Hùng bá thiên hạ

Chương 261: Thầy dữ trị trò hư


Thời gian này Trâu lượng bận đến nỗi không có cả thì giờ đi xem tài liệu, toàn nhờ Lộ Dao ra mặt đãi khách, đối với Trâu Lượng thì Lộ Dao rất đáng tin cậy. Chuyện của hàng ngũ sứ đồ coi như đã xử lí xong, hắn còn phải đi kiểm tra một chút thành quả huấn luyện, dù sao kết quả thành bại đều tùy thuộc vào hắn.

Phân viện chiến ca là nơi do Angelo tạo nên, hiện tại đã có hơn một trăm người rồi, đa phần đều là loại tài năng có tiếng ở thành phố về cách vận dụng bản chất của âm thanh, còn một số nhỏ khác thì đến từ các khu vực ngoại ô thành phố. Có điều cuối cùng có thể trở thành tế ti chiến ca thì không biết còn lại được bao nhiêu người.

Trâu Lượng nghĩ nếu để Lộ Dao đứng lớp dạy chiến ca thì có lẽ hiệu quả sẽ rất tốt, có điều … sao nơi này lại yên tĩnh như vậy, đợi đến gần hơn một chút hắn mới có thể nghe được tí âm thanh lí nhí như muỗi kêu … Đây thật là đang hát chiến ca sao?

Đến khi hắn tới gần phòng học rồi nhìn qua cửa sổ thì, sặc, hơn phân nửa đang ngủ như chết, còn có mấy tên háo sắc cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Dao, cả bọn câu được câu không phụ họa cùng Lộ dao, trong lúc đó ở phía trên Lộ dao vẫn đang rất chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ từng chút một.

Trâu Lượng cảm thấy máu nóng bốc lên, Lộ Dao quả thật rất có thiên phú lẫn năng lực, nhưng làm giáo viên thì có vẻ không ổn rồi, nàng ta hiền lành quá, đối với bọn ranh con không biết trời cao đất rộng này mà lại sử dụng phương pháp dịu dàng như thế thì làm sao dạy bọn chúng nên thân được.

Mặt Trâu Lượng lạnh như băng cố gắng đè cơn giận xuống, luyện xong một đoạn lại có mấy đứa nhóc vỗ tay kêu tốt rồi lại còn huýt sáo inh ỏi, cái này mà là huấn luyện chiến ca cái mẹ gì, đang mãi võ thì đúng hơn.

Rầm …

Cửa phòng học bị đá bay vỡ ra làm năm bảy miếng làm Lộ Dao cũng giật nảy người, Trâu Lượng bước từng bước lạnh lùng đi vào.

Quả thật Lộ Dao cũng ức đến mức không kìm được, nước mắt cũng chảy ra rồi, Arthur đem loại chuyện quan trọng này giao cho nàng, nhưng đám học viên này lại không coi nàng ra gì, phần cũng vì tuổi tác không chênh lệch mấy, mà tộc Cat lại nổi tiếng dịu dàng, trừ mấy ngày đầu còn tỏ vẻ chăm chú, đến khi hiểu được tính cách của Lộ Dao thì cả bọn bắt đầu xao lãng việc học.

Lộ Dao cũng không phải không cố gắng quản lý nhưng nàng thật sự không am hiểu việc này, chỉ có thể toàn tâm toàn ý ra sức dạy dỗ. Nhưng vấn đề là thầy dạy mặc dạy, trò chơi mặc trò, một chút tác dụng cũng không có.

Trâu Lương thô bạo xông vào quả thật vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt quét qua cả lớp, " Một đám ô hợp mà nghĩ là có thể làm tế ti chiến ca sao, nơi duy nhất thích hợp với các ngươi chính là ở đám tang".

Số người trong lớp đã gặp qua Trâu Lượng chỉ có hơn mười người, số còn lại không biết tên Bear trước mặt là ai, tuổi thì có vẻ không kém mấy so với bọn họ nhưng thái độ lại kiêu ngạo như vậy.

"Nhóc con, ngươi thuộc phân viện nào, có biết đây là đâu không, nơi này chính là phân viện tế ti chiến ca, còn không mau biến đi".

