Hôm qua vui vẻ

Chương 55: “Hai quân” gặp nhau


Edit: Dương

Sau khi ở bệnh viện một tháng, Tôn Cẩn đã được đón về nhà tĩnh dưỡng, điều này cũng khiến Diêu Diêu và Đới Quân đỡ phải bôn ba. Đinh Tam Tam thỉnh thoảng sau khi tam làm cũng sẽ đến thăm bà, phần lớn là đảm nhiệm chức trách của bác sĩ gia đình.

Thủ trưởng vẫn rất bận, lúc ở Lan Châu lúc ở Thẩm Dương, có lúc ngay cả điện thoại đều không có tín hiệu. Trong nhà chỉ có thể dựa vào Diêu Diêu và Đới Quân chăm sóc, may mà hai người này đều kiên trì hơn một đôi vợ chồng khác, lo lắng chu đáo đến tâm tình hiện tại của Tôn Cẩn, chọc cười bà không ngừng.

“Tam Tam, con tới đây.” Tôn Cẩn ngồi ở xe lăn gọi cô.

Đôi mắt của bà không nhìn thấy đường đi cũng có chút bất tiện, ngồi trên xe lăn, dù sao cũng không dễ bị ngã.

Tam Tam thả quả cam trong tay xuống, đi tới, “Sao vậy mẹ, có chỗ nào không thoải mái ạ?”

“Không phải, là mẹ nghĩ đến không phải con và Đới Hiến muốn phục hôn sao? Mẹ muốn lại đặt mua cho hai đứa một bộ phòng tân hôn.” Tôn Cẩn cười nói.

“Không cần đâu mẹ, phòng bây giờ của bọn con cũng chưa ở được mấy năm, còn rất mới.” Đinh Tam Tam ngồi ở bên cạnh bà nói.

“Ngụ ý không tốt, nếu là lại lần nữa bắt đầu ít nhất phải có khởi đầu tốt đẹp chứ? Mẹ biết con khiến người ta bớt lo, nhưng chuyện này con không thể từ chối.” Tôn Cẩn kiên trì.

Diêu Diêu đi tới, nói: “Chị dâu, chị đừng cảm thấy áp lực lớn, em và Đới Quân cũng sống ở đó, chị xem hai bọn em không phải mặt dày nhận lấy rồi sao!”

“Mua rồi à?” Đinh Tam Tam quay đầu nhìn Diêu Diêu.

“Vốn dĩ là công ty của mẹ khai phá, giữ lại hai bộ rất thuận tiện, đúng không, mẹ?” Diêu Diêu ngồi xổm ở trước mặt Tôn Cẩn, cười nói.

“Con thì không khách sáo rồi, cũng không biết giống Tam Tam ngại ngùng một chút.”

“Con và mẹ thì khách sáo cái gì, không dễ gì mới tìm được một trưởng bối thương con, con muốn mẹ thương con nhiều thêm một chút còn không kịp đây!” Diêu Diêu nói.

Diêu Diêu lúc nhỏ là ở cùng một đại viện với Đới Quân bọn họ, cũng là một đời căn hồng miêu chính [1]. Bởi vì một sự cố, ba mẹ đều mất, để lại một mình Diêu Diêu, bất đắc dĩ phải dọn ra khỏi đại viện đi theo sống cùng ông bà nội, cuộc sống khó khăn đến năm hai mươi hai tuổi, cơ duyên xảo hợp lại gả cho Đới Quân.

[1] Căn hồng miêu chính: là chỉ người có xuất thân gia đình tốt, là một loại cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. “Căn hồng” là như công nhân, bần nông và trung nông, con em gia đình liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình xuất thân như thế này thì nhất định sẽ tốt, nhất định có ý thức cách mạng. “Miêu chính” là chỉ “sinh ở Trung Quốc mới, sinh ở dưới cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng của tư tưởng cũ.

Điểm khác của Diêu Diêu và Tam Tam là Tôn Cẩn nhìn Diêu Diêu từ nhỏ đến lớn, khóc lóc quấy rối thế nào cũng là thân phận cô nhi nhà liệt sĩ, bà không thể nào không thương cô ấy. Mà Tam Tam ngược lại giống như người ngoài cuộc, cô không thể hòa hợp vào gia đình này nhanh như Diêu Diêu, cho nên vẫn có chút ngần ngại đắn đo.

