Hùng bá thiên hạ

Chương 219: Thông Thiên chi thượng


Đối với việc những người ở đây muốn thu hắn làm đồ đệ không phải hắn không động lòng. Nơi này bất cứ người nào đều là người quyền cao chức trọng hoặc sức mạnh phi phàm, có thể nhận được cũng sẽ phải mất đi, sức mạnh, hắn có thể chính mình đạt được. Hơn nữa hắn tin tưởng sức mạnh của mình. Mà bố cục của hắn tại đế quốc Mông Gia đã dần dần thành hình, quan hệ với Thomas, Subaru, thậm chí Giáo hoàng đều đã thiết lập xong. Nếu như đột nhiên làm đồ đệ của người khác tất cả những thứ này đều có thể trở nên hỗn loạn. Huống hồ sức mạnh chỉ là một bộ phận trong cuộc sống của hắn, không phải toàn bộ. (Thích cái này. Sức mạnh là công cụ, không phải mục đích. Khác nhiều chuyện bây giờ. DG).

Quan trọng nhất là bố cục hiện nay là do một tay hắn xây dựng nên.

Cân nhắc được mất, Trâu Lượng khẳng định mình sẽ không rời khỏi Mông Gia, hắn cũng sẽ không thay ngựa giữa đường.

Kì lạ là Hổ Tà không hề khuyên hắn, "Ha ha, ta đoán ngươi cũng sẽ như vậy, tiểu huynh đệ, nói chuyện với ngươi một lát như vậy ta đã không còn dự định đó nữa. Chỉ kết bạn thôi, sau ngươi gọi ta là lão Tà là được, ta gọi ngươi là tiểu Lượng, tình bạn không phân biệt tuổi tác".

"Ha ha, lão Tà, ngươi thật sảng khoái. Sau này người khác còn muốn thu ta làm đồ đệ thì ngươi phải giúp ta".

Trâu Lượng nói.

"Ha ha, không ai có thể bắt buộc ngươi, có điều Thông thiên cảnh là nơi tôi luyện tốt nhất đối với mỗi chiến sĩ Thú tộc. Bây giờ sức mạnh của ngươi còn chưa đủ, không được tùy tiện thử. May là lần đầu tiên là thực luyện tinh thần, vạn nhất là thực luyện thực chiến thì..."

"Thì ta đi đời nhà ma chứ sao. Còn nữa, không phải ý chí của ta kiên định, con bà nó, ta không thấy chú ngữ thoát khỏi thực luyện ngoài cửa, không có biện pháp nên chỉ có thể cố gắng đi tiếp".

Trâu Lượng cũng không giấu diếm, trực tiếp nói cho Hổ Tà chuyện xấu hổ của mình.

Hổ Tà không nhịn được ngẩng mặt cười to, "Đây không phải thiên mệnh thì là cái gì, bất cứ chuyện gì cũng đều có mệnh số. Lão hủ đã bước một chân vào quan tài mà còn có thể biết một người bạn như ngươi, không tồi, không tồi".

Đối với người tu hành Dịch thuật như Hổ Tà thì hiển nhiên trên người Trâu Lượng có đồ vật đặc biệt có thể giúp hắn hiểu được thiên đạo.

Tương lai vẫn ở đó nhưng quả thật rất mờ nhạt, Dịch thuật sư chỉ nhìn thấy một điểm, điểm này không hề thay mặt cho toàn bộ. Nhìn thấy điểm này cũng không nhất định là chuyện tốt, bởi vì không toàn diện nên sẽ có thể bị lạc đường.

Nhưng bất cứ một Dịch thuật sư nào trong nháy mắt lĩnh ngộ sẽ bị thiên đạo trong đó mê hoặc rất mạnh, sẽ không còn hứng thú với chuyện khác nữa.

Yêu cầu đầu tiên khi tu hành Dịch thuật chính là ý chí kiên định, nếu không sẽ bị lạc trên con đường đi tìm thiên đạo.

Nhìn từ góc độ nào Trâu Lượng cũng là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc Dịch thuật sư đều hiểu được phải thuận thiên mà làm việc, cùng lắm cũng chỉ ám chỉ bóng gió mà thôi. Hổ Tà không nhìn thấy con đường tương lai của Trâu Lượng nhưng có thể thấy sứ mạng trời định cho hắn, đây là thứ không phải sức người có thể thay đổi.