Lập tức cả phòng học đều ầm ĩ lên.

Cái gì mạnh mẽ nhất Jerusamer?

Tế ti chiến ca.

Cái gì hot nhất Jerusamer?

Tế ti chiến ca.

Cái gì nổi tiếng nhất Jerusamer?

Tế ti chiến ca.

Đây là cách nói rất thịnh hành ở Jerusamer gần đây, mọi người đều xem việc có thể tiến vào phân viện tế ti chiến ca chính là niềm vinh dự vô cùng, vì thế ở đây tương đối hỗn tạp.

"Cút ra, không ra bố đánh cho mày phải bò ra bây giờ", Ruman vẫy vẫy nắm đấm to lớn của mình.

Một gã tộc Bear hùng tráng đứng lên, cao hơn Trâu Lượng đến hai cái đầu, khổ người vạm vỡ to lớn, trung khí mười phần.

Trâu Lượng không giận mà lại mỉm cười ra dấu cho Lộ Dao đừng can thiệp vào chuyện này.

"Đánh ta? A, ta đi nhầm sao, rõ ràng đây là phân viện tế ti chiến ca mà, chẳng lẽ tế ti chiến ca cũng phải sử dụng nắm đấm à".

Trâu Lượng châm chọc nói.

"Ai nói tế ti chiến ca không thể dùng nắm đấm, đánh hắn".

"Đánh hắn, đánh hắn".

Cả đám la hét om sòm, hiển nhiên là đã hiểu ra Trâu Lượng đến để làm nhục bọn họ, trong khi đó một vài người nhận ra Trâu Lượng thì trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Khả năng của tế ti Arthur như thế nào thì có thể rất nhiều người không biết, nhưng tính khí nóng như lửa của hắn thì mọi người đều biết.

Một đám nam sinh máu nóng sôi trào đứng hết lên, vẫy vẫy nắm đấm, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Trâu Lượng khinh thường cười, "Một đám phế vật".

Một câu nói đem tất cả thuốc súng ra đốt cháy hết, gã đầu lĩnh to con tộc Bear gầm lên một tiếng nhanh chóng xông đến.

Ánh mắt Trâu Lượng lạnh như băng, thờ ơ không xem đối phương ra gì, hai tay mở ra, cao âm bùng nổ.

Trực tiếp phát ra phần âm thanh cao độ nhất của bản chiến ca Vitas bão táp, bây giờ đối với việc khống chế chiến ca Trâu Lượng càng ngày càng thuần thục, tại nơi này mà không cho bọn ranh con kia một chút giáo huấn thì bọn chúng còn không biết trời cao đất rộng là gì.

WOOOOOoooooooo

Với sức mạnh chiến ca của Trâu Lượng hiện nay thì ngay cả chiến sĩ cấp vàng sáng cũng bị ảnh hưởng chứ đừng nói chỉ là đám nhóc con này, trong nháy mắt chấn động đã phát sinh sát thương đến bọn chúng rồi.

Trong nháy mắt cả bọn mặt cắt không còn hột máu, hai tay bịt chặt tai lăn qua lăn lại kêu gào thảm thiết.

Khi đợt cao âm thứ hai vang lên thì đã có hơn mười học sinh ngất xỉu, giờ thì cả bọn đều đã biết người trước mặt là ai rồi.

Chiến ca không gây thương tổn bên ngoài mà tấn công thẳng vào đại não, vì thế bất cứ phòng bị nào cũng đều vô dụng.

Cuối cùng vẫn là Lộ Dao nhân hậu không đành lòng nhìn bọn chúng bị trừng phạt, khẽ kéo áo Trâu Lượng, "Arthur, tha cho chúng đi, dù sao thì chúng vẫn còn là học sinh mà".

Chiến ca của Trâu Lượng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn trường, trừ hắn và Lộ Dao thì đại đa số đều đã ngã xuống, tuy nhiên có tám người vẫn còn ngồi được.

Nhìn thấy tám người này làm Trâu Lượng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, chỉ cần có thể cảm nhận được chiến ca thì sẽ biết cách ngăn cản chiến ca, chiến ca là dùng bản chất để tấn công cho nên cũng chỉ có thể dùng bản chất mới phòng ngự được.

