Hợp đồng tình nhân

Chương 152


Nhìn bộ dạng hai người ở trong mưa thật chật vật, Yên Lam cười cười, "Mặc Hàm, anh xem, chúng ta hiện tại ướt như chuột lột , cả người đã ướt hết, bây giờ thật là chật vật làm sao."

Nghe thấy Yên Lam nói như vậy, Sở Mặc Hàm liền nhìn hai người bọn họ, Yên Lam nói không sai, hai người bọn họ hiện tại mà nói thật là chật vật.

Toàn thân ướt đẫm, ngay cả tóc cũng dính đầy trên mặt, nước mưa không ngừng theo sợi tóc chảy xuống, nhìn lại quần áo trước ngực kia một mảng vết loang lổ, thật giống những người khốn khổ.

"Được rồi, cũng đã trễ, anh đưa em về nhà." Sở Mặc Hàm nâng tay lên, nhìn đồng hồ nói, "Con gái không được về nhà trễ!"

"Em không phải là cô bé con." Nghe Sở Mặc Hàm nói xong, Yên Lam nhịn không được oán giận phản bác nói, "Em đã trưởng thành, anhkhông thể xem em là trẻ contử !!"

Nhìn Yên Lam chu miệng bộ dạng tức giận, Sở Mặc Hàm nở nụ cười, còn nói mình không phải đứa trẻ, cũng không nhìn xem dáng vẻ tức giận, cùng biểu tình trên mặt của mình hiện giờ, chẳng khác trẻ con đâu!! Nhưng là, những lời này, hắn không dám nói trước mặt Yên Lam, để tránh khiến cho nàng càng lên tiếng oán giận. "Được được rồi, em không phải cô bé con, được chưa!" Sở Mặc Hàm nói, "Bất quá, thời gian thật sự đã khuya, anh đưa em về, nếu không trở về sớm người nhà sẽ lo lắng!"

Người nhà? Trừ bỏ tiểu Triết, có ai vẫn là người nhà của nàng ? Cận Thiếu Phong bây giờ có thời gian lo lắng cho mình không có về nhà sao? Hắn còn có thể quan tâm mình sao? Yên Lam bi thương nghĩ đến.

Thấy Yên Lam sửng sờ ở nơi đó, Sở Mặc Hàm giơ tay lên quơ quơ trước mặt nàng "Ai!~~

Yên Lam, hoàn hồn . Anh không biết vì sao em tự nhiên lại mất hồn vậy? "A? Cái gì cơ? Anh nói cái gì?" Hồi thần lại, Yên Lam nhìn Sở Mặc Hàm mà hỏi.

"Anh nói, chúng ta đi thôi, bằng không một lúc sau trời lại mưa, chúng ta lại một lần nữa ướt! Khuya rồi, em phải về nhà." Sở Mặc Hàm quan tâm nói thêm.

"Vâng......" Nghe xong Sở Mặc Hàm nói, Yên Lam hơi chần chờ. Phải đi về sao? Sau khi trở về, nàng sẽ đối mặt với Cận Thế Phong như thế nào? Nếu vẫn đối mặt trong sự tức giận của hắn, bản thân mình có thể giữ bình tĩnh được sao? Nhưng là, không quay về, thì mình có thể đi nơi nào?

Nhưng, có nên trở về hỏi rõ ràng, Cận Thế Phong và Triệu Ngọc Văn đã quay lại với nhau?

Dù sao ngày hôm qua, điện thoại chỉ là lời nói một phía của Triệu Ngọc Văn, nàng hẳn là nên tìm Thế Phong để làm rõ ràng tất cả sự tình. Đêm qua hai người bọn họ đều rất kích động, thế nên chưa làm rõ ràng sự tình, hôm nay vẫn nên trở về, nói chuyện cho rõ ràng.

Thấy Yên Lam lâm vào trầm tư, Sở Mặc Hàm hỏi, "Sao thế? Yên Lam, em có cái gì vấn đề sao??"

"Hả? uhm?!" Yên Lam nghe thấy Sở Mặc Hàm gọi tên mình, nàng mới phản ứng lại, "À, không, không có gì vấn đề. Chúng ta đi thôi." Dù sao sớm hay muộn đều là phải về nhà đối mặt, trễ cũng vậy không bằng về sớm. Cũng không biết, hôm nay Cận Thế Phong còn có thể nói gì với nàng?

Cứ như vậy, hai người bọn họ song song đi trên đường. Một trận gió lạnh thổi qua, Yên Lam tự giác vươn cánh tay ôm chặt lấy bả vai của mình, thoáng rùng mình.

"Sao vậy? Lạnh phải không?" Yên Lam chỉ một động tác nhỏ cũng bị Sở Mặc Hàm phát hiện, hắn nói xong, liền cởi ra áo khoác của mình, khoác lên người Yên Lam, "Mặc vào đi, gió lớn coi chừng cảm lạnh."

"Không được, anh cũng sẽ lạnh." Yên Lam từ chối, hai tay muốn đem áo khoác trả lại Sở Mặc Hàm.

Nhưng là, Sở Mặc Hàm không có nhận lấy, hắn phụng phịu nói, "Anh là đàn ông, chỉ có cơn gió với anh mà nói không có gì. Nhưng thân thể của em thật yếu, sẽ dễ bệnh. Anh đưa em mặc, em nên mặc đi, không cần nói thêm nữa."

"Này......" Yên Lam vẫn còn chần chừ.

"Không cần này kia ." Sở Mặc Hàm không kiên nhẫn nói, từ trong tay Yên Lam lấy áo lại, một lần nữa choàng lên người nàng, ra lệnh, "Anh nói em mặc, em nên mặc đi, không được lại cởi ra nữa!!"

"Vậy được rồi, cám ơn anh." Yên Lam nói cảm tạ.

"Không cần, chúng ta không phải bạn bè sao? Giữa bạn bè là không cần khách khí như

vậy." Sở Mặc Hàm khách khí nói.

"Yên Lam, em có đi nhầm chỗ không? Anh nhớ rõ nhà em không phải ở đây hẳn là bên kia mới đúng!? Chẳng lẽ là anh nhớ lầm ?" Đi đến ngã tư đường, Sở Mặc Hàm thấy Yên Lam ở phía trước đi sai phương hướng, liền mở miệng dò hỏi. Chẳng lẽ là mình nhớ lầm , không thể nào đi!!?

"Ừm, không đâu!" Yên Lam nói, "Anh nhớ nơi kia là đúng. Nhưng hiện tại em không có ở đó, tạm thời em ở nhà người khác."

"À, thì ra là thế! Anh còn tưởng mình nhớ lầm!" Sở Mặc Hàm cô đơn nói.

Ở nhà người khác? Nghe thấy được Yên Lam trả lời, Sở Mặc Hàm nhịn không được muốn hỏi, "Có phải em ở cùng bạn trai? Em hiện tại ở cùng bạn trai sao?" Nhưng là, hắn vẫn nhịn xuống, hắn sợ hãi sẽ phá bỏ tình bạn với Yên Lam mà vất vả lắm mới tạo thành.

"Ha ha......" Yên Lam cười nói, "Anh không có nhớ lầm, trí nhớ của anh tốt lắm ."

"Ừ, anh đã nói, anh làm sao có thể nhớ lầm được, trí nhớ của anh tốt lắm!" Sở Mặc Hàm khoa trương nói. "Được rồi, chúng ta đi thôi!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status