"Lão Tà, ngươi cảm thấy nếu bây giờ ta vào thực luyện đường cấp E thì thế nào?"

Khi biết sẽ có trừng phạt thì Trâu bạn học cũng trở nên cẩn thận. Vạn nhất một lần thất bại đánh mất một trong số các năng lực của mình thì muốn khóc cũng không kịp. Cho dù tỷ lệ cực thấp nhưng Trâu Lượng cũng phải cẩn thận.

Hắn không giống những người khác ở đây, nói chính xác là không giống đại đa số người khác. Đi đến thượng đỉnh của sức mạnh cùng lắm chỉ là thủ đoạn để hoàn thành mơ tưởng trở thành Giáo hoàng của hắn!

Từ sau khi gặp Giáo hoàng ý nghĩ này của Trâu Lượng càng được khẳng định, chỉ có điều ý nghĩ này hắn phải chôn sâu tận đáy lòng.

"Sức chiến đấu của ngươi có lẽ không kém nhưng cho dù là vào cấp E cũng phải có cấp bậc vàng sáng, hoặc như Neberro, mặc dù là cấp bạc trắng nhưng lại có sức chiến đấu của cấp vàng sáng. Nhưng dù thế nào cũng phải có áo giáp hộ thể, nếu không gặp phải yêu thú thì ngươi chỉ có một con đường chết".

Trâu Lượng gật đầu, ai cũng không biết thực luyện đường sẽ là kiểu gì, vạn nhất gặp yêu thú thì hắn sẽ có thể xong đời. Đến nơi này hắn mới cảm nhận rõ ràng được tầm quan trọng của sức mạnh, trí tuệ không thể thay thế tất cả.

Xem ra kỵ sĩ mặt lìn quả thật có trình độ, Trâu Lượng cảm thấy một loại lưu manh đáng chết này cũng có mục đích giống như mình. Hắn trở thành kị sĩ chỉ sợ là muốn khống chế kỵ sĩ đoàn của Giáo đình, chiêu này thật tàn nhẫn, có điều mình có thể nhìn ra đến thì chắc chắn Giáo hoàng cũng rõ ràng. Nhưng với bối cảnh của Neberro, một khi đạt được thành tích và được nguyên lão hội ủng hộ thì Giáo hoàng cũng không thể làm bẽ mặt hắn. Con đường Neberro đi chính là con đường nhổ răng cọp.

Nếu như Trâu Lượng ở vị trí kia thì cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này. Có điều Trâu Lượng có trí nhớ của hai đời.

Càng hiểu rõ Trâu Lượng càng cảm thấy Neberro không phải một tên mặt trắng đơn giản.

Hổ Tà lại cười cười, "Cũng không phải không có biện pháp khác, nếu như ngươi có sư phụ ở đây thì có thể để hắn dẫn ngươi đi vào theo, một mặt có thể mở mang kiến thức đồng thời cũng có thể thử thời vận. Không riêng gì Neberro, không ít người tuổi trẻ đều làm như vậy. Tương đối ít người chiến đấu một mình. Nếu như ngươi có sức mạnh cùng cấp bậc với Neberro thì có thể vào cấp E thử xem, nếu thấy không được thì rời khỏi thôi".

Thoát ra thành công nhiều nhất sẽ làm thú linh ấn trên tháp Thông Thiên hạ thấp, nhưng nếu không thoát được sẽ bị trừng phạt. Nói thoát đi không phải chỉ hô một tiếng là được, trong quá trình này cũng có không ít vấn đề. Thực luyện đường có độ khó càng cao thì càng khó thoát đi.

"Đúng rồi, lão Tà, trừ ta và Neberro thì Mông Gia còn có ai nữa?" Khó trách Neberro lợi hại như vậy, tên mặt trắng này thật khá. Trong khi những người khác còn đang lăn lộn ở Thú linh giới đánh nhau ngươi chết ta sống vì chút thú linh thì người ta đã đến Thông thiên cảnh cướp lấy năng lực thiên phú rồi.

