Hôn trộm 55 lần

Chương 571: Không muốn người biết chuyện [1]

Tờ mờ sáng ở thành Bắc Kinh, độ ẩm lướn, có chút lạnh, trên đường phố trống rỗng, thật lâu mới có một chiếc xe đi ngang qua, Kiều An Hảo đứng ở bên lề đường, đợi hồi lâu, mới cản lại một chiếc xe, lên xe, báo tên cẩm Tú Viên.

Xe đến Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo trả tiền, ngay cả tiền lẻ cũng chưa lấy, bỏ chạy đi vào.

Mật mã Cẩm Tú Viên không có sửa, giống như là đã lâu không có người ỡ, trong sân hoa rơi lá rụng xuống rất nhiều khô giòn, giẫm lên phát ra tiếng vang khanh khách.

Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện tủ giày có hai đôi dép lê im lặng, một đôi của nam, một đôi của nữ, đôi của nữ kia là lúc cô và anh đóng giả làm vợ chồng, ở nơi này đeo đôi đó, sau đó sau khi cô rời đi, xếp vào trong một cái túi, nói qua với anh vứt bỏ, nhưng mà hiện tại nó vẫn ở chỗ cũ, giống như anh và cô vẫn ở trong phòng này.

Trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng một ai, vẫn là như cũ, chuông đồng hồ đều rơi xuống một tầng bụi.

Kiều An Hảo chạy lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối đen như mực, cô hơi thất vọng bật đèn, đập vào mắt liền nhìn thấy ở giữa giường, là một con gấu bông lớn mà cô từng mua về, trên bàn trang điểm, đồ trang điểm đã bị cô lấy đi toàn bộ, nhưng mà lúc này lại bày mới, là những mĩ phẩm mà trước đây cô dùng qua, liền ngay đĩa nhạc cũng giống y trước đây.

Người đàn ông kia, rõ ràng vĩnh viễn đều là bộ dạng lãnh đạm, chuyện gì đều thờ ơ, anh vậy mà có lúc, khắc sâu nhớ kỹ những vật dụng này nọ của cô như vậy?

Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không biết, bản thân vậy mà còn có thể khóc như vậy, hở một tí liền chảy nước mắt xuống.

Cô giống như dự cảm thấy điều gì, một lần nữa vào phòng thay quần áo, nhìn thấy bên trong tủ một nửa là quàn áo của anh, một nửa là quần áo cô không mặc nữa từng nói với anh vứt đi. Có lẽ bởi vì không vừa lòng chạn thức ăn, cũng có thể là anh muốn mua cho cô, lại không có lý do gì đưa cho cô, còn có một chạn thức ăn trên vách tường, bộ quần áo cô thích mặc nhất, treo đó tất cả đều chưa có lấy xuống.

Kiều An Hảo dùng sức mân môi, bước vào phòng tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm, sữa rửa mặt Vài thứ cô dùng ở nới này hơn nửa năm, đều được quy về tại chỗ.

Cô đi rồi, anh luyến tiếc, anh không thể mở miệng giữ lại, anh liền dùng phương thức cố chấp như vậy, làm bộ như cô còn tại.

Nguyên lai người cô yêu, lại yêu cô như vậy, ngốc như vậy, yêu cô ngốc như vậy.

Lúc Kiều An Hảo từ bên trong cẩm Tú Viên đi ra, sắc trời đã muốn hơi hơi sáng lên, cô trực tiếp bắt xe đến truyền thông Hoàn Ảnh.

Lúc cô đến, trong công ty còn chưa có người đi làm, chỉ có bảo vệ trực đêm đang ngáp, hỏi một tiếng sớm với cô.

Kiều An Hảo ngồi ở trước phòng làm việc của Lục cẩn Niên, thập phần có kiên nhẫn chờ.

Cô ở cùng anh một chỗ hon nửa năm, cô biết, cách sống của anh rất đon giản, thời gian ngây người ở trong ty thật lâu.

Từ chưa đến bảy giờ, chờ đến mười giờ sáng, mọi người trong công ty toàn bộ đều đến, Lục cẩn Niên vẫn không có xuất hiện.

Kiều An Hảo hỏi thư ký của Lục cẩn Niên, thư ký nói với cô, đã rất nhiều ngày Lục tổng không có xuất hiện ở công ty-

Kiều An Hảo sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến biệt thự Nghi Sơn, nói một tiếng cảm ơn với thư ký, lại vội vã xuống lầu đón xe, tiến đến Nghi Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status