chân trời hợp lại, có chút âm u.

"Em nói là nếu như, không nói thật sự muốn làm như vậy." Đinh Tam Tam vội vàng giải thích.

Nhìn bộ dáng này của anh, Đinh Tam Tam nói: "Được rồi được rồi, em biết tâm tư của anh rồi."

Đới Hiến trở mình, nằm xuống xoay lưng về phía cô.

"Giận rồi à?" Đinh Tam Tam dùng ngón tay chọc chọc sau lưng anh.

Mặc dù gợi ý của Diêu Diêu khiến cô ấp ủ một chút tâm tư khảo nghiệm anh, nhưng nhiều hơn nữa chính là trò đùa mà thôi, cô làm sao muốn làm như vậy chứ? Cô lại không ngốc!

Hai tay Đinh Tam Tam quấn lên eo của anh, gò má dán sát vào phía sau lưng anh, nói: "Em gặp ác mộng, mơ thấy anh và người phụ nữ khác sinh con, em không vui..."

Bắp thịt sau lưng hơi nới lỏng một chút, cô không ngừng cố gắng, "Ở trong giấc mơ em đúng là muốn vung dao tự thiến giúp anh, thấy em tức giận chừng nào rồi chứ?"

Áp suất không khí xung quanh anh từ từ hòa hoãn xuống, Đinh Tam Tam chống tay ngồi dậy, nằm sấp ở trên người anh, lắc lắc bờ vai của anh, "Đều nói là mơ rồi, lại tức giận thì đâu có ý nghĩa gì."

Anh trở mình qua nhìn cô, "Thật sự chỉ là nằm mơ? Không phải em thật sự muốn làm vậy?"

"Nói nhảm, em ngay cả con của mình đều không muốn nuôi, còn muốn nuôi con của anh và người phụ nữ khác, em có bệnh sao!"

Đới Hiến nói: "Xét thấy lịch sử đen của em quá nhiều, em thề đi."

Đinh Tam Tam trợn mắt, lời của cô không đáng tin như vậy sao? Xem cô là ai đây?

"Không đồng ý thì bỏ đi." Khuôn mặt anh sụp đổ, xoay người ngồi dậy chuẩn bị xuống giường.

"Đồng ý!" Cô đưa tay kéo cánh tay của anh, "Anh nói đi, thề như thế nào."

"Vậy em nói theo anh."

"Được..."

"Tôi Đinh Tam Tam, nếu như có tâm tư để Đới Hiến cùng người phụ nữ khác sinh con, mở ngoặc, bất kể có phải là thông qua phương pháp y học hay không, đóng ngoặc, thì tôi sẽ bị tước chứng chỉ hành nghề bác sĩ, vĩnh viễn đều không thể đứng trên bàn mổ."

Đinh Tam Tam duỗi tay chỉ anh, tức giận rồi, "Anh cũng quá độc ác rồi đấy."

"Không độc ác thì em không nhớ lâu, mau nói đi."

Đinh Tam Tam hít sâu một hơi, lườm anh hồi lâu mới thỏa hiệp nói ra, "Tôi Đinh Tam Tam, nếu như có tâm tư để Đới Hiến cùng người phụ nữ khác sinh con, bất kể có phải là thông qua phương pháp y học hay không, thì tôi... sẽ bị tước chứng chỉ hành nghề bác sĩ, vĩnh viễn đều không thể đứng trên bàn mổ... Anh hài lòng chưa!"

Đới Hiến duỗi tay kéo cô qua chỗ anh, điên cuồng hôn khắp mặt cô một lần, "Quả nhiên em rất yêu anh, loại yêu cầu cố tình gây sự này mà em cũng đồng ý."

Đinh Tam Tam: "..."

Mệt tim, muốn giết người.

Lời tác giả: hôm nay thời tiết không tốt, âm u, căn bản không nhìn ra là buổi sáng hay là buổi chiều hay là chạng vạng...

Tôi ngồi xổm ở góc tường, cầu an ủi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status