“Sau này bọn em còn có thể thường đến ăn ké, đến lúc đó anh cả cũng đừng đuổi bọn em ra ngoài.” Diêu Diêu cười nói.

Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, nói: “Rất có khả năng đó.”

“Hả? Không thể nào…”

Tôn Cẩn cười cười, kéo về đề tài ban nãy, nói: “Chuyện lắp đặt thiết bị mẹ bảo nhà thiết kế trao đổi với hai đứa, thích phong cách gì thì nói cho cậu ta, để cậu ta tới làm.”

Đinh Tam Tam phiền não nói: “Vừa nghĩ tới lại phải lắp đặt thiết bị thì đầu con lại đau rồi.”

“Em giúp chị xem nhé, dù sao bọn em cũng phải lắp đặt.” Diêu Diêu nhiệt tình nói.

“Được, vậy chị cảm ơn em trước.”

“Chị đừng khách sáo, lần sau lúc anh cả làm thịt nướng nhớ gọi bọn em một tiếng là được.”

Đinh Tam Tam: “…” Vụ này còn chưa qua sao?

Báo cáo kết hôn của Đới Hiến rốt cuộc đã được phê xuống, lãnh đạo cấp trên nói cho anh biết, nếu như lại làm chuyện như vậy nữa thì bọn họ tuyệt đối sẽ không phê chuẩn, để anh độc thân đến cuối đời đi!

Đới Hiến lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, cuộc đời này chỉ một mình cô ấy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế này nữa. Như thế, lại thuận lợi lấy được thời gian nghỉ kết hôn.

“Vợ ơi, em đang ở đâu?” Đới Hiến lái xe jeep của mình, thong thả qua lại trên đường phố sầm uất.

“Anh trở lại rồi?” Đinh Tam Tam hỏi.

“Sao em biết?”

“Nghe giọng điệu nhàn nhã này của anh là biết.” Nếu như đang ở bộ đội giọng điệu của anh nhất định là ai oán không thôi, loại tâm tư muốn ra lại không ra được, có chút giống nhân viên bên kia hàng rào sắt.

Đới Hiến ho hai tiếng, “Mau báo cáo vị trí, anh tới đón em.”

“Còn một ca phẫu thuật, anh chờ đi.” Đinh Tam Tam cười một tiếng, cúp điện thoại.

Đới Hiến: Phẫu thuật là ai? Tại sao lúc nào cũng tranh cướp phụ nữ với anh!

Làm xong một ca phẫu thuật cuối cùng, bảy giờ tối, Đinh Tam Tam thay quần áo đi tới bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe yên tĩnh, chỉ có tiếng đế giày của cô va chạm với mặt đất.

Cộc cộc cộc… Nghe kỹ còn có thể nhận ra tiếng vọng lại.

“Chặn đường cướp của, không được phép nhúc nhích!” Đột nhiên, một người chui ra từ phía sau cô, cánh tay rắn chắc ôm ngang eo cô lên, hai chân rời khỏi mặt đất.

“A…” Đinh Tam Tam sợ hãi, hét chói tai.

Cô giãy dụa hai cái mà không thoát khỏi, trái lại bị “tên cướp” lật mặt lại chống ở trên vách tường phía sau.

Đinh Tam Tam nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt còn chưa hoàn hồn lại, một giây, hai giây…

“A!” Tên cướp hét lên, “yếu đuối” ngã ở trên bả vai của cô.

“Cút.” Đinh Tam Tam thở hổn hển đẩy anh ra.

“Ngực đau.”

“Em đá vào ngực anh à?” Đinh Tam Tam tức tối nói.

“Nhớ em nhớ đến đau nhức.” Đới Hiến ngẩng đầu, lộ ra hàm răng trắng sáng, cắn một cái ở trên cổ của Đinh Tam Tam, giống như quỷ hút máu.

Đinh Tam Tam run lên: “Đứng lên, em cũng đứng mấy tiếng rồi, anh còn đè ở trên người em…”

Đới Hiến đứng dậy, nhận lấy túi trong tay cô, một tay ôm cô lên.

