Hỗn nguyên võ tôn

Chương 207: Thu hoạch


"Ừ …" Thấy khí thế Diệp Phong tăng dần, thần sắc La Xán cũng ngưng trọng theo.

Kinh cức thứ giáp với đẳng cấp võ sư chỉ là võ kỹ phổ thông, La Xán không hề coi trọng. Theo lý, chỉ cần uy lực công kích đủ mạnh, phá trừ thứ giáp phòng ngự xong còn có thể tạo ra lực sát thương nhất định với người thi triển, nhưng lần giao phong vừa rồi, thổ nguyên của hắn rất sễ dàng đánh tan thứ giáp phòng hộ, gần năm thành sức mạnh tác dụng lên người Diệp Phong, vốn gã phải thụ thương nặng nhưng gã trừ lăn đi mấy vòng ra thì coi như an nhiên vô sự.

Bất quá thực lực gã thể hiện quá yếu với hắn, tuy hơi kinh ngạc nhưng không coi trọng. Hiện tại khí thế của gã tăng vọt, thứ giáp từ hư ảnh chuyển thành thực chất, buộc hắn phải thận trọng. Tuy hiện giờ gã chỉ thể hiện thực lực ngang với tam, tứ giai võ sư nhưng đủ để uy hiếp tới hắn. La Xán xưa nay cẩn thận, bèn thận trọng hẳn.

Vút, thân hình Diệp Phong khẽ lắc, tốc độ tăng thêm hai phần, kim sắc quyền đầu phủ đầy gai nhọn hàm chứa nguyên lực hùng hậu giáng vào đầu La Xán.

"Vừa nãy hắn vẫn ẩn tàng thực lực!" La Xán thoáng kinh hãi, giờ mới nhận ra mình không nhìn thấu thực lực của đối phương. Nhưng chỉ chần chừ thoáng chốc mà thôi, dù gì hắn cũng là đỉnh giai võ sư, đối phương ẩn tàng kỹ đến đâu, hắn cũng không cần lo lắng.

Hắn tung quyền nghênh đón, thổ nguyên lực hùng hồn tràn ra va chạm với Diệp Phong. Từ điểm giao kích, một làn sóng kình khí lan ra, đất đất đá và lá khô dưới chân cả hai tung bay ngập trời.

Vù, vù, vù!

Năng lượng kinh cức trên ngọn quyền của Diệp Phong bay ra, rạch vào thổ giáp trên mình La Xán, hằn thành vệt rõ rệt, nhưng chỗ thổ giáp không đủ lực, bị gia năng lượng kích phá khiến bộ y phục quý giá của hắn tổn hại không nhỏ.

Diệp Phong sau rốt cũng chân chân thiết thiết cảm thụ được sức mạnh trên quyền đầu của đối phương bá đạo thế nào. Cảm giác tê dại từ tay truyền lên, tiếp đó là lực đạo khiến người ta biến sắc thuận theo cánh tay tràn vào thể nội, may mà gã đã chuẩn bị, thổ nguyên khí hải ngầm vận chuyển, tống ra một luồng năng lượng hóa giải sạch sẽ.

"Hiệu quả quả nhiên không tệ." Tuy bề ngoài gã chịu lép nhưng lại lộ ra nụ cười hoan hỉ.

Mấy lần không chiếm được ưu thế khiến La Xán bắt đầu nổi giận, gầm vang rồi lao vút tới, hai người lại đấu với nhau.

Thực lực của Diệp Phong là võ sĩ thất giai, nhưng dung hợp với nguyên lực thì sức chiến đấu thật sự trên cả nhị giai võ sư, nuốt nguyên đơn nữa sẽ ngang với ngũ giai võ sư. Đương nhiên, đó chỉ là so sánh về thực lực cơ sở, một khi gã sử dụng võ kỹ, đủ để uy hiếp cả võ sư cao cấp hơn.

Kinh cức thứ giáp tuy là một môn phòng ngự võ kỹ, nhưng khi đấu xáp lá cà lại có uy lực không kém tứ phẩm công kích võ kỹ, lúc phát động phản kích thì lượng kim nguyên lực tiêu hao không đáng kể, bát phẩm kim nguyên đơn mà gã nuốt có thể duy trì được một lúc lâu giao đấu với cường độ cao. Mỗi đòn của gã đều như thi triển tứ giai công kích võ kỹ, chỉ cần phòng ngự trên mình không bị phá thì coi như không tổn hao nhiều dược lực của nguyên đơn.

