Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 66-5: Sự thật tới muộn (5)


Editor: Táo đỏ phố núi

“Tôi... Tôi thực sự chưa làm xong chuyện gì đối với cô Tiếu hết! Ngày đó tôi cũng uống hơi nhiều một chút...”

‘Đùng...’ Lại một tiếng súng vang lên.

Ai ở đây cũng không biết tại sao Kiều Trác Phàm lại làm được.

Lúc tới đây tay anh vốn trống không, không ai nhìn thấy được anh đã lấy súng ra từ khi nào. Nhưng mà bọn họ đều tận mắt chứng kiến, một phát súng này đã bắn vào đùi của chủ tịch Dương.

Trong nháy mắt chân của ông ta đã có thêm một lỗ thủng lớn.

Màu đỏ tươi từ chân của ông ta phun ra giống như một hệ thống vòi phun nước. Những viên gạch trắng tinh nhanh chóng nhiễm không ít vết máu.

“Á...” Chủ tịch Dương gào thét.

Sợ hãi và lo lắng khiến cho ông ta nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm và cây súng ở trên tay của anh. Ông ta sợ hãi vào lúc ông ta còn chưa kịp chuẩn bị anh lại cho ông ta thêm một phát súng.

“Đến lúc này, tôi không muốn nghe ông lấy cớ nữa! Hãy nói tất cả ra khỏi miệng cho tôi, nếu như không...”

Kiều Trác Phàm lại mở chốt an toàn lên.

Một tiếng thanh thúy vang lên, cũng là lời cảnh cáo với chủ tịch Dương, nếu như ông ta không làm theo lời của anh, thì một phát súng nữa lại rơi vào trên người của ông ta.

Đương nhiên, lúc này thì vị trí sẽ không nhất định là chân của ông ta nữa...

“Được, được, được, tôi nói, tôi sẽ nói! Ngày hôm đó là tôi nổi cơn háo sắc. Tôi cảm thấy cô Tiếu mới uống một chút rượu, khuôn mặt đã đỏ bừng lên khiến cho người ta yêu mến, liền không nhịn được!”

“Cô ấy uống rượu?” Kiều Trác Phàm nắm được tin tức quan trọng.

“Đúng vậy, mặc dù uống không nhiều lắm, nhưng mà hình như cô ấy bị say, cũng bắt đầu nói nhảm! Tôi cảm thấy là cô ấy cố ý giả say, cho nên tôi mới sờ mó cô ấy hai cái. Nhưng mà tính tình của cô ấy hết sức bướng bỉnh, bị tôi sờ một chút liền đẩy tôi ngã, còn giả khóc, nói là muốn tìm cái gì Phàm tới đánh tôi, tôi cho đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của những cô gái làm quan hệ xã hội, nên đã không khống chế được chính mình.”

Bởi vì có phát súng kia uy hiếp, nên chủ tịch Dương chỉ có thể đem đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện kể ra.

Mà lúc nghe được điều này, tim của Kiều Trác Phàm như có ai níu chặt lại.

Dường như những điều mà chủ tịch Dương nói, Kiều Trác Phàm cũng đã từng trải qua.

Đúng rồi, đó là sau khi kết hôn, anh không biết rõ tửu lượng của Tiếu Bảo Bối là chỉ được một ly, cho nên đã để cho cô uống hai ly rượu đỏ.

Kết quả đêm hôm đó, Tiếu Bảo Bối liền bám người như một con sâu vậy, luôn dựa vào vai của anh.

Nhưng anh không kháng cự được nên mò mẫm cô vài cái, cô nhóc này liền tức giận nói muốn tìm cha của cô đến đánh người.

Mà vừa rồi chủ tịch Dương nói, cô khóc muốn tìm cái gì Phàm tới để đánh ông ta, có phải người mà Tiếu Bảo Bối muốn tìm chính là Kiều Trác Phàm anh không?

Giả thiết này, khiến cho nhịp tim của Kiều Trác Phàm đập nhanh hơn mấy nhịp.

Nhưng mà, lời nói tiếp theo của chủ tịch Dương đã cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.

“Sau đó, vị phó tổng mang theo cô Tiếu Kia đã bỏ đi giữa chừng. Mãi mà tôi không thấy cô ta trở lại, nên càng cảm thấy đây là ‘lễ vật’ mà Tiếu Thị muốn dâng lên để hợp tác với Dương Thị của chúng tôi. Tiếp sau đó, tôi liền dặn dò phó tổng của chúng tôi nói với cô ta một tiếng, rồi đưa cô Tiếu rời khỏi đó!”

Đúng vậy, tình huống mà chủ tịch Dương nói tới, Kiều Trác Phàm cũng đã từng gặp rồi.

Có một số công ty muốn lôi kéo để hợp tác với đối phương, thì liền tìm một vài cô gái xinh đẹp làm quan hệ xã hội, đến để tiếp rượu.

Sợ người ta sẽ từ chối, nên một số người làm quan hệ xã hội sẽ trực tiếp giả say, sau đó sẽ nhờ vào đó mà hợp tác với đối phương.

Chuyện giữa nam và nữ, thật ra chính là vì sự ỡm ờ mà tạo thành.

Còn nữa, Kiều Trác Phàm đoán chừng là lúc này chủ tịch Dương cũng không có lá gan để lừa dối anh.

“Sau đó thì thế nào?” Duật Tiểu Gia ở bên cạnh, hỏi giúp Kiều Trác Phàm.

Chỉ sợ chậm trễ thêm một chút nữa, thì có khả năng Kiều Trác Phàm sẽ muốn mạng của người đàn ông này.