“Kiệu mềm bằng sức người, thế nào?” Anh cười hỏi.

“Không có gì đặc sắc.” Đinh Tam Tam ngáp một cái.

“Sao đã buồn ngủ rồi? Vậy bữa tối còn ăn nữa không?” Đới Hiến thả cô vào ghế phó lái, chống tay trên ghế da hỏi cô.

“Có ăn, bây giờ em vừa buồn ngủ vừa đói…” Đinh Tam Tam dụi dụi mắt, cố gắng xốc lại tinh thần.

Đới Hiến duỗi tay che mắt cô lại, cười nói: “Ngủ đi, buồn ngủ đến mức mặt trợn trắng [2] rồi còn khoe khoang năng lực cái gì.”

[2] Mắt trợn trắng: kiểu trợn mắt mà chỉ còn lòng trắng ý, có kiểu mắt trợn trắng là buồn ngủ, có kiểu là khinh bỉ. Hình ảnh ở cuối chương.

“Không phải buồn ngủ, là khinh bỉ anh.” Đinh Tam Tam mạnh miệng.

Đới Hiến đóng cửa xe đi vòng qua chỗ ghế lái, khởi động xe, “Được rồi, anh lái xe ba tiếng đến đón em, lại đợi em ba tiếng, không cảm kích còn khinh bỉ anh?”

Đinh Tam Tam cười một tiếng, cởi dây an toàn ra, hôn một cái ở dưới cằm của anh, “Là em nói sai, anh tốt nhất.”

Khóe miệng Đới Hiến mỉm cười, “Nịnh nọt cũng vô dụng, nghĩ chiêu khác đi.”

Đinh Tam Tam ngồi lại vị trí của mình, hạ lưng ghế thấp xuống, nói: “Để em vừa ngủ vừa nghĩ đi.”

“Đáp án rõ ràng rồi còn muốn nghĩ sao?” Đới Hiến không hài lòng nói.

Đinh Tam Tam không lên tiếng, nhắm mắt lại, một bộ dáng vẻ rất mệt mỏi không muốn nói chuyện.

Đới Hiến khẽ cười một tiếng, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Gió xuân tháng ba hơi se lạnh, Đinh Tam Tam co người lại ngủ say sưa, không hề cảm nhận được gió lạnh tập kích. Xe vững vàng chạy về phía trước, cô yên ổn ngủ say.

Lúc tiến vào cổng tiểu khu, Đới Hiến xuống xe, từ chỗ phòng bảo vệ lấy ra mấy cái hộp lớn nhỏ. Ánh mắt Đinh Tam Tam hơi hé ra, sau đó lại không khống chế được liền nhắm mắt lại.

Lúc xe dừng lại một lần nữa thì đã đến gara rồi, Đới Hiến lấy một cái hộp, mở hộp ra đặt ở dưới chóp mũi của cô. Mùi thơm dần dần truyền tới, Đinh Tam Tam hít mũi một cái, từ từ mở mắt ra.

Đới Hiến “bộp” một tiếng đậy nắp hộp lại, nói: “Đi, về nhà!”

“Anh mua cái gì đấy, thơm quá!” Đinh Tam Tam vén cái áo đắp ở trên người ra, cởi dây an toàn, chạy theo hỏi anh.

Đới Hiến xách vài cái hộp lớn nhỏ, bước nhanh về phía trước, Đinh Tam Tam chạy chậm theo sau, giống như chó con theo đuổi thức ăn không chịu buông tha.

Vào thang máy rồi, Đới Hiến không còn chỗ trốn, Đinh Tam Tam có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ mở cái hộp ra kiểm tra.

“Cà tím nướng ớt ngâm [3]!” Cô ngồi xổm dưới đất, kinh ngạc nói.

[3] Cà tím nướng ớt ngâm: hình ảnh ở cuối chương.

Đới Hiến nhìn bộ dáng đáng yêu sắp chảy nước dãi của cô, hình như một chút cũng không nhớ nổi dáng vẻ cô đã từng lạnh lùng và tàn nhẫn với anh, giống như trong ký ức của anh cô vẫn luôn cả người vô hại như thế này, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.

