Huyễn hình sư

Chương 10-2


"Mạnh Dật Nhiên, nghe nói cậu mở cá cược chuyện của tôi?" Lúc này Tần Liệt sau khoá huấn luyện trở về phòng của mình, bình tĩnh mở thông tấn khí lên liên lạc với tên miệng rộng không sợ chết nào đó.

"Ha ha" Đầu bên kia Mạnh Dật Nhiên lạnh sống lưng, gãi mặt cười trừ "Tần Liệt cậu đừng nóng, cậu biết tính tôi như thế nào mà. Từ khi quen cậu đến nay chưa từng cậu đưa ra lời thách thức thú vị như vậy, tôi chỉ muốn làm sự tình thêm náo nhiệt một chút thôi."

"Chỉ một chút?" Tần Liệt lạnh giọng đi " Cái tên gây hoạ không xem trọng hậu quả như cậu không xứng đáng nói ra điều này."

"Ách..." Mạnh Dật Nhiên thầm nuốt bọt cái ực "Tại tôi quên mất năm nay có cái tên Ninh Duật kia. Tôi biết Ninh Duật thầm mến cậu đã lâu, nếu cậu ta biết cậu đưa ra lời thách thức kia với Trịnh Thành Hi thì cậu ta sẽ không để yên đâu. Trước kia Ninh Duật còn kinh thường đối phó Trịnh Thành Hi, nhưng sau chuyện hôm nay lại khác. Cũng may Trịnh gia so với Ninh gia không kém, Trịnh Hâm cũng nói tên tiểu tử kia bị cấm túc, hẳn Ninh Duật sẽ không làm ra sự tình gì được."

Mạnh Dật Nhiên vừa nghĩ đến tên Ninh Duật kia càng thêm ghét bỏ bĩu môi. Nếu so sự điên cuồng với Tần Liệt thì Ninh Duật chẳng kém hơn Trịnh Thành Hi, chỉ là cậu ta thông minh và biết cách xử lý tốt hơn thôi. Quan trọng hơn ngoài mặt Ninh Duật là một thiên tài, so với Trịnh Thành Hi cái phế vật như một trời một vực. Ngươi là thiên tài thì dù làm chuyện xấu vẫn được mọi người bỏ qua xem như là hạt sạn nhỏ trong vũ trụ bao la, nhưng nếu ngươi là phế vật thì dù chỉ là một sai lầm nhỏ cũng bị mọi người phỉ báng không ra gì. Trịnh Thành Hi bất kể người tiếp cận Tần Liệt đều không buông tha bất kì ai, còn Ninh Duật chỉ dè chừng những người đem lại mối nguy lớn cho mình. Ví dụ như Trịnh Hâm. Mạnh Dật Nhiên và Tần Liệt đều thừa biết Ninh Duật giật dây Trịnh Thành Hi hãm hại Trịnh Hâm. Nếu sự việc không thành thì hoạ cũng không dây tới hắn, người chịu tội chỉ có tên ngu ngốc Trịnh Thành Hi. Ninh Duật cho là che dấu tốt nhưng không biết mình đã bị Tần Liệt và Mạnh Dật Nhiên nhìn thấu tất cả. Tuy không thích việc làm của Ninh Duật nhưng họ không thể xem nhẹ cống hiến của cậu ta cho tinh tế, suy cho cùng một thiên tài vẫn được xem trọng hơn một phế vật. Đây là bản chất của thế giới lấy thực lực làm lực lượng tuyệt đối.

Tần Liệt không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo và sự kiên định của thiếu niên kia, dường như có một giọng nói thúc đẩy hắn không thể buông tha thiếu niên, nhất định phải nắm thiếu niên trong lòng bàn tay, vì cậu chính là người có thứ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.

Tần Liệt không tin vào vận mệnh, hắn cũng không nghĩ Trịnh Thành Hi có thể giúp hắn cái gì, nhưng giọng nói kia vang vọng quá mãnh liệt, khiến hắn không thể ngừng nghĩ đến cậu, đây không phải chuyện tốt. Tần Liệt khát vọng thực lực không cho phép mình suy nghĩ đến chuyện gì khác, bởi thế hắn nhân cơ hội nãy chặt đứt liên hệ với thiếu niên kia, nếu được cần phải đem cậu tránh khỏi tầm mắt của hắn càng xa càng tốt. Đây là nguyên nhân khiến hắn đưa ra lời thách thức kia, còn lâu hắn mới thừa nhận bản thân có một phần mong chờ biểu hiện của cậu. Một người có ánh mắt kiên định và lạnh lùng như thế sẽ không nói ra lời cuồng vọng.