Công kích bình thường của La Xán không tạo thành uy hiếp với gã. Có nguyên lực bổ trợ, tốc độ của gã cao hẳn lên khiến La Xán không thiện nghệ xoay chuyển nổi giận gầm vang, nhưng không có đối sách gì.

"Tiểu tặc này thi triển bí pháp gì mà thực lực chưa đến võ sư lại miễn cưỡng ngang với thất giai võ sư như ta." La Xán mắng thầm.

Hắn vốn cho việc Diệp Phong nuốt bát phẩm nguyên đơn kỳ thật là đang thi triển liễu bí pháp. Một khi bí pháp hết hiệu lực thì người thi triển sẽ suy nhược, nhưng Diệp Phong càng đấu càng mạnh, nửa canh giờ rồi mà không thấy mệt mỏi tí nào.

Hắn đâu biết với tố chất thân thể của Diệp Phong hiện giờ, nuốt một viên bát phẩm nguyên đơn căn bản không thương tổn gì. Thi triển Kinh cức thứ giáp cũng không giống như thổ nguyên điệp chấn công kích một lần dốc hết nguyên lực nên đến giờ gã mới sử dụng ba viên kim nguyên đơn ngăn chặn La Xán tấn công.

La Xán do liên tục bị kinh cức năng lượng phản kích, y phục thủng lỗ chỗ, da cũng xuất hiện mấy vệt máu, tuy không nghiêm trọng nhưng hình tượng của hắn tổn hại không ít. Nếu người qua đường không chứng kiến quá trình giao đấu tất sẽ cho rằng Diệp Phong chiếm ưu thế, bởi gã lúc này lấp lánh kim quang, y phục và tóc tai vẫn gọn gàng, không hề lăng loạn tí nào.

"Liệt sơn mãnh kích!" La Xán gầm vang giận dữ, vỗ mạnh một chưởng tới, lòng tay hắn ngưng tụ thổ nguyên năng lượng cầu cực kỳ dồn nén phái ra u quang tím đen, uy lực kinh nhân.

Đây không phải lần đầu tiên hắn thi triển võ kỹ, tuy Diệp Phong miễn cưỡng tiếp được đòn công kích bình thường của hắn nhưng uy lực của võ kỹ khác hẳn, hà huống chiêu này lại là lục phẩm võ kỹ, gã không ngốc đến mức ngạnh tiếp.

Thân hình gã lắc nhanh, liên tục đổi mấy vị trí, Liệt sơn mãnh kích của La Xán giáng vào một gốc cây lớn cỡ thùng nước.

"Bộp", đại thụ rung rinh, chính giữa thân cây nứt toác một đường thẳng tắp lên tận ngọn. Thân cây còn lớn hơn người Diệp Phong ba phần bị chẻ làm đôi.

Gã thầm tặc lưỡi rằng mình thông minh, không ngạnh tiếp đối phương.

"Dây dưa nãy giờ, không hiểu phía Lý Ngọc có kết quả gì không?" Tuy gã có thân thể siêu đẳng và Kinh cức thứ giáp nhưng La Xán là thất giai võ sư, gã ứng phó không hề ung dung như bề ngoài.

Hơn nữa kim nguyên đơn là đơn dược gã đang thiếu nhất, nếu không tất yếu thì gã không muốn lãng phí nhiều. Tru Thần cung là sát thủ của gã, muốn phát huy uy lực của nó thì cần kim nguyên đơn.

"Xem ra phải nhanh chóng tấn nhập võ sư mới được." Gã tự nhủ, nếu lúc này mà mình là võ sư, dù là nhất giai cũng tuyệt đối không chật vật như hiện tại. Cách biệt giữa thất giai võ sĩ và nhất giai võ sư chỉ một cấp nhưng khác nào đỉnh cao và vực sâu.

"Vù!" Cách đó mấy dặm, một viên tín hiệu đạn vút lên không. Diệp Phong hoan hỉ, xem ra đã đắc thủ.

Dù đắc thủ hay thất bại, bọn Lý Ngọc đều sẽ phóng tín hiệu đạn thông tri cho gã là đã triệt thoái, nhưng không có La Xán, đội ngũ hộ tống e rằng không chống được Tụ Nghĩa xã. Nếu ngay cả thực lực này mà họ không có thì ý tưởng hợp tác đối kháng Lục Lâm bang cần phải được gã tính lại.

La Xán cũng sững người, con đường này vốn là đường vận chuyển của Lục Lâm bang, vô duyên vô cớ sao lại có tín hiệu đạn?

Đầu óc vừa chuyển động, hắn liền biến sắc.

