Hữu phỉ

Chương 86: Sương mù dày đặc


Nhờ Tạ Doãn hướng dẫn, Chu Phỉ đã hiểu những mưu mô lồi lõm của các quan to quý nhân, dù vậy, khi nàng chính mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn nổi lên xúc động muốn rút đao chém người.

Nhìn từ xa, trấn nhỏ rất yên bình nhưng tới gần mới biết nơi nơi đóng chặt cửa, lòng người hoảng hốt, trên đường phố vắng vẻ chỉ còn lại những binh tướng Bắc triều ba đến năm người một nhóm, cờ tửu quán rách nát nằm dưới đất, trên ngọn cây và đá trên đường thỉnh thoảng có vết máu và hài cốt nhìn mà kinh hãi.

Cảnh này quá quen thuộc với Chu Phỉ. Bởi “bên ngoài” chính là như vậy.

Lúc nhỏ, Chu Dĩ Đường từng đọc cho nàng nghe “thương thay dân chúng nhiều gian khó”… nhưng lúc đó nàng chỉ nghe như đàn gảy tai trâu, ba huynh muội Chu Phỉ buồn ngủ nghiêng trái ngã phải, bởi thế nàng chưa bao giờ hiểu tình cảm ôm ấp “vì dân lập mệnh” (1) của các thư sinh.

(1) Trích lời của Trương Hoành Cừ, tức Trương Tái (1020 – 1077), ý nói vì dân chúng mà chọn ra con đường vận mệnh chính xác.

Thế giới nhỏ dưới núi ấy, nàng từng rất thích.

Lần đầu tiên nàng rời khỏi 48 trại với lòng đầy hiếu kỳ, là trấn nhỏ dưới núi náo nhiệt và xinh đẹp đã cho nàng một món quà ra mắt ngạc nhiên vui vẻ và cảm giác mãi mãi thuộc về nó.

Nàng một đường lên bắc, trải hết mọi gian nguy, nhìn dân sinh hỗn loạn, đôi chân đầy bùn đất và vô số nơi gà chó cũng chẳng thể yên thân, cố hương quê nhà như chốn đào nguyên càng lúc càng hiếm thấy, được đẹp hóa trong nỗi nhớ mong đêm ngày của nàng, Thục Trung đã thành nơi tốt nhất trên đời.

Giờ đây tan nát điêu tàn, ngực nàng như thể khoét ngàn vết đao.

Tạ Doãn giống như hiểu nàng nghĩ gì, nhẹ nhàng đè lại vai nàng.

Chu Phỉ miễn cưỡng đè nén lại tâm trạng, khoát tay với mấy người mình dẫn theo.

48 trại dù sao cũng là chủ nhà, không phải người trẻ tuổi nào vừa xuất sư cũng có thể đi xa như Chu Phỉ, nhiệm vụ đầu tiên của họ khi được phái ra ngoài thông thường là đi mua đồ đạc dưới núi, hoặc dứt khoát ở lại trong trạm ngầm rèn luyện một thời gian nên rất nhiều người đều vô cùng quen thuộc địa hình.

Chu Phỉ chia khoảng trăm người thành nhóm nhỏ, ước định một bộ ám hiệu đơn giản, phân công lẻn vào nhà dân trong trấn. Nàng giữ lại bên cạnh vài người thông minh lanh trí và võ công cao đi thăm dò bách tính bị quân địch bắt với tội danh “mưu phản”.

Dưới sự dẫn dắt của Tạ Doãn, mọi người cẩn thận tránh quan binh ngụy triều tuần phố, đi đến chỗ miếu thờ tổ trong trấn.

Tạ Doãn nói, miếu thờ tổ thông thường luôn có một sân lớn, khi xuất binh xâm lược, người ta hay lấy nó làm nơi giam giữ tù binh, vừa rộng rãi tiện lợi, vừa chèn ép người bản địa về mặt tinh thần.