Đương nhiên, theo ý của Duật Tiểu Gia thì người đàn ông này chết không có gì đáng tiếc. Vấn đề là cha Văn đã giao phó cho anh ta làm thì nghiệm kia, anh ta vẫn còn chưa hoàn thành đó!

Nếu như bây giờ đem người này giết chết đi, vậy thì không phải là thí nghiệm kia của anh ta sẽ không hoàn thành được sao?

“Sau đó, tôi đã đưa cô Tiếu đi khách sạn. Nhưng mà người phụ nữ này thực sự rất khó đối phó, cứ khóc rồi làm ầm ĩ lên. Tôi thấy cô ấy cũng không khác biệt gì so với con gái của tôi, cho nên chỉ có thể dỗ dành, nhường nhịn, ai ngờ mới hôn được mấy cái, cô ấy liền bắt đầu ói ra. Khiến cho quần áo trên người tôi trở nên hôi hám, tôi không có cách nào chỉ có thể đi vào toilet tắm rửa...”

Lúc nói tới đây, hình như chủ tịch Dương còn sợ Kiều Trác Phàm không tin tưởng, lại nói tiếp: “Tôi thật sự không làm gì đối với cô ấy. Nếu như anh không tin có thể tới khách sạn tìm thử bộ quần áo vừa dơ vừa thúi của tôi, bây giờ vẫn còn ở bên đó. Lại nói, thật ra thì tôi có một tật xấu. Tôi thích ghi lại thời khắc lúc tôi thân mật với phụ nữ. Đợi đến khi họ không muốn chơi cùng với tôi nữa, thì tôi sẽ uy hiếp một chút, để cho bọn họ chủ động leo lên giường của tôi.”

“Ngày hôm đó lúc ở cùng với cô Tiếu, tôi cũng mở máy quay lên. Nhưng mà trong quá trình đó tôi bị lên người nên đã không tiếp tục quay nữa! Tôi nghĩ, tìm được cái điện thoại kia, thì sẽ chứng minh được lời nói lúc này của tôi!”

Lúc ông ta nói tới chỗ này, thì Duật Tiểu Gia ở bên cạnh cũng nhanh chóng có phản ứng.

“Kiều, điện thoại di động của ông ta ở đây...”

Ngày đó, lúc Kiều Trác Phàm ở trong phòng ‘bận việc’, thì đồng thời Duật Tiểu Gia cũng không được rảnh rỗi một giây phút nào.

Đầu tiên đưa người đàn ông mập mạp này tới chỗ này, sau đó anh ta còn tới chỗ của ông ta để thu dọn mọi thứ thật sạch sẽ.

Đương nhiên mấy thứ như là điện thoại di động của ông ta thì có khả năng sẽ tiết lộ hành tung của lão già mập mạp này, nên Duật Tiểu Gia phải giấu giếm thật kỹ.

Nhưng Duật Tiểu Gia cũng không ngờ được, thứ đồ chơi này bây giờ đã phát huy được tác dụng.

Chủ tịch Dương cũng coi như là người có tiền, dùng điện thoại đương nhiên cũng sẽ không phải là loại thấp kém. Lúc Duật Tiểu Gia nói những lời kia liền lấy điện thoại di động của ông ta ra. Điện thoại để chế độ bay cũng không tệ lắm, vẫn còn một chút pin. Xem ra, anh ta phải tìm cơ hội nói với cha Văn một tiếng, mở chiếc điện thoại này ra, nghiên cứu chế độ máy bay của chiếc điện thoại này một chút, nhân tiện cải thiện điện thoại di động nội bộ của bọn họ một chút.

Duật Tiểu Gia nhanh chóng mở được mã khóa của ông ta, ngay sau đó cũng nhanh chóng mở đoạn video theo lời của ông ta.

“Kiều Trác Phàm... Kiều Trác Phàm, cứu em!”

“Cô bé, đừng gọi nữa. Người kia sẽ không tới cứu cô đâu...”

“Kiều Trác Phàm, hu hu! Kiều Trác Phàm, có người xấu muốn bắt nạt Bảo Bối, anh mau tới cứu em đi...”

“Gọi cái gì mà gọi chứ? Sao cô cứ như một cuộn băng vậy, cho dù cô có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, thì cũng vô dụng thôi! Cô hãy ngoan ngoãn chút, tôi lập tức cho cô nếm chút ngon ngọt!”

Hình ảnh, thật ra Kiều Trác Phàm vẫn chưa kịp nhìn thấy.

Nhưng khi Duật Tiểu Gia mở video lên, thì giọng nói quen thuộc của Tiếu Bảo Bối đã vang lên.

Mà trên miệng của cô không ngừng nỉ non gọi tên của Kiều Trác Phàm anh.

Khiến cho tim của Kiều Trác Phàm trở nên mềm mại, giọng nói của cô rõ ràng còn mang theo một chút thút thít. Rõ ràng khi đó cô đã ý thức được nguy hiểm tới. Nhưng mà với thân thể gầy yếu của cô, căn bản không thể là đối thủ của lão già mập mạp kia được.

Cô chỉ có thể nức nở, hy vọng Kiều Trác Phàm anh có thể nhanh chóng xuất hiện, nhanh chóng giải cứu cô...

Một giây kia, Kiều Trác Phàm không hề muốn xem nội dung của đoạn video này nữa, mà trực tiếp tìm đường đi dựa theo trí nhớ, chạy ra khỏi căn phòng dưới lòng đất này.

Lúc này trong đầu của anh chỉ có một ý niệm, tìm được Tiếu Bảo Bối!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status