"Mục tiêu của ngươi là hàng hóa của đội xe?" Mục quang La Xán lạnh lại, giận dữ hỏi, chỉ là đội xe có hai võ sư hộ tống, hắn cũng khá yên tâm.

Nên biết rằng các thế lực, bang phái trong phạm vi của Lục Lâm bang đều chỉ có tổng số võ sư chừng ba, bốn người, muốn cướp món hàng này e rằng phải xuất động quá nửa cao thủ trong bang mới được, hà huống, những thế lực đó dám cướp của Lục Lâm bang? Nếu là những thế lực nhỏ lang bạt thì không đủ lực đánh bại đội nhân mã hộ tống.

Nhưng giao đấu với Diệp Phong thì hắn không còn xác tín nữa. Đối phương mà có mấy nhân vật thực lực như tiểu tử này, muốn cướp lô hàng này cũng chưa hẳn không thể. Thật ra thế lực này mọc từ đâu ra, sao tổng bộ lại không biết?

"Hiện tại mới nhận ra thì muộn rồi." Diệp Phong cười nhẹ, lùi lại hơn chục thước giữ cự ly an toàn với đối phương đoạn ung dung nói: "Lục Lâm bang đất rộng tài vật lắm, bọn mỗ gần đây khó khăn nên mượn chút tiền của quý bang, các hạ không cần quá kích động."

"Dám động vào hàng của Lục Lâm bang, lẽ nào các ngươi chán sống rồi." La Xán lo cho đội xe, tạm thời không tấn công dồn dập nữa, lạnh lùng lên tiếng, muốn dò ra chân tướng của địch thủ.

"Quý bang không biết thân phận của bọn ta thì chút gan dạ này, bọn ta có chứ." Gã cười hắc hắc, lắc người lướt đi, không rườm lời với đối phương.

Mắt La Xán lấp lóe hồi lâu mới giậm chân lướt về phía xa đội.

Nếu bắt được Diệp Phong thì hắn không do dự đuổi theo, nhưng trận chiến vừa rồi khiến hắn hiểu rằng Diệp Phong không dễ đối phó. Mạo hiểm đuổi theo, vạn nhất đối phương còn mai phục thì chẳng phải tự sao vào bẫy? Xưa nay hắn vốn cẩn thận nên đành mặc cho gã đi.

La Xán không đuổi theo, gã thở phào nhẹ nhõm, chuyển hướng lao về địa điểm hẹn trước với Tụ Nghĩa xã, không hiểu họ thu hoạch thế nào…

oOo

Trong một sơn động cách điểm phục kích mười dặm, bọn Lý Ngọc đang nóng lòng đợi Diệp Phong.

"Không biết Mộc Phong có thuận lợi thoát thân không? Nếu biết y đang ở đâu thì chúng ta có thể phái nhân thủ tăng viện. La Xán tuy lợi hại nhưng cũng không đấu được với đông người." Mặt sẹo nóng tính nhất, đi đi lại lại trong động.

"Đừng lo lắng quá, nửa canh giờ rồi mà La Xán không quay lại chứng tỏ Mộc Phong huynh đệ không sao. Nếu không chúng ta thuận lợi đắc thủ được sao?" Lăng Vân khuyên.

"Hi vọng như vậy. Nếu Mộc Phong an toàn thoát thân, lần này chúng ta toàn thắng. Trừ Lăng Thiên đại ca thương thế hơi nặng thì những người khác đều an toàn. Không ngờ đối phương xuất động nhị giai và tam giai võ sư, may mà Lăng Thiên đại ca không nguy hiểm đến sinh mạng." Lý Ngọc xem xét Lăng Thiên hôn mê dưới đất, thở phào yên lòng.

Trận chiến này về tổng thể thập phần thuận lợi. Bất quá đối thủ của Lăng Thiên mạnh hơn hẳn y buộc y phải dốc lực, lúc bọn Lý Ngọc thanh toán được đội cao giai võ sĩ rồi đến tăng viện thì y gần như thoát lực, thương thế lại khá nặng, thu thập chiến trường xong thì hôn mê.

"Mộc Phong về rồi." Người đứng ở cửa hoan hỉ hô lên.

"Cái gì, nhanh vậy hả?" Lý Ngọc vui mừng rồi kinh ngạc, vui vì Mộc Phong an toàn quay về, kinh ngạc vì nhóm y mới đến đây chưa lâu, gã thoát thân gọn gẽ như vậy khỏi tay thất giai võ sư thì quả thật bất ngờ.

"Chào các vị." Diệp Phong cởi hắc bố trên mặt xuống, cười xán lạn: "Thu hoạch thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status