Tạ Doãn quả nhiên vô cùng có kinh nghiệm, quanh miếu thờ có tay sai ngụy quân, bọn họ thần không biết quỷ không hay tìm một chỗ ẩn thân gần đó, nhảy lên trên mấy cành cây, vừa hay có thể nhìn rõ tình hình trong miếu thờ.

Chu Phỉ vừa liếc qua liền không nhịn được, phải nhìn đi nơi khác. Mấy người treo trong sân đều là tai mắt ngầm nàng từng gặp, họ bị treo như heo dê mới làm thịt, tay chân trói gô lại treo ngược lên, máu nhỏ giọt tí tách.

Tạ Doãn nhỏ giọng nói bên tai nàng:

– Đừng nhìn người chết. Người chết không thể sống lại, hãy nhìn người sống.

Chu Phỉ dời tầm mắt nhưng không biết dời đi đâu, vô thức quét mắt một vòng qua mấy đệ tử mình mang tới, ai nấy đều hiện rõ vẻ bi phẫn trên nét mặt, nàng lập tức giống như bị giội một chậu nước lạnh, nắm chặt chạc cây bên cạnh. Đúng, nàng còn có chuyện quan trọng.

Chu Phỉ hít sâu một hơi, lại nhìn vào trong sân, chỉ thấy bên trong đều là nam thanh niên và trung niên, e là trừ người già phụ nữ trẻ em, mọi người trên trấn đều ở cả nơi này, bị trói thành một xâu với nhau, không phải nông dân thì là tiểu thương, bên cạnh có quan binh tuần tra, nếu ai dám kêu oan hoặc có động tác nhỏ nào sẽ bị một trận đánh đập, đánh chết thì kéo qua một bên chất đống trong góc tường.

Chu Phỉ nhỏ giọng hỏi:

– Có thể cứu được không?

– Có thể, nhưng sẽ dễ bứt dây động rừng.

Tạ Doãn nghĩ nghĩ, hỏi:

– Hay là trước tiên cho người đi truyền tin, liên hệ người nhà họ. Ai rành ở đây?

Trong đám đệ tử lập tức có người đáp:

– Tôi từng ở trong trạm ngầm ba tháng, quen biết vài người.

Chu Phỉ gật đầu, nói:

– Được, sư huynh là “số 96”.

Mỗi người bọn họ đều lấy một số, ẩn nấp trong nhà dân dưới núi, mỗi số phụ trách một khu vực nhỏ, truyền tin cho nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tin về hướng đi của quân địch cho 48 trại, tạm thời bổ khuyết vào mấy trạm ngầm bị nhổ cỏ tận gốc.

Chu Phỉ vừa an bài chuyện miếu thờ nơi này xong thì nghe Tạ Doãn “suỵt” một tiếng.

Mọi người vội vã nín thở tập trung, lát sau, xa xa có một đám bọn áo đen đi qua như hành quân gấp, người dẫn đầu là Cốc Thiên Toàn họ từng gặp, bên cạnh còn có một nam tử trung niên khác xách mã tấu, mặc áo khoác đen, sau lưng thêu hình chòm sao Bắc Đẩu.

Nhóm này khoảng 70 80 người, như một cơn gió xoáy màu đen lướt qua, hướng về phía 48 trại.

– Ngươi đoán rất đúng.

Chu Phỉ lẩm bẩm, quay đầu nói với một đệ tử bên cạnh:

– Truyền tin về.

Đệ tử kia đáp rồi tung người xuống cây, tránh binh lính đi tuần, chớp mắt đã vút đi.

Chu Phỉ ngẫm nghĩ, cũng định xuống cây.

Tạ Doãn vội hỏi:

– Cô lại đi làm gì?

Chu Phỉ nói:

– Ta thấy người xách mã tấu đi sóng vai với Cốc Thiên Toàn, chắc chắn không phải người bình thường, hẳn là “Phá Quân” hoặc “Văn Khúc”. Nếu chủ soái quân địch phái hết hai Bắc Đẩu ra ngoài thì còn ai bên cạnh? Ta đi xem xem.