"Mông Gia à, gần đây không tồi, trừ một người chói mắt là Neberro thì bây giờ lại có thêm ngươi, còn có mấy bạn nhỏ nữa, để ta nghĩ xem. Đúng rồi, có một tiểu cô nương tộc Thiên Mị, ngoại hình rất đáng yêu, ăn nói cũng rất tốt".

Hiển nhiên đây là góc nhìn của Hổ Tà, người hắn chú ý đều là người mạnh đỉnh cấp, trừ một số người tuổi trẻ đặc biệt chói mắt thì hắn rất ít khi để ý đến những người khác.

Trâu Lượng đoán có lẽ là Michiwa, xem ra bé con này không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà chắc chắn sức mạnh cũng tương đối tuyệt. Mình cũng coi như là một kẻ đi sau mà thôi.

"Lão Tà, trên Thông thiên cảnh còn có nữa không?"

"Hê hê, Thông thiên cảnh, tên như ý nghĩa, cũng chỉ là một quá độ thôi mà. Chỉ có điều thật sự không ai biết phía trên là cái gì. Nếu như ngươi đi hết Thông Thiên chi lộ nói không chừng sẽ biết được".

"Thôi khỏi, thôi khỏi, đó là đau khổ cửu tử nhất sinh, nếu có con dao thì ta đã tự vận từ lâu rồi".

"Ha ha, ý chí của ngươi kiên định lắm rồi. Loại thực luyện ý chí này không phân theo sức mạnh, rất đáng sợ", Hổ Tà cười nói nhưng không hỏi thêm. Năng lực thiên phú của mỗi người đều là bí mật lớn nhất, bình thường sẽ không dễ dàng nói với người khác, cũng sẽ không có ai đi hỏi.

Cuối cùng Trâu Lượng đã tìm được một người thích nói chuyện lại có kiến thức, tất cả nghi vấn trong lòng đều mang ra hỏi hết, mà hắn cảm thấy Hổ Tà đối với hắn không tồi, hỏi là đáp.

Có điều hắn nhận ra việc hắn có hai linh hồn ở đây ngược lại đã thành vấn đề, không có phòng ngự mạnh mẽ của áo giáp ở loại địa phương này quả thật quá nguy hiểm. Suy cho cùng với khả năng điêu khắc của mình hắn có thể điêu khắc ra hai bộ trang bị, xem như một bug (lỗi sai của hệ thống) rồi, mà ở đây chỉ có thể dựa vào chuyển hóa thú linh để chống chọi, quả thật rất nguy hiểm.

Có thể là biết mâu thuẫn của Trâu Lượng, Hổ Tà nói, "Tiểu huynh đệ, kỳ thực cho dù không bái sư cũng có thể kết bạn, tên Bóng Ma và con bỉ mông nhỏ kia tính tình không tồi, cũng chịu dìu dắt hậu bối. Dư Triết mặc dù không quá thích nói chuyện nhưng tâm địa rất tốt, nhất tâm theo đuổi võ đạo. Lúc nào có thời gian ta sẽ nói giúp ngươi".

"Vậy đa tạ ngài".

"Ha ha, có thời gian thì tới chơi với lão quái vật này nhé".

Hai người lại trò chuyện chốc lát rồi Trâu Lượng rời đi, với năng lực của hắn nếu ở Thông thiên cảnh thời gian dài mà lại không thử luyện thì sẽ sinh ra phản ứng bài xích.

Trở lại phòng mình Trâu Lượng uống chút nước làm cho đầu óc tỉnh táo một chút. Giờ hắn mới biết thế giới này thật sự rất lớn, nhưng chẳng những hắn không lùi bước mà ngược lại càng có đấu chí hơn.

Mặc kệ nói thế nào thì cũng phải sử dụng Thông thiên cảnh cho tốt, người khác đang đi lên mà mình thì vẫn dậm chân tại chỗ, cho dù mạo hiểm cũng phải tiến lên.

