Hùng bá thiên hạ

Chương 285: Con đường xuyên mây


Trâu thần côn cứ như thể đang ngắm nhìn người đẹp, đứng tại chỗ cao quan sát hơn 6 tiếng đồng hồ, vừa quan sát vừa ghi nhớ. Không thể không nói độ phức tạp của mê cung vượt ngoài sức tưởng tượng, hắn phải đem cục diện ghi nhớ vào trong đầu, chơi mê cung kiêng kị nhất là đầu óc không tỉnh táo. Đây cũng có thể xem là thiên phú, giống như hắn một lần xem qua đống đồ vật sắp xếp lộn xộn cũng trở nên có trật tự rõ ràng, đây là kiến thức cơ bản nhất của hình học không gian trung cấp, áp dụng để phá giải mê cung 3 chiều thì không gì tốt hơn.

Điều duy nhất cần cẩn thận chính là trong mê cung có ẩn dấu ảo giác, nhưng trên người Trâu Lượng có năng lực +1 phá huyễn nên cũng chưa đến mức phát sinh vấn đề quá lớn.

Đối với một người đang đắm chìm với các tuyến đường trong mê cung thì thời gian không có ý nghĩa gì. Nhưng người đi theo sau lưng Trâu Lượng thì đã ngủ được một giấc ngắn. Michiwa kiên nhẫn rất tốt, vui vẻ nhất là tình huống phát hiện con mồi lại chính là gã Bear nhỏ mới gia nhập Thông thiên cảnh nhưng đã có thứ hạng cao hơn nàng.

Cấp độ trên thông thiên cảnh của Trâu thần côn vừa khéo nằm ngay trên Michiwa.

Thực luyện đường khó khăn cấp B khó chơi nhất chính là loại mê cung, người có sức mạnh cũng không thể phát huy, chỉ có sát thủ từng trải không chừng có thể có khả năng vượt qua, nhưng gã Bear này có năng lực như vậy sao?

Michiwa cho rằng hắn sẽ từ bỏ, nhưng gã này tựa hồ đang chuẩn bị cái gì, cho dù thời gian có dài một chút.

Rốt cục Trâu thần côn cũng vuốt vuốt mặt, cuối cùng bắt đầu được rồi. Nói thẳng thật sự không có gì mới mẻ cả, vẫn là một nguyên lý chung chỉ có điều hỗn hợp nhiều đường, bẫy, phạm vi cũng lớn, tiêu tốn thời gian mà thôi.

Nhìn tuyến đường xa xa cùng bản đồ đường đi trong đầu mình đối ứng một lần, trong lòng đã nắm chắc.

Giây lát Trâu Lượng đi vào mê cung, cảnh trước mắt quả nhiên hết thảy đều phát sinh thay đổi, không hề đơn giản như bên ngoài.

Loại mê cung này so với trò chơi kiếp trước chân thực hơn nhiều, có điều Trâu Lượng xem ra vạn biến cũng chỉ đến thế, nhưng năng lực Thần thú quả rất lớn, làm cho mọi thứ đều y như thật.

Đây đại khái là cửa ải khảo nghiệm năng lực sát thủ.

Đi hồi lâu, Trâu Lượng liền dừng lại nghỉ ngơi một lát, không hề vội vàng, đi mê cung kiêng kị nhất nóng nảy không kiên định, bất kể ngoại giới thay đổi như thế nào hắn cứ dựa theo ý nghĩ chính mình để đi, mà năng lực bài trừ ảo giác quả thật trợ giúp hắn giảm bớt không ít phiền phức.

Lúc Trâu Lượng nghỉ ngơi, cái đuôi nhỏ phía sau hắn cũng nghỉ ngơi, chỉ có điều Michiwa rất hoài nghi gã kia đang đi đại hay thật sự hiểu được mê cung, bởi vì loại khảo nghiệm sát thủ khó khăn cấp B này đối với sát thủ cấp vàng sáng cũng rất khó chịu, phá huyễn, ký hiệu, tư duy, sức nhẫn nại...