Nói không chừng có thể lấy đầu chó của hắn ta về hầm.

Câu cuối cùng quá ngông cuồng, sợ dọa Tạ công tử yếu ớt nên Chu Phỉ nhịn không nói.

Tạ Doãn vừa liếc mắt là nhìn ra suy nghĩ trong đầu nàng, hắn luôn vô cùng nỗ lực muốn dẫn dắt nàng trở nên thận trọng chu đáo, mà Chu Phỉ quả thực không phải gỗ mục, rất nhiều chuyện chỉ nói sơ sơ là nàng hiểu… chỉ cần vào thời khắc quan trọng, nàng đừng lộ bản tính ra là được.

Tạ Doãn sụp đổ:

– Tổ tông! Cô…

Chu Phỉ khoát tay ngăn lại, nói:

– Ta đâu có nói muốn đi giết tên cẩu quan đó! Chư vị sư huynh đợi tín hiệu của ta, một khi họ sẵn sàng, chúng ta hành động theo phân công trước đó, phóng hỏa đốt lều trại của chúng, giết những kẻ lạc bầy đi lang thang, thả các hương thân trong miếu thờ, một khi trên trấn hỗn loạn, ta không tin không kéo chân được chúng, xem chúng giương đông kích tây thế nào.

Chu tổ tông tài cao gan lớn, quyết đoán dứt khoát, nói đi là đi.

Tạ Doãn “haiz” một tiếng, không gọi nàng lại, hết cách, đành phải đuổi theo.

Chu Phỉ cảm thấy Bắc Đẩu chắc chắn từ chỗ chủ soái quân địch đi ra, bèn men theo đường ban nãy đám áo đen đi.

Đại bản doanh của quan binh ngụy triều chiếm lấy trạch viện bề thế nhất trong trấn, Chu Phỉ nhìn, không tự chủ cau mày.

Nơi đây canh phòng nghiêm ngặt hơn xa tưởng tượng của nàng, Chu Phỉ vừa ló đầu liền thấy ngay cả nóc nhà cũng có thị vệ cầm cung nỏ qua lại tuần tra, ở trên cao nhìn xuống, hơi có tí gió thổi cỏ lay là sẽ bắn tên qua.

Thế thì ẩn náu sao đây?

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân truyền đến, phụ cận lại có một đội vệ binh chuyên đi tuần tra!

Chu Phỉ đang ngó quanh tìm chỗ trốn, thình lình có một cái tay thò ra trên đỉnh đầu:

– Lên!

Chu Phỉ không chút suy nghĩ, nắm lấy cánh tay đó, đu mình lên.

Nàng phát hiện từ sau khi xuống núi, hình như mình luôn ở trên cây, thực sắp biến thành một con khỉ gãi ngứa loạn xạ rồi.

Binh lính tuần tra không phải cao thủ tai nghe tám hướng gì cả, bất giác đi tới.

Chu Phỉ nhẹ nhàng thở ra, nói:

– Ngươi lên cây hồi nào thế, ta không có cảm giác gì cả.

Người kéo nàng lên chính là Tạ Doãn đuổi theo tới.

Tạ Doãn “chậc” một tiếng:

– Nếu ngay cả cô cũng có thể phát hiện thì ta chết đi đầu thai cũng cao được năm thước rồi đấy.

Chu Phỉ nghĩ, đúng ha, loại tiện nhân như Tạ Doãn nếu không nhờ chạy trốn nhanh thì sao có thể nhảy nhót tưng bừng đến bây giờ chứ. Loại bản lĩnh này ở hắn ngoài chạy trốn một cách nhục nhã thì không còn công dụng khác, nhưng… nếu dùng để ám sát, há chẳng phải là như hổ thêm cánh sao?