Tám người nhìn Trâu Lượng với một ánh mắt tràn ngập sự sùng bái và kính sợ, thậm chí còn có vẻ cuồng nhiệt, đây chính là chiến ca tấn công trong truyền thuyết sao.

Trâu Lượng đi tới chỗ gã đầu lĩnh tộc Bear vươn tay nắm lấy hắn xách lên, tên này không bị ngất nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên bị sức mạnh ép trực tiếp xuống đất.

Gã này trông nặng như vậy mà trên tay Trâu Lượng lại có vẻ nhẹ như lông gà, Trâu Lượng không thèm nhìn đối phương một cái mà chỉ mơ hồ nói, "Rác rưởi".

Nói rồi ngay lập tức ném ra ngoài.

Liền sau đó tiến đến tên nằm gần đó nhất rồi cũng xách lên ném thẳng ra cửa.

Chuẩn bị đến tên thứ ba thì tên kia không biết sao lại sợ đến mức giật mình ngồi bật dậy, nhoáng một cái mà Trâu Lượng đã vòng qua người hắn rồi.

Lúc này mọi người đã hiểu nếu như ngồi không đứng dậy sẽ bị xem như rác ném ra ngoài.

Vù … Vù vù vù …

Từng học sinh lần lượt bị Trâu Lượng ném ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài đã có vô số người hiếu kỳ vây quanh, các học viên ở phân viện khác đều chạy đến xem náo nhiệt. Bình thường thái độ các học viên ở phân viện tế ti chiến ca này rất kiêu ngạo, bây giờ thì có chuyện vui để xem rồi.

Cười nhạo, chỉ chỉ trỏ trỏ, cả đám kéo đến xem náo nhiệt làm bọn học viên bị ném ra ngoài xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, đáng tiếc bọn chúng không phải tộc Chuột nên không thể đào hang được.

Chiến ca của Trâu Lượng thoáng cái đã làm náo động cả học viện, hiện nay tại Jerusamer hắn chính là truyền kỳ.

Những học sinh còn lại trong phòng đều đang hết sức cố gắng đứng lên, bọn họ không muốn bị xem như rác ném ra ngoài, càng không muốn bị đám bên ngoài cười cợt chế nhạo.

Lúc này Trâu Lượng đang tiến đến trước mặt một nữ sinh, nước mắt rơi lả chả nhưng vẫn không chịu đứng lên. Trâu Lượng không hề thương hương tiếc ngọc nói, "Một ngày nào đó ngươi đứng trên chiến trường, phát ra chiến ca kích phát sức chiến đấu cổ vũ các chiến sĩ xung phong không mệt mỏi thì mới có tư cách khóc".

Ném.

Lúc này Trâu Lượng đã hoàn toàn xem mình như một bộ phận của Mông Gia, một thành viên của Thú tộc.

Thất vọng.

Ném.

Trong phòng học chỉ còn lại mười người là có thể đứng thẳng tại chỗ.

Ánh mắt Trâu Lượng lạnh nhạt quét qua cả bọn rồi quay lưng lại chậm rãi bước lên bục giảng, Lộ Dao im lặng đứng bên cạnh.

Bên ngoài vô số học sinh đều đang quan sát bọn họ, đến giờ phút này còn có tư cách ngồi ở đây thì không thể nghi ngờ gì đã thông qua cửa sát hạch thứ nhất rồi.

Nhìn từng học sinh có tư cách ngồi lại trong phòng, ánh mắt Trâu Lượng lạnh lẽo như hàn băng quét qua.

"Tế ti chiến ca là cái gì?"

Trâu Lượng hỏi.

Mười tên học sinh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời.

"Tế ti chiến ca là cái gì".

Ầm …

Âm thanh cuồng bạo chấn động trời đất phát ra, từ khi từ Thông thiên cảnh trở về khí thế của Trâu Lượng quả thật kinh người, uy thế của một kẻ đã từng đối mặt với cường giả vàng sáng vàng tối thì làm sao một đám học sinh miệng còn hôi sữa có thể so sánh được.