Anh cảm giác mình rất hèn, vừa thấy được khuôn mặt tươi cười của cô, những ký ức đau đớn và tổn thương kia lại có thể biến mất hoàn toàn.

Vào cửa, Đinh Tam Tam nhanh chóng đến phòng bếp cầm một đôi đũa đi ra, tỉ mỉ nhấm nháp cà tím nướng ớt ngâm còn tản ra hơi nóng.

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon…” Cô cười quay đầu lại, một bóng đen phủ xuống, cô bị hôn lên môi.

Trong tay cô vẫn cầm đôi đũa, khuôn mặt ngỡ ngàng, anh đưa tay vén áo của cô lên, châm lửa khắp nơi. Cánh môi cọ xát, anh không hề có ý lập tức rời đi.

Đinh Tam Tam muốn nhắc nhở anh trên bàn còn có một đống đồ ăn ngon đang chờ bọn họ kìa, vừa lên tiếng, lưỡi của anh liền nhân cơ hội xâm nhập, phá rối toàn bộ suy nghĩ của cô.

Được rồi… Những thứ này dùng lò vi sóng hâm lại cũng có thể ăn…

Cô thỏa hiệp liền bị anh bế lên giường, hơn một tháng không gặp, anh nhiệt tình như lửa, sắp đốt cô thành tro bụi rồi.

Cô nằm sấp ở trên giường nhắm mắt lại, không biết cảm xúc mãnh liệt của anh đến từ đâu, mặc dù anh chưa nói chữ nào, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể của anh cô có thể cảm giác được trọn vẹn.

Người phía sau có sức lực lớn, đầu của cô đụng vào đầu giường, “thùng” một tiếng, thật là vang dội.

Đinh Tam Tam choáng váng bị anh lật người lại, trước mắt ngoại trừ lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh còn có ngôi sao chợt lóe… Trông rất đẹp mắt. Cô đưa tay sờ sờ, sao còn chưa sờ tới, lại sờ tới một mảnh bắp thịt rắn chắc. Anh nắm tay của cô ấn ở trên giường, để cô lấy loại tư thế hiến tế đối mặt với anh.

Đinh Tam Tam như thế này, yếu đuối mỏng manh, khiến người ta yêu thương, khiến tim người ta đập thình thịch… Mấu chốt nhất là, cô thuộc về anh.

Đinh Tam Tam đếm thử, có lẽ làm hai lần rưỡi rồi, phía sau lần rưỡi kia là trong bồn tắm, vì vậy cô cũng không biết rõ đi vào là anh hay là nước nóng, dù sao cũng rất thoải mái.

Nằm sấp ở bên bồn tắm, sau khi cô được lau khô ôm về giường, bọc một tấm thảm mỏng, cô ngã xuống giường, cảm giác mình đã chết một lần.

Năm phút sau, Đới Hiến đặt một cái bàn gấp nhỏ ở trên giường, đem đồ ăn ban nãy mang về đặt ở trên một cái khay sứ màu trắng, đặt ở trên bàn nhỏ.

“Đều nóng rồi, em ăn đi.” Anh khom lưng, vỗ vỗ gương mặt của Đinh Tam Tam.

“Không dậy nổi…” Cô nằm nghiêng ở trên giường, đôi mắt híp lại.

Đới Hiến duỗi tay đỡ cô dậy, lót hai cái gối lớn mềm mại ở sau lưng cô, cuối cùng để cô bé yếu đuối này ngồi đúng chỗ.

Đầu nghiêng sang, cô lại tựa vào bả vai của anh.

“Đồng chí Tiểu Đới, có phải anh không vui không?” Cô thấp giọng hỏi.

“Không có.” Đới Hiến gắp một miếng cà tím đưa đến bên miệng cô.

Đinh Tam Tam ăn một miếng, nói tiếp: “Vừa rồi không phải anh đang trả thù em sao?”

“Trả thù em cái gì?”

“Hừ, em đều cảm giác được.” Hai cánh tay trơn nhẵn của Đinh Tam Tam từ trong tấm thảm vươn ra, quấn quanh eo của anh, cô nói, “Ly hôn lần trước, anh vẫn chưa nguôi giận đúng không?”