Nàng rất khiêm tốn thỉnh giáo:

– Khinh công tốt chân chính phải là như thế nào?

Tạ Doãn nói:

– Cô người nhỏ thân nhẹ, xem như có tố chất tốt, đợi qua vài năm, nội lực thâm hậu, võ công tinh thuần, khinh công tự nhiên cũng theo đó mà lên, không cần cố luyện. Khinh công xuất thần nhập hóa chân chính xem trọng việc “quên mình”, phải vô hình vô tích, trước tiên cô phải tự xem mình như gió mát như nước chảy, lượn quanh bóng cây, đây là con đường “xuân phong hóa vũ”, thích khách luyện được chứ Nam đao thì thôi, đao pháp của quý phái lạnh lẽo vô song, không đi theo đường này.

Chu Phỉ không tin, chọn nghe một nửa lý lẽ xiêu vẹo của hắn, thử trải nghiệm cảm giác “xem mình là xuân phong hóa vũ”, ai dè “không nghe người xưa nói, chịu thiệt không mất tiền”, nàng chẳng những không thể đạt thành thần công trong chớp mắt mà còn vì thất thần, suýt té xuống cây.

Tạ Doãn giật mình, kéo nàng lên.

Bên cạnh đúng lúc có một đội vệ binh áp giải một ông lão đi ngang, ông lão đó trông chật vật, đang đau khổ kêu oan, vừa hay che lấp chút động tĩnh khác thường trên cây.

Hai người trên cây đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này Tạ Doãn mới chú ý hắn đang ôm Chu Phỉ vào lòng, cánh tay vòng qua eo nàng, mùi hương cực nhạt trên tóc nàng pha lẫn mùi bồ kết thoang thoảng chui vào mũi hắn.

Bây giờ buông ra ngay thì có vẻ cố ý, còn không buông thì… ánh mắt Tạ Doãn hơi trầm xuống, khoảnh khắc ấy, đầu óc luôn hoạt động ngày đêm không ngơi nghỉ của hắn như thình lình đứt mất một dây, mắc kẹt giữa “buông và không buông”, âm thanh và hình ảnh tua lại nhiều lần, hầu như quên mất mình đang ở địch doanh.

Mãi đến khi Chu Phỉ cho hắn một khuỷu tay:

– …Buông ra.

Tạ lắm lời im lặng một cách hiếm thấy, ngoan ngoãn buông tay.

Điều kỳ lạ chính là, Chu Phỉ ngoại trừ một khuỷu tay đó thì không động thủ nữa, hai người nhất thời trở nên trầm mặc, không ai nhìn ai, bầu không khí hơi lúng túng, may mà vào lúc mấu chốt này, có một “đại nhân vật” ra giải vây.

Cách đó không xa, một đội vệ binh đột nhiên dừng bước, dáng vẻ nghiêm túc.

Tạ Doãn giật mình, nhanh chóng tập trung tinh thần, đưa tay chọt Chu Phỉ, ra dấu “im lặng” với nàng.

Cánh cửa tòa nhà lớn bị quan binh ngụy triều chiếm đóng mở ra, tiếp đó, một đội thị vệ nối đuôi nhau bước ra, thanh thế to lớn, chúng xếp thành một hàng, tiếp đó nữa, các quan binh hộ tống một người đi ra.

Theo lý thuyết, chỗ nấp của bọn Chu Phỉ rất xa, lại bị cả đống người che chắn, dù thứ bọn chúng vây quanh là con gấu, họ cũng nhìn không rõ.

Nhưng vị Bắc Đoan vương điện hạ này lại có thiên phú dị bẩm, hệt như một tòa núi nhỏ, bước đi là đất rung núi chuyển, hầu như dạt đống người vây quanh ra.

Hắn ta bước đi không cồng kềnh cũng không nhút nhát, ngược lại có phong thái bình thản ung dung, giống như hắn ta thật sự tưởng rằng mình tuấn tú vô song!