Không chỉ bên trong phòng học mà ngay cả những học viên đứng bên ngoài cũng đều cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn tuôn ra, giống như trong phòng học có một con viễn cổ cự thú đang phát ra sức áp bức mãnh liệt vậy.

Thô bạo ngút trời.

Cả đám học viên đầu óc mông lung, năng lực suy xét chốc lát đều biến mất.

Một tên tộc cáo cố gắng lấy hết dũng khí toàn thân nói, "Là tín ngưỡng, là thành kính".

Trâu Lượng biết anh chàng tộc cáo này, hắn tên là Kalou, cha là một tín đồ rất thành kính nên đã từng được chính Trâu Lượng chế tạo cho một tấm chắn tròn cỡ nhỏ. Tín ngưỡng thành kính đã giúp hắn hiểu được chiến ca vượt qua sát hạch thành công tiến vào đây, cũng là một trong những người rất chăm chú học trên lớp, có lẽ thiên phú không phải là tốt nhất nhưng nhờ vô cùng cố gắng nên lúc này hắn mới còn sức mạnh để trả lời Trâu Lượng.

"Đúng, nhưng chưa đủ".

Âm thanh Trâu Lượng giống như tiếng sấm cứ cuồn cuộn vang ra xung quanh.

Trong lòng Kalou đang vô cùng kích động cứ như muốn ngay lập tức xông ra chiến trường, một luồng sức mạnh dâng lên mạnh mẽ làm hắn không thể nói nên lời.

Trâu Lượng khoát khoát tay bảo Kalou ngồi xuống, "Tế ti chiến ca chính là chiến sĩ, là nghề nghiệp mạnh mẽ nhất, vĩ đại nhất thế giới này".

Lời nói cuồng vọng, khí thế thô bạo.

Lúc này tế ti chiến ca gần như đã hoàn toàn biến mất khỏi sâu khấu lịch sử, nhưng từ miệng Trâu Lượng nói ra lại làm mọi người cảm thấy vô cùng tin phục.

Trâu Lượng nghĩ đến cuộc thánh chiến, nhớ đến cảnh tượng Giáo hoàng dẫn theo hàng ngũ tế ti chiến ca dũng cảm đi theo các chiến sĩ thú tộc, bọn họ chính là hậu thuẫn mạnh sẽ nhất của các chiến sĩ, là lực lượng hỗ trợ sức mạnh và niềm tin lớn nhất cho các chiến sĩ.

Một nghề nghiệp vĩ đại như vậy lại suy bại đến thế này.

"Trên chiến trường, các ngươi phải đối mặt với kẻ thù, chiến thắng kẻ thù. Trên chiến trường, các ngươi phải hỗ trợ cho các dũng sĩ Mông gia chúng ta sức mạnh chiến thắng mọi kẻ thù, ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi có thể làm như thế không?".

Trâu Lượng liên tiếp quát lớn, âm thanh như pháo nổ.

"Lắp ba lắp bắp, tự cho là đúng, đây mà là chiến ca sao, đều là chó má, chó má cũng không bằng, các ngươi bây giờ chỉ là rác rưởi".

Trâu Lượng quát.

"Tại nơi này của ta là để đào tạo tế ti chiến ca thật sự, dũng sĩ thật sự, không phải nơi chứa chấp những kẻ hèn nhát rác rưởi của xã hội, nhớ kỹ, tại nơi này của ta các ngươi sẽ được thể nghiệm sự đau khổ của địa ngục, bây giờ nếu các ngươi cảm thấy hối hận thì vẫn còn cơ hội để rời khỏi đây".

Ngón tay Trâu Lượng chỉ thẳng ra cửa.

Mọi người đều đứng im tại chỗ không hề cử động, không ai muốn bỏ cuộc vào lúc này.

"Tế ti chiến ca là cái gì?".

"Là dũng sĩ".

"Là dũng sĩ".

"Là dũng sĩ".

Ánh mắt Lộ Dao tràn ngập sự sùng bái nhìn người đàn ông trước mắt, nàng tin rằng không có việc gì trên đời mà hắn không làm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status