Thân là tộc Thiên Mị, thế hệ trẻ kế tục Mông Gia đế quốc đệ nhất gia tộc Nicola - Michiwa, tính cách nàng tương đối không giống người thường, nếu như người khác phát hiện một đối thủ lỡ vào thực luyện cấp B hẳn sẽ rất vui vẻ, mà nàng thì lại kích động theo vào, hậu quả nàng không quá để ý... Chính xác mà nói, nàng không nghĩ qua vấn đề hậu quả.

"Nhóc Bear, để chị gái xem xem ngươi có bản lãnh gì." Michiwa tự nhủ, nàng cũng mặc kệ đối phương có thật so với mình ít tuổi hơn hay không, năng lực của tộc Thiên Mị làm cho nàng có thể dễ dàng đi theo đối phương mà không bị phát hiện, nhất là đối phương tựa hồ thuộc về loại hình không thể điêu khắc.

Trâu Lượng trong lòng máy động. Không đúng! Nơi này dựa theo tư duy của mình ghi nhớ, nên là lối đi, làm sao lại là một bức tường?

Ngõ cụt?

Michiwa như cùng mê cung giống nhau hòa làm một, một chút hơi thở cũng không có, lẳng lặng quan sát Trâu Lượng đang suy nghĩ.

Vận may của nhóc Bear tựa hồ đã kết thúc, đi nhầm rồi quay lại, ha ha, càng di chuyển càng hỗn loạn.

Lúc này tay Trâu Lượng chậm rãi duỗi hướng vách tường, tay giống như là chất lỏng dung nhập rồi xuyên thấu vào bức tường, theo sát cả thân thể cũng xuyên qua.

Năng lực phá huyễn của Trâu Lượng dù sao chỉ có +1, một số ảo giác là không cách nào phá giải. Nhưng Trâu Lượng căn bản không tin hết thảy những thứ trước mắt, hắn kiên định đi trên con đường chính mình đã xác định, nếu như gặp phải trở ngại, hắn sẽ tìm ra nguyên nhân trở ngại, mà không phải hoài nghi bản thân.

Đối với một sát thủ mà nói, sợ nhất chính là do dự.

Michiwa hơi sửng sốt, cũng theo Trâu Lượng biến mất trong vách tường... Nhóc Bear là Sát thủ?

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi 5 ngày rồi, Trâu Lượng cũng đã thôi cằn nhằn, trên đường đi vừa lẩm bẩm vừa ra dấu, còn bổ sung thông tin cho trí nhớ của mình, ở đây phạm vi quả thật lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, bà nội Bear, quá khó khăn so với mình dự tính.

Theo lý mà nói tính cách kiên nhẫn của Michiwa trên thực tế rất là kém... Lúc Trâu thần côn vắt hết óc suy xét, Michiwa lất từ nhẫn không gian của mình ra một cái ghế, nằm ăn đồ ăn vặt,... Thậm chí phi thường không sốt ruột lấy ra một quyển sách từ từ đọc, thỉnh thoảng cho gã Bear xa xa một ánh mắt xinh đẹp.

Tộc Thiên Mị quyến rũ không giống như là tộc rắn dâm đãng, cũng không phải loại đó mùi vị của tộc báo, động tác của nàng rất bình thường, rất thanh nhã, nhưng trong ánh mắt mang màu tím huyền bí đó sẽ khiến người xuất hiện một loại tâm linh rung động, thân thể mềm mại đó tùy ý một động tác nhỏ đã có thể làm đàn ông nhiệt huyết sôi trào.

Xen với màu tím của những mảnh áo giáp là thấp thoáng làn da mềm mại trắng như ngọc, nếu không để ý môi trường xung quanh cùng với áo giáp trên người nàng, ai cũng ngỡ đó là một cô gái thanh nhã đang hưởng thụ buổi trà chiều.