"Mạnh Dật Nhiên, đặt giúp mười triệu đồng Liên Bang cược Trịnh Thành Hi thắng giúp tôi."

"Hả?" Mạnh Dật Nhiên tưởng mình nghe nhầm, không xác định hỏi lại lần nữa "Cậu bảo đặt cho ai cơ?"

"Trịnh Thành Hi" Tần Liệt cho là tâm trí lạnh nhạt không được tự nhiên thốt lên ba chữ này. Thực tế là hắn không biết mình đang làm gì nữa, chẳng qua hắn không thiếu tiền, mười triệu trong mắt người thường là con số thiên văn nhưng với hắn chẳng là gì, coi như bù lỗ giúp Mạnh Dật Nhiên vậy.

~ Ta là phân cách tuyến ~

"Choang" Trong phòng riêng của nhị thiếu Ninh gia vang lên tiếng đổ vỡ nặng nề, người hậu và quản gia đứng ngoài cửa đều không dám thở mạnh, chỉ sợ làm thiếu niên đang nổi giận kia chú ý đến.

Người duy nhất bàng quan trước hành động này của thiếu niên chẳng chỉ có đại thiếu Ninh gia Ninh Việt, lúc này đang ngồi một bên bình tĩnh nhìn em mình trút giận lên đồ vật. Đợi khi Ninh Duật trút giận xong ngồi xuống thở phì phò hắn mới cười cười nói "Làm gì mà hoả khí lớn như vậy? Cũng chỉ là một phế vật không nên trò chống gì, chẳng lẽ còn có thể vượt mặt em? Không có tự tin vào thực lực của mình?"

Đương nhiên không phải. Ninh Duật hậm hực nghĩ. Cậu không can tâm. Một tên phế vật như Trịnh Thành Hi có tài cán gì mà được Tần đại ca đưa ra lời thách thức như vậy. Tại sao không phải là nói với cậu. Ninh Duật nắm chắc có thể đạt hạng nhất trong kì sơ tuyển, còn có thể trở thành đệ tử của Trần lão sư, nếu Tần Liệt nói lời này với cậu, đồng nghĩa cậu được hắn tiếp nhận, và cậu có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn giống như con ả đáng hận Trịnh Hâm kia. Nhưng tại sao không đem lời đó nói với cậu? Rốt cuộc cậu có chỗ nào kém cỏi không hợp ý Tần Liệt. Cả hai đều là thiên tài số một số hai, nếu có thể kết đôi thì sẽ được tất cả mọi người ủng hộ và chúc phúc, vì cớ gì không chú ý đến cậu? Ninh Duật thật sự không can tâm.

"Không cần suy nghĩ nhiều như vậy" Ninh Việt xoa đầu em trai đầy sủng nịch " Em đừng quên Tần Liệt đang xin bản thiết kế cơ giáp chuyên biệt của Trần lão sư, chỉ cần em đạt hạng nhất và trở thành để tử của Trần lão sư, còn sợ không tiếp cận được Tần Liệt sao?"

Ninh Duật nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân khiến Ninh Duật khẩn thiết đăng kí vào Viện Quân Giáo Liên Bang. Tuy cậu từng được Trần lão sư chỉ giáo vài lần, nhưng cũng chỉ dừng ở chỉ giáo, Trần lão sư một mực quan tâm thiết kế cơ giới không quan tâm đến việc thu nhận đồ đệ. Ninh gia từng đánh tiếng với Trần lão sư nhưng lập tức bị bà từ chối, nói rằng đang giai đoạn quan trọng không thể phân tâm. Nhưng gần đây Trần lão sư đã chạm vào bình cảnh, không thể bước thêm được nữa, nên bắt đầu nghĩ đến các phương án vượt bình cảnh. Trần Sương cho rằng mình trước giờ luôn đi theo chủ nghĩa cá nhân, lúc này cần một người có thể trợ giúp và cùng thảo luận phương hướng thiết kế mới với mình, bởi vậy bà muốn tìm một người giúp bà đột phá. Tuy Ninh Duật không nắm chắc có thể trợ giúp được Trần Sương, nhưng cậu cảm thấy mình là người có hi vọng nhất cho vị trí này, gần đây cậu cũng sờ ra được ít kết cấu hay ho rồi, mong là sẽ vừa mắt Trần lão sư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status