Luyện một bài quyền trong phòng, tắm rửa một cái rồi Trâu Lượng mới ngủ. Nhiều chuyện có khi sẽ ảnh hưởng đến luyện tập nhưng sau khi trò chuyện với Hổ Tà hắn biết muốn thành công thì thật sự phải cố gắng nhiều hơn. Hắn có thiên phú nhưng còn rất nhiều người có thiên phú hơn hắn.

Trong giai đoạn này tuyệt đối không thể buông lỏng, hiện nay trên phương diện tranh giành quyền lực chủ yếu phải do Thomas thực hiện, còn có cả Subaru. Thomas và Subaru đều đi con đường thần quyền mưu mô. Nhưng nếu như muốn nhận được nhiều hơn, mục tiêu lớn hơn thì như vậy vẫn là không đủ.

Trong vấn đề này ý nghĩ của hắn và Neberro hoàn toàn giống nhau.

Sau khi Trâu Lượng rời khỏi Hổ Tà vẫn không có rời đi. Thời gian đối với hắn thật sự không có nhiều ý nghĩa. Chẳng bao lâu lại có một người trẻ tuổi đi đến, đương nhiên chẳng bao lâu ở đây cũng chỉ là tương đối.

Neberro Sanchez, người trước đây cũng dẫn tới chấn động to lớn tại Thông thiên cảnh.

Người tuổi trẻ đến nơi này không hề hiếm thấy, Trâu Lượng không phải trẻ tuổi nhất. Người khác không nói, riêng Michiwa đã đến sớm hơn hắn, có điều khi xác định tư chất lại không cách nào so với hắn. Neberro làm người khác chấn động là nhờ tư chất cấp B của hắn, hơn nữa nghe nói thực luyện đường còn là thượng đỉnh cấp B, vì vậy mới làm cho không ít người ưu ái.

Đương nhiên tư chất cũng không thể đại biểu toàn bộ, rất nhiều người lúc trẻ không hề tiến vào Thông thiên cảnh nhưng cuối cùng cũng tới cấp vàng sáng, thậm chí trong cấp vàng sáng cũng xem như người mạnh.

Thiên tài, nếu như không có thành tích cũng sẽ bị quên rất nhanh. Neberro không làm mọi người quên, thậm chí rất nhiều lúc những người ở đây đều coi hắn như cùng thế hệ. Tên nhóc này xử sự rất lão luyện, không nóng không lạnh, chưa bao giờ tức giận, càng không bao giờ nôn nóng.

"Hổ Tà tiền bối".

"Ha ha, đã lâu không gặp".

"Gần đây kỵ sĩ đoàn có nhiều chuyện, phong thái của tiền bối vẫn như cũ".

"Già rồi, già rồi, bây giờ sống một ngày thì ít đi một ngày", Hổ Tà nhìn Neberro nói, màu sắc áo giáp màu bạc trên người hắn lại tối hơn một chút. Đúng là cứ một thời gian không gặp tên nhóc này lại tiến bộ hơn, thật không hiểu được một kẻ thích quyền thế làm thế nào duy trì được loại tiến bộ này.

Có lẽ là đây chính là dục vọng. Độ mạnh yếu của dục vọng ở một mức độ rất lớn được thể hiện qua động lực. Dưới bề ngoài bình tĩnh, sợ rằng trong lòng tên nhóc này ẩn giấu dục vọng ngập trời.

Neberro không hề nhiều lời, tầm mắt nhanh chóng quét qua tháp Thông Thiên, mặc dù phía trên rất nhiều thú linh ấn nhưng Neberro lại có thể phân biệt cũ mới rất nhanh. Trong sự đối lập về cấp bậc có rất nhiều thông tin, thậm chí quan hệ đến tình hình sự vụ giữa các đại đế quốc.

Trong những chi tiết nhỏ ẩn chứa không ít tình báo.

Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười mơ hồ, đột nhiên khi nhìn thấy một thú linh hắn tỏ ra sửng sốt, dấu hiệu của một tộc Bear...

Neberro xác định rõ đây là người mới, nhưng vậy mà đã lên đến giữa cấp D, thật hung mãnh.

"Ha ha, người trẻ tuổi này rất không tồi, cũng là người Mông Gia các ngươi".

Âm thanh của Hổ Tà vang lên bên cạnh. Nội tâm Neberro chấn động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status