Trâu bạn học lại không thoải mái như vậy, hắn dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nơi này quả thật không chỉ là mê cung đơn giản như vậy.

Cân nhắc một hồi lâu, hắn mới quyết định đi bên trái, bởi vì một đường tới địa phương này đã xuất hiện hai lựa chọn, tại lúc tay Trâu Lượng vừa mới thử thăm dò phía trước thì điềm báo nguy hiểm lập tức xuất hiện.

Ầm... Ầm...

Hai quái vật bằng thép vọt ra, một trái một phải lao về hướng Trâu Lượng, Trâu Lượng cũng không hề dừng lại, vung rìu chiến bổ tới.

Đoàng...

Một tiếng nổ, con rối bên trái ngừng lại, con rối bên phải vẫn xông đến, Trâu Lượng một bước lướt tránh ra, đòn tấn công của con rối bên phải Trâu Lượng không thèm để mắt, tay phải đột nhiên một kéo một đẩy, hai con rối chuyển hướng lao thẳng vào nhau, rìu chiến của Trâu Lượng cũng thuận thế cắt đầu bọn nó xuống.

Michiwa cực kỳ thoải mái uống nước. Con rối mang hình người ở chỗ này không hiếm thấy, phòng ngự cùng tấn công mặc dù không tồi, nhưng hành động chậm chạp vụng về. Có điều trong quá trình xử lý những cái này, nhóc Bear ứng biến rất lạnh lùng, tựa hồ căn bản không đem hai quái vật cấp bậc vượt quá xa để vào mắt.

Trâu Lượng hướng phía một lối khác đi vào, đại để phương hướng không sai là được rồi.

Cứ như vậy, kiên nhẫn, một đoạn đi một đoạn, Trâu Lượng dùng 12 ngày xông qua mê cung. Đến phía sau Trâu Lượng đối với mê cung này cũng đã không còn hứng thú gì, đổi canh không đổi thuốc, mấu chốt bản chất nhất đã bị hắn nhìn thấu, trừ có xuất hiện một số quái vật làm cho hắn đau đầu một chút những cái khác không đáng kể chút nào.

Hiển nhiên mấy thứ do Thần thú sáng tạo IQ so với hắn cao hơn không được bao nhiêu.

Lúc đi ra khỏi mê cung, Trâu Lượng nhìn thấy một bia đá phía trên có khắc tên vài người - là những người trước kia xông qua để lại, cũng không có ý gì.

Trâu Lượng xoay mông tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi hắn đi khỏi, phía trên hiện lên tên hắn: Trâu Lượng.

Michiwa cười tủm tỉm đi theo phía sau, phía trên cũng xuất hiện tên nàng, đúng là nhặt được đại tiện nghi, cứ như vậy đi theo nhóc Bear vậy mà đã đi ra rồi, quá là vui.

Qua mê cung đó một hồi, Trâu Lượng phát hiện thời gian đã tới buổi chiều. Dù sao thời gian trong bí cảnh này cùng bên ngoài bất đồng, cũng không cảm thấy mệt hay đói, tiếp tục tiến lên.

Bây giờ quang cảnh xung quanh là một dãy núi mắt không nhìn thấy điểm cuối, cả thế giới đều bị một loại sương mù như mơ như thực bao phủ.

Trâu Lượng lờ mờ hoài nghi, loại sương mù này là một loại ảo thuật bộ phận, hoặc bây giờ hết thảy nhìn thấy đều là ảo cảnh?

Bất quá so với mê cung lúc trước có một chút bất đồng chính là trên mặt trời đỉnh đầu vẫn hoàn toàn bình thường.

Môi trường bên người cũng có cảm giác chân thực, có gió nhẹ mang hơi thở cỏ cây cùng bùn đất thổi qua.

Nửa giờ sau, một mảng ruộng bậc thang Vân Nam giống nhau từng tầng trên dãy núi cao xuất hiện trước mắt Trâu Lượng. Đây lại là môi trường mới mẻ.

