Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 124-4: Vạch trần VS anh Duật, đừng đùa 4


Editor: Táo đỏ phố núi

“Anh Duật, em rất khó chịu! Đừng tiếp tục nữa, được không?” Anna cảm giác cả người của mình muốn vỡ ra từng mảnh.

Kể từ sau ngày đó vào chốn riêng của Đàm Duật, cô quyến rũ Đàm Duật đi vào vùng cấm xong, không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi.

Duật Tiểu Gia liền giống như là một cái máy vậy, mấy ngày không ngủ không nghỉ, liên tục vùi đầu ở trên người cô cố gắng cày cấy.

Mới đầu Anna còn có chút hào hứng. Đau nhưng mà vui vẻ.

Đây là điều mà cô luôn mong mỏi, cô thích nhất là nằm trên cùng một cái giường với anh Duật, làm chuyện thân mật nhất trên đời.

Điều này cũng có nghĩa là quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước.

Nhưng mà mấy ngày trôi qua rồi, ăn uống cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn không ngủ, Anna cảm thấy mình đã đến cực hạn.

“Anh Duật, đừng như vậy có được không?” Thể lực trên người của Anna đã bị tiêu hao hết, bây giờ ngay cả sức lực để đẩy Duật Tiểu Gia ra cũng không có.

“Không phải em vẫn luôn muốn sao? Lại thêm mấy lần nữa...” Duật Tiểu Gia lại bắt đầu xoay người, chuẩn bị nhen nhóm một cuộc chiến hỏa khác.

Được rồi, anh ta thực sự bị giam cầm quá lâu.

Hơn nữa, số lần mà Anna khơi mào lửa nóng ở trên người của anh ta quá nhiều.

Mà bây giờ, anh ta căn bản không dừng lại được.

Thân thể của người phụ nữ này thật sự là quá tuyệt hảo, hết sức mềm mại.

Cho dù đặt cô ở trong tư thế gì, cô cũng có thể làm rất tốt. Mà anh, cũng cực kỳ trầm mê trong thú vui như vậy.

Lần nữa đặt người phụ nữ xụi lơ xuống dưới thân của mình, Duật Tiểu Gia lại bắt đầu đặt những nụ hôn dày đặc xuống, mà Anna thì không còn chút sức lực, chỉ có thể dùng cái miệng nhỏ của mình líu ríu: “Không cần, anh Duật...”

Nên biết, một ngày trước người đàn ông này cũng nói như vậy với cô, hứa là làm mấy lần rồi nghỉ ngơi.

Ai mà ngờ được, cái mà gọi là mấy lần kia lại chính là mấy ngày trôi qua!

Anna thực sự cảm thấy, nếu cô không ngừng nói, thực sự sẽ bị anh lăn qua lăn lại cho tới chết mất.

Nhưng mà Anna không có kinh nghiệm gì, bây giờ cô lại yếu ớt kêu một tiếng như vậy, so với thứ đánh vào thị giác thì còn nguy hiểm hơn.

Lúc này đây, tốc độ hôn so với trước đó lại càng mãnh liệt hơn.

Anna định nói chút gì đó. Nhưng mà lời nói cuối cùng kia, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, đã trực tiếp bị Duật Tiểu Gia ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô lại, một lần nữa lại sa vào sự triền miên.

Anna vốn đang dùng sức quơ quơ bàn tay nhỏ bé của mình, cũng bị Duật Tiểu Gia đặt vào trong lòng bàn tay của mình.

Giờ phút này, không có khe hở nào để Anna có cơ hội phản kháng.

Cả người, giống là một con cá nằm trên thớt, chờ đợi cô chính là Duật Tiểu Gia tùy ý xâm lược...

- - Đường phân cách - -

“Lạ thật, tại sao hai ngày nay không nhìn thấy bóng dáng của cục cưng đâu nhỉ?” Cùng lúc đó tại đại trạch nhà họ Đàm, Cố Niệm Hề vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm.

Đàm thiếu khó lắm mới có cơ hội về ăn cơm cùng với bà xã, rõ ràng trên bàn ăn còn có người chiếm đoạt sự chú ý của bà xã khiến ông không vui.

“Nó đều đã lớn như vậy rồi, em còn quan tâm nhiều làm gì chứ! Bản thân mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, bây giờ nó đã có thể phân biệt được!” Thiếu tướng Đàm gắp một hạt dẻ vào trong chén của Cố Niệm Hề, nói.

“Nhưng mà thằng nhóc này đã mấy ngày không thấy lộ diện rồi! Ông xã, anh nói xem em có nên đi ra ngoài tìm nó không?”

Được rồi, mấy ngày nay không thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con trai, Cố Niệm Hề đúng là cảm thấy rất nhớ.

“Cố Niệm Hề, nếu em không ăn cơm cho đàng hoàng, xem anh xử lý em như thế nào!”