Chu Phỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Bắc Đoan vương được tiền hô hậu ủng kia, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi thói thường, không kìm được nghiêng đầu so sánh với vị “Nam Đoan vương” bên cạnh đang trốn trên ngọn cây, nhẹ như cái trứng chim.

Chu Phỉ nhỏ giọng hỏi:

– Đó chính là Tào Ninh? Đoan vương? Rốt cuộc là chữ “Đoan” nào?

Tạ Doãn nói:

– Chữ “Đoan” trong câu “bưng trà rót nước”.

Chu Phỉ hỏi:

– Vậy ngươi lại là chữ “Đoan” nào?

Tạ Doãn tỉnh bơ nói:

– Chữ “Đoan” trong câu “quân tử đoan chính”. (2)

(2) Thực ra là cùng một chữ “Đoan” (端). Đây là từ nhiều nghĩa. Trong “bưng trà rót nước” (đoan trà đảo thủy), nó nghĩa là bưng, bê. Còn trong “quân tử đoan chính”, nó nghĩa là đoan trang, đứng đắn.

Chu Phỉ:

– …

Tuy nàng dốt nát vô học, thường vẽ nguệch ngoạc trong sách để lừa gạt cha, nhưng không phải nàng không biết chữ!

Nàng vừa mới bị Tạ Doãn ôm mạo phạm, cảm giác khó chịu còn chưa biến mất, lập tức muốn mỉa mai chế giễu hắn một câu như thường ngày, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, trong đầu Chu Phỉ lại hiện lên một suy nghĩ khác.

Ngô Sở Sở từng nói, sau khi họ Tào làm phản, Nam triều thành lập, Tạ Doãn mới được Kiến Nguyên hoàng đế đón về bên cạnh, phong làm “Đoan vương”. Tào Ninh là nhi tử của Tào Trọng Côn, vả lại trông lớn tuổi hơn Tạ Doãn.

Cho nên… “Đoan” nào có trước?

Tạ Doãn nhận ra ánh mắt nàng:

– Sao thế?

Chu Phỉ nhẹ giọng hỏi:

– Ngươi được phong “Đoan vương” sau hắn ta à?

Chuyến này mạo hiểm, tâm này loạn, thần hồn Tạ Doãn phảng phất như không quá ở yên, cho nên trong chớp mắt, hắn không thể che giấu tốt tâm trạng bản thân.

Chu Phỉ tinh tường thấy biểu cảm của Tạ Doãn thay đổi, hình như hắn đang cắn răng, những đường nét nhẹ nhàng xưa nay trên gương mặt chợt trở nên sắc bén, trong ánh mắt có kinh ngạc, có thảm hại và có nỗi khổ riêng khó nói liên tục lướt qua, giống như bị người ta nắm đúng chỗ bị thương.

Từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên Chu Phỉ hối hận vì mình nói sai lời.

Nhưng Tạ Doãn chung quy vẫn là Tạ Doãn.

Chưa đợi nàng vắt óc tìm câu gì đó bù vào, Tạ Doãn đã khôi phục vẻ cà chớn không cần mặt mũi thường ngày, dửng dưng khoát tay nói:

– Chắc chắn rồi, cô không cảm thấy bổn vương anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, vừa khéo tương phản với tên kia sao? Chờ hôm nào đó Nam Bắc khai chiến, cô xem, hai quân trước trận kêu một tiếng “Đoan vương” điện hạ, hai chúng ta đồng thời lộ diện, chậc chậc…

Trong lúc họ nói chuyện, Bắc Đoan vương đã gọi vài thuộc hạ, có người dắt ngựa tới.

Một thị vệ vén vạt áo quỳ xuống, hai tay chống xuống đất, đưa lưng ra, Bắc Đoan vương không hề cúi đầu, đạp trên lưng người nọ để lên ngựa như lẽ đương nhiên.