Trâu Lượng không suy nghĩ nhiều, theo từng tầng đi lên. Đi tới tầng cao nhất, nhìn thấy cảnh vật ở đó khiến hắn có chút giật mình.

Từng khối bậc thang thủy tinh trôi nổi giữa không trung, có cao có thấp, chằng chịt. Nhìn qua phi thường đẹp. Ánh mặt trời từ phương Tây chiếu nghiêng lại đây, xuyên qua những bậc thang trong suốt này, làm mọi người có vài phần cảm giác rất không chân thực.

Phù vân chi lộ

Ngay khi Trâu Lượng còn đang ngẩn người trước khung cảnh đầy mộng ảo, một sức mạnh vô hình đã thúc đẩy hắn sải bước lên một bậc thủy tinh, Trâu Lượng còn chưa kịp mắng thầm…

Bậc thang thủy tinh yếu ớt dường như bất cứ lúc nào sẽ vỡ vụn, dường như bất cứ lúc nào sẽ biến mất đã ở dưới chân hắn.

Dưới chân là mây trắng phiêu diêu cùng vực sâu vạn trượng.

Trâu bạn học không kịp phản ứng, đã phải đem toàn bộ tâm thần tập trung đến con đường trước mắt, không ngừng nhảy, không ngừng chạy, bởi vì hơi chậm chạp một tí bậc thang thủy tinh đang đặt chân sẽ vỡ vụn, hóa thành bụi biến mất trong không khí.

Không muốn bị ngã chết thì phải liều mạng hướng phía trước chạy.

Nếu như chỉ mỗi như vậy lại không có gì, vấn đề là tại nơi này một mảng bậc thang thủy tinh trôi nổi, không phải toàn bộ bậc thang đều có thể giẫm, còn có bẫy.

Giống như nói, có bậc thang thủy tinh giẫm đến sẽ đột nhiên trầm xuống, có cái sẽ lên cao, có cái sẽ hướng hai bên tách ra, tuyệt đối "Lừa người không mệt "

Nếu Trâu bạn học không phải tố chất tâm lý tốt, hắn sớm đã xong đời!

Lúc này, sức lực để mắng người cũng không có, hết sức chăm chú vào dưới chân. Bất luận như thế nào con đường cũng sẽ có điểm kết thúc – Kinh nghiệm game thủ kiếp trước nói cho hắn biết như thế.

Tưởng tượng dưới chân là vực sâu vạn trượng, mà nơi đặt chân lại là bậc thang thủy tinh không đáng tin yếu ớt như vậy, là lòng người đều bấn loạn không chịu nổi. Căng thẳng giống như trái tim muốn vọt ra ngoài.

Nếu không có trải qua thử thách biến thái Thông Thiên chi lộ trước đây, chỉ cần giống như tình cảnh trước mắt đã đủ kinh sợ đến mất mạng.

Cảm giác như thể chạy trên dây thép treo giữa hai vách núi, dù thời gian chỉ có nửa giờ. Trâu bạn học cũng không biết có nên vui mừng, mặc dù mấy lần suýt nữa giẫm vào khoảng không, may mà ứng biến nhanh đều là hữu kinh vô hiểm.

Nguy hiểm nhất là khi chân giẫm đến một bậc thang thủy tinh xem như thông thường, đột nhiên toàn bộ bậc thang xoay 180 độ, trực tiếp đầu dưới chân trên. May là phía dưới cách đó không xa còn có một bậc thang thủy tinh khác. Tố chất thân thể Trâu Lượng cũng mềm dẻo đủ tốt, một bàn tay chống, miễn cưỡng đem thân thể chống đỡ, sau đó thừa dịp phiến bậc thang này còn chưa vỡ tan, nhảy ngay sang cái bên kia.

Gập ghềnh, rốt cục cũng xông qua cửa ải này rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status