Đàm thiếu có chút nổi giận.

Được rồi, bây giờ ông để ý nhất chính là sau khi về nhà, lực chú ý của bà xã ông dường như đã phân ra cho mấy tên nhóc thúi nhà ông. Không còn giống như trước kia, chỉ chuyên tâm nhìn ông, nghĩ tới ông.

Điều này khiến cho Đàm thiếu buồn bực không thôi, lại càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình đã giảm xuống?

“Ông xã, tính tình của anh sao lại nóng như vậy!” Cố Niệm Hề nhỏ giọng kháng nghị. Nhưng mà lời nói cuối cùng, bà còn phụ họa thêm một câu như vậy: “Chẳng lẽ, gần đây anh đã tới thời kỳ mãn kinh?”

Được rồi, Cố Niệm Hề tự nhận là câu nói cuối cùng của mình đã đủ nhỏ giọng lắm rồi.

Nhưng mà dường như bà không hề nghĩ tới, năng lực thính giác của Đàm thiếu cũng là phi nhân loại.

Có dù có nhỏ giọng hơn nữa, cuối cùng vẫn lọt vào trong tai của ông.

Nếu như là những chuyện khác, Đàm Dật Trạch có thể giả bộ như không nghe thấy gì cả.

Nhưng lúc này đây, trong lời nói của Cố Niệm Hề lại có mấy chữ ‘thời kỳ mãn kinh’ mà bây giờ ông đang để ý nhất.

“Thời kỳ mãn kinh?” Đàm Dật Trạch nhướng mày, ngẩng lên nhìn Cố Niệm Hề.

Mặc dù Đàm Dật Trạch thường ở khu S, không tiếp xúc với bên ngoài xã hội nhiều lắm. Nhưng mà những từ ngữ có ý nghĩa đặc biệt, ông vẫn hiểu được!

Lúc này nói kỳ mãn kinh tới, không phải ý muốn nói Đàm Dật Trạch ông già rồi?

Xem ra, cô nhóc này bắt đầu nghi ngờ năng lực của Đàm Dật Trạch ông!

“Khụ khụ... Cái đó là mới vừa rồi em ăn nói linh tinh. Ông xã, anh không cần để ý!” Cố Niệm Hề thấy bộ dạng nhíu mày lại của ông, vội vàng nói.

Nhưng mà ở sau lưng, Cố Niệm Hề lại cấu ngón tay của mình: Cho mày nói lung tung nè, cho mày nói lung tung nè! Bây giờ thì hay rồi đã bị nghe được.

Nhìn bộ dạng của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề cảm thấy quả thật có chút khó mà lừa gạt được rồi!

Bây giờ phải làm sao mới ổn đây?

Nhưng mà vào lúc Cố Niệm Hề còn đang rối rắm không biết phải làm sao để ứng phó với người đàn ông này, thì người đàn ông ngược lại đã lên tiếng trước: “Anh lại thấy hình như vừa rồi em không phải là đang nói linh tinh!”

Giọng nói của Đàm Dật Trạch trầm trầm xuống.

Nhân đó, sắc mặt của Cố Niệm Hề cũng biến đổi.

Hừ hừ...

Bà cũng biết là Đàm Dật Trạch không có dễ lừa gạt như vậy mà, hơn nữa còn rất hẹp hòi!

“Sao vậy, mắng thầm anh ở trong lòng?” Đàm Dật Trạch có chút hăng hái nhìn người phụ nữ ở trước mặt, khóe môi mang theo một chút tà ác.

Lần này, Cố Niệm Hề lại cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

“Chuyện đó...”

Bà cảm thấy, bà nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề nhích mông ra phía bên ngoài, định chạy trốn.

Nhưng mà Đàm Dật Trạch lại đi trước bà một bước, đem cả người của bà kéo vào trong lòng mình, cuối cùng ôm ngang lên.

“Ông xã, làm gì thế!”

“Chứng minh anh chưa tới thời kỳ mãn kinh!”

“Em không nói anh tới thời kỳ mãn kinh mà!”

“Nhưng mà anh cảm thấy anh vẫn nên chứng minh một chút...”

Kết quả là Cô Niệm Hề cứ như vậy bị kéo vào hang sói.

“Ông xã, em kháng nghị!”

"Kháng nghị không có hiệu quả..."

Cuối cùng tự mình lẩm bẩm bất mãn một mình, Cố Niệm Hề bị Đàm mỗ cuốn vào trong ổ chăn.

Cho tới khi tình cảm mãnh liệt trôi qua đi, Cố Niệm Hề vẫn còn đang suy nghĩ, hình như bà đã quên mất chuyện gì đó! Cho tới mãi về sau, Cố Niệm Hề mới nhớ lại mình đã quên mất đứa con trai mà mình yêu thương nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status