“Ừ.” Đây là nỗi đau thầm kín trong lòng anh, nếu như không phải lại lần nữa tìm được cô về thì quãng đời còn lại của anh đều phải trôi qua trong đau khổ như vậy.

“Vậy anh muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho em?” Cô ngửa đầu, nhìn anh, trong đôi mắt tràn đầy thành ý.

“Giữa chúng ta, không nói đến tha thứ hay không, ăn cơm đi.” Anh nói.

Đinh Tam Tam thu tay về, ngồi thẳng, “Con người của em rất nói nguyên tắc, nếu như hôm nay anh không nói, sau này cũng đừng nói nữa.”

Đới Hiến quay đầu nhìn cô, bất đắc dĩ: “Vợ à, em xác định đây là đang xin anh tha thứ?”

“Ai bảo anh nhỏ mọn như vậy, chuyện cũ ngày xưa, nhớ để làm gì.” Đinh Tam Tam gãi gãi mặt mình, nói cực kỳ chột dạ.

Đới Hiến thở dài một tiếng, trong lòng Đinh Tam Tam trùng xuống.

“Nói đi, chỉ cần có thể bù đắp tổn thương của em đối với anh, cho dù làm gì cũng được.” Đinh Tam Tam thở dài.

Đới Hiến đưa tay ôm cô, nhét vào trong ngực mình, “Anh cũng có lỗi, không phải một mình em, cho nên không cần nói xin lỗi.”

“Vậy anh đang khó chịu cái gì?”

“Anh lo sợ mà thôi.”

Vừa nghĩ tới có khả năng vĩnh viễn xa em, anh liền lo sợ không yên.

Đinh Tam Tam duỗi tay quấn trên cổ anh, kéo anh qua đối mặt với mình, “Đồng chí Đới Hiến, em là của anh, hiểu không?”

“Mãi mãi phải không?” Anh chăm chú nhìn cô, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ một tia do dự nào.

“Là mãi mãi. Kể từ khi em thích anh, trong lòng của em toàn bộ đều là anh, những người đàn ông khác cho dù tốt hơn em cũng không muốn, em chỉ muốn mình anh.” Đinh Tam Tam nói từng câu từng chữ, nói quả quyết.

Cô là người lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt người đàn ông vĩnh viễn như ngọn lửa xoay quanh bên người cô, cô bằng lòng nói tất cả những lời khiến cô cũng cảm thấy buồn nôn. Nếu như có thể khiến anh vui vẻ, cô thậm chí không ngại dùng đủ loại phương thức lấy lòng anh.

Yêu khiến người ta hèn mọn, đồng dạng, cũng khiến tâm trí người ta đều hướng về đó.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tình ý dạt dào, vô cùng dịu dàng.

Hai phút sau, cô ngã xuống giường, thở hồng hộc nói: “Chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi, ăn rồi mới có sức…”

Một hồi lăn qua lăn lại ban nãy đã khiến nguyên khí của cô tiêu hao cạn kiệt, không bổ sung thêm năng lượng, cô không xác định bản thân còn có thể cùng anh điên cuồng nữa không.

Đới Hiến cười đỡ cô dậy, “Em muốn làm cũng không làm được nữa, hôm nay không đến nữa đâu.”

“Anh…” Đinh Tam Tam ngồi dậy, nhìn sang chỗ bộ phận bị quần sooc che lại.

Đới Hiến không nói gì, kéo tay của cô đặt ở trên quần sooc, cảm nhận chút lực sinh mệnh ngoan cường tiềm ẩn ở phía dưới, Đinh Tam Tam nhướng mày cười một tiếng, yên tâm rồi.

“Ăn cơm ăn cơm!” Cô cầm đôi đũa lên, đâm xuống món cà tím nướng mềm nhũn, một miếng, nửa cái cà tím đã biến mất.

Đới Hiến đeo găng tay, bắt đầu ở bên cạnh giúp cô bóc tôm.

Lời tác giả: ngọt ngập răng!

[2] Mắt trợn trắng

Kiểu buồn ngủ



Kiểu khinh bỉ



[3] Cà tím nướng ớt ngâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status