Thị vệ bị hắn ta đạp gần như đập mạnh đầu xuống đất, mặt đỏ bừng nổi đầy gân xanh, Chu Phỉ cảm thấy sau lưng mình cũng đau theo, một hơi thở suýt kẹt lại trong ngực.

Chu Phỉ không để ý tới Tạ Doãn miệng mồm dẻo quẹo, nàng là một dã nha đầu lớn lên trong núi, biết chút xíu lễ nghi cũng chỉ là bắt chước theo người khác mà thôi. Trong lòng nàng, hoàng đế, vương gia và đám đại quan không biết làm gì đều không khác nhau mấy, chỉ là một cái xưng hô, chẳng nghĩa lý gì, dù biết thân phận Tạ Doãn, nàng chỉ kinh ngạc ngay lúc đấy rồi thôi, sau đó vẫn đánh vẫn giỡn, không hề để bụng.

Nhưng tận mắt thấy khí thế của vị Bắc Đoan vương này, Chu Phỉ lần đầu tiên ý thức được chữ “vương gia” chênh lệch cỡ nào với vị bên cạnh đang lén lén lút lút nấp trên cây này.

Nếu ở Kim Lăng, cũng sẽ có người vây quanh Tạ Doãn như thế ư?

Hắn cũng sẽ ăn mặc sang trọng, tôi tớ thành đàn ư? Cũng có người khom lưng uốn gối quỳ dưới đất, đưa lưng cho hắn lên ngựa ư?

Nếu vậy…

Thì vì sao hắn phải trải qua gió tanh mưa máu, sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai trong giang hồ hiểm ác?

Tạ Doãn chợt sáp lại, nghiêm túc nói:

– Cô hỏi thăm mấy thứ này làm gì, muốn làm Đoan vương phi à?

Chu Phỉ:

– …

– Đừng đánh đừng đánh.

Tạ Doãn vội nói:

– Chu nữ hiệp tha mạng… ê, Tào mập định đi đâu kìa?

Vệ binh vừa nãy tháp tùng Tào Ninh tách ra hai bên, Tào Ninh ngồi trên lưng ngựa, dẫn một đội kỵ binh rời đi.

Chu Phỉ bỗng cảm thấy phấn chấn.

Đúng rồi! Ban nãy tên cẩu quan này ở bên trong tường cao, lại được thị vệ bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, nàng không có cơ hội ra tay, vậy bây giờ hắn ta cưỡi trên lưng ngựa không phải chính là cơ hội sao?

Chỉ cần không phải cao thủ hàng đầu như Bắc Đẩu thì với thân thủ bây giờ của Chu Phỉ, một đội kỵ binh tầm thường mà thôi, nàng căn bản không cần để vào mắt!

Tim Chu Phỉ đập loạn, Vọng Xuân Sơn trong tay phát ra sát ý không chờ đợi được.

Ai ngờ vào lúc này, Tạ Doãn chợt vươn một bàn tay lạnh lẽo, im lặng đè nàng lại.

Tạ Doãn nhìn chằm chằm bóng lưng Tào Ninh, đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

– A Phỉ.

Giọng Tạ Doãn gần như không nghe được, hỏi:

– Người bên cạnh cô đáng tin không?

Chu Phỉ bị câu nói này của hắn làm nổi lên một cơn giá buốt không rõ nguyên nhân.

Tạ Doãn nói:

– Đi.

Chu Phỉ:

– Cái…

Tạ Doãn:

– Đi, đừng đuổi theo. Đường của chúng ta bị lộ rồi, tin tức lúc nãy cô truyền về trại chưa chắc là thật, Tào Ninh ở đây là cạm bẫy. Lập tức truyền tin… không, không tin được họ, đừng truyền, bây giờ cô phát một tín hiệu, bảo người cô mang tới cứ phóng hỏa, giết người thả người hết thảy như bình thường, tự cô quay về truyền tin, mau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status