Hotboy ác ma: Ăn sạch cô bé ngọt ngào

Chương 79: Sự trong sạch cứ như vậy bị hủy hoại sao?


Editor: Nguyetmai

Điềm Tâm thề rằng đời này mình chưa từng chạy nhanh đến vậy.

Chạy đến mức búi tóc đuôi ngựa bị bung ra, mái tóc mềm mại dính vào cổ.

Chạy đến mức chiếc váy xộc xệch như sắp rơi xuống.

Điềm Tâm không dám thả lỏng, cố gắng xách váy chạy. Cứ chạy mãi, đầu cô dần lơ mơ, chân cũng không thể bước đi được nữa.

Sắp rồi, sắp tới nơi có đông người rồi.

Điềm Tâm thở hồng hộc, không biết là mồ hôi, hay là nước mắt mà mắt cô bỗng mông lung mờ mịt.

Đột nhiên, cô bị thứ gì đó làm trượt chân, cả người đổ nhào về phía trước…

… Thời gian như bị dừng lại hai giây.

Cô không bị ngã xuống đất đầy đau đớn như tưởng tượng, mà giống như… đã ngã vào một lồng ngực ấm áp?

Là ai?

Điềm Tâm cố gắng ngước mắt lên, ánh mặt trời màu cam nhạt chiếu xuống, phác họa dáng vẻ của chàng trai ở trước mặt.

"Điềm Tâm, em sao vậy?" Kim Thánh Dạ hơi kinh ngạc cụp mắt nhìn dáng vẻ thảm hại của Điềm Tâm.

Trên gương mặt tuấn tú luôn nhẹ nhàng như mây gió bỗng có sự hoảng loạn mơ hồ.

Đó là biểu cảm xưa nay chưa từng có của cậu, một con người trước giờ luôn không hề sợ hãi.

Trái tim vẫn luôn thấp thỏm của Điềm Tâm rốt cuộc cũng được yên tâm, giống như một người đang bị treo lơ lửng ở vách núi bỗng có dây thừng bảo hộ, có chỗ dựa.

Cô được cứu rồi…

"Dạ…"

"Anh đây, Điềm Tâm, em vẫn ổn chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Kim Thánh Dạ vươn ngón tay thon ra vuốt lại phần tóc mái rối bời của Điềm Tâm, giọng điệu trong trẻo toát lên vẻ hơi lo lắng.

"Hu hu, có lưu manh, có lưu manh ức hiếp em!" Bởi vì vừa rồi đã khóc nên lúc này mặt Điềm Tâm rất bẩn, cô nhìn Kim Thánh Dạ với vẻ vô tội, tủi thân.

Tầm mắt Kim Thánh Dạ rơi trên chiếc váy dài đi biển xốc xếch của cô, ánh mắt sa sầm xuống, cậu đi đến bên cạnh cầm một chiếc khăn tắm màu hồng khoác lên vai cho Điềm Tâm, nhỏ nhẹ trấn an: "Được rồi, đừng sợ nữa, bây giờ em đã an toàn rồi."

Trên bãi biển ở xa xa, mọi người đang chia nhóm vui vẻ chơi kéo co, không một ai chú ý đến sự thảm hại của Điềm Tâm lúc này.

"Lạc Điềm Tâm, cậu bị sao vậy?" Một giọng nói giả dối truyền tới, Điềm Tâm quay đầu lại, nhìn thấy một đám học sinh và Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi đang mặc bikini, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lụa màu xanh da trời, vô cùng gợi cảm.

Cô ta có vẻ rất quan tâm tới dáng vẻ của Điềm Tâm, vội vàng tiến lại gần, nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới: "Trời ơi, Lạc Điềm Tâm, dáng vẻ này của cậu, chắc không phải là bị người ta…"

Tô Khả Nhi muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ cũng đã đủ rõ ràng rồi.

Bàn tay của Kim Thánh Dạ đang cầm khăn tay lau mặt cho Điềm Tâm dừng lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt phức tạp.

Câu nói vừa rồi của Tô Khả Nhi vừa được thốt ra, đám nữ sinh lập tức xôn xao.

"Trời ơi, không phải chứ? Lạc Điềm Tâm bị người ta cường bạo sao?"

"Thật đáng sợ! Trị an của làng du lịch kém như vậy sao?"

"Lạc Điềm Tâm thật đáng thương, sự trong sạch cứ vậy mà bị hủy hoại."

"Thật đáng sợ, sau này mình nhất định sẽ không đi lại một mình nữa, mình muốn đi với bọn cậu!"

Mấy người này nhỏ giọng xì xào bàn tán, nhưng Điềm Tâm lại nghe thấy rất rõ.

Nói đùa hoang đường gì vậy? Cô không hề bị… bị cái đó mà.

"Không phải, quả thật vừa rồi mình đã gặp phải ba tên lưu manh, nhưng mình đã trốn thoát được khỏi tay bọn chúng, thật đó! Mình không hề bị, không hề…" Điềm Tâm giậm chân, không nói ra được. Giống như bỗng nhớ ra gì đó, cô kéo tay Kim Thánh Dạ: "Dạ, anh đi theo em, vừa rồi lúc em chạy trốn, mấy tên choai choai bị ngất ở chỗ đó, anh đi theo em…"

Điềm Tâm vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 17 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status