Huyền lục

Chương 194: Lợi ích là vĩnh cửu



Cung Thương bị đánh rơi xuống mặt đất, đồng dạng cũng tạo thành một cái hố phi thường sâu. Huyết cầu bao bọc hắn giờ đây đã bị hỏa diễm dữ dội thiêu cháy hết một nửa.

Hắn chật vật đứng dậy, ánh mắt mang theo vẻ ngưng trọng mà nhìn về hỏa nhân ở trên bầu trời kia.

Mặc dù qua một chiêu đó hắn không bị ảnh hưởng quá nhiều tin tưởng đánh thêm một đoạn nữa hắn sẽ rơi vào thế hạ phong.

Dù sao Tần gia lão tổ cũng ở tại cảnh giới Kim Đan trung kỳ lâu hơn hắn.

Bất quá...

“Chuyện đã đến bước này, vậy thì chiến một trận thôi”.

Cung Thương gầm lên một tiếng vang động, sau lưng hắn bất ngờ hiện lên hàng loạt hư ảnh yêu thú mà đồng loạt đánh lên trên không trung.

Tần gia lão tổ hừ một tiếng, một tay cầm kiếm đưa lên cao, hỏa diễm bao bọc trên cơ thể liền xoắn lại một đoàn rồi bung ra hai cái cánh hỏa diễm mà lao về bên dưới.

Va chạm xảy ra, cương phong nhiệt khí lẫn lộn mà bùng phát ra xung quanh, một vùng mảnh đất liền bị đánh đến hoang tàn.

Không bao lâu sau, hỏa diễm cùng hư ảnh yêu thú đổi hướng mà đánh thẳng lên ngọn núi kia.

Vô số tiếng bạo tạc, kiếm mình cùng vang lên, ngọn núi liền rung chuyển dữ dội, thanh âm phá hủy tựa như sóng gầm núi lở.

Đến Mị Cơ đang đối chiến với Chu gia lão tổ cùng Dương gia lão tổ cũng phải líu lưỡi không thôi.

Kim Đan cảnh trung kỳ không hổ danh là Kim Đan cảnh trung kỳ, sức phá hoại cùng dư âm đấu chiến thật kinh khủng.

Nếu kéo dài thêm một lát nữa không khéo cả ngọn núi này liền bị đánh sập mất.

Chu gia lão tổ đang tấn công Mị Cơ cũng phải thu tay lại một phần mà quan sát thế trận bên kia. Kỳ thật đấu qua đấu lại như thế nào đi nữa thì về cơ bản, thắng bại vẫn phải xem ở chiến lực mạnh nhất ở hai bên.

Bên nào thắng thì phần thắng tự nhiên nghiêng về đó.

Dương gia lão tổ thấy anh đào kiếm khí tự nhiên có chút yếu đi, lão liền vội vàng nói:

“Chu đạo hữu, ngươi đuối sức rồi?”.

Chu gia lão tổ nghe vậy liền hừ một tiếng không đáp, một tay huy kiếm, vạn đạo anh đào lại lên.

Đột nhiên, ánh mắt nàng có hơi đổi, khóe miệng khẽ mỉm cười mà nói ra:

“Dương đạo hữu, thu công lại thôi”.

Dương gia lão tổ nhíu mày lại có chút không hiểu, bất quá rất nhanh lão liền nhận ra cuồng phong bên ngoài đang dần tản ra, lão liền cười một tiếng hào sảng mà nói ra:

“Ra vậy, trận này bị phá rồi... Ha ha ha”.

Nói xong, lão liền nhanh chóng đưa tay lên mà vận chuyển, hồ lô trên kia liền ngừng xoay chuyển mà thu nhỏ lại rồi rơi về trong tay.

Lục quang dần biến mất đi, hai người liền ngự khí bay ra ngoài đối mặt với Mị Cơ. Chu gia lão tổ cười lạnh nói ra:

“Tiện nhân, đại trận của ngươi bị phá, còn bây giờ, nạp mạng đi”.

Vừa dứt lời, vạn đạo anh đào một lần nữa lại hiện, sau đó Chu gia lão tổ liền huy kiếm lên, vạn đạo anh đào liền hóa thành kiếm khí mà tụ về đó, khí thế cực kỳ dọa người.

Loại hình ảnh này trước đó đã từng phát sinh ở Tần Khiêm, bất quá thanh thế của hắn khi đó gặp phải Chu gia lão tổ bây giờ có thể nói là tiểu vu gặp đại vu.

Không khí chấn động mãnh liệt, từng tiếng dư âm kiếm minh liền văng vẳng trong thiên địa.

Đồng dạng một bên, Dương gia lão tổ cũng tế pháp khí hồ lô của mình lên mà xoay chuyển, hư ảnh lục quang hiện ra mà hiển hóa thành một cái hồ lô khổng lồ.

Khí thế so với Chu gia lão tổ liền không kém chút nào.

Ở phía đối diện, sắc mặt của Mị Cơ liền ngưng trọng lại một mảng, trong đầu liên tục mắng cái tên tiểu tử Trúc Cơ cảnh chết tiệt kia, dám đi phá Thiên Lý Băng Phong Phù Trận của nàng.

Một bên, nàng cũng vận linh lực lên mà truyền vào bên trong mặt kính, mặt kính liền xoay tròn mãnh liệt, thiên địa linh khí xung quanh liền ngay tức khắc tụ lại về một mối mà tạo thành một khối quang cầu.

Xung quanh như ẩn như hiện từng đạo phù văn lấp lánh.

Sát ý đôi bên liền lập tức hiển lộ ra, Chu gia lão tổ súc thế đã xong, nàng liền lao về phía trước mà chém lấy một kiếm chiêu kinh hoàng như chẻ đôi bầu trời.

Dư chiêu mang lại liền tung bay từng cánh anh đào trên không trung.

Kiếm quang hạ xuống, sắc mặt của Mị Cơ liền tái trắng lại, bờ môi có chút run rẩy tựa như bất lực.

Thấy vậy, Chu gia lão tổ liền cười lạnh. Đột nhiên, một cỗ không may bất ngờ ập đến, tóc gáy nàng không tự chủ mà dựng đứng hết cả lên.

Ở phía đối diện, bờ môi run rẩy của Mị Cơ khẽ lay động một chút rồi cong vút lên trông rất yêu dị, sắc mặt tái trắng kia đã không cánh mà bay, thanh âm từ tính của nàng bỗng nhiên phát ra:

“Chu lão thái bà, ngươi nghĩ rằng bọn ta không chuẩn bị?”.

Vừa dứt lời, trên đầu hai người liền hiển lộ ra một cái hư ảnh hồ lô khổng lồ mà rơi xuống. Chu gia lão tổ liền để lộ phần lưng mà trực tiếp nhận lấy một đòn tấn công này.

Thân hình nàng liền khẽ cong xuống một chút rồi đập xuống mặt đất mà tạo ra chấn động mãnh liệt, khói bụi bay mịt mù.

Chu gia lão tổ chật vật chống kiếm đứng dậy, toàn thân bê bết là máu, y phục rách nát đến thảm thương, nàng bất giác đưa tay lên bụm miệng lại mà ho ra một ngụm máu tươi, ánh mắt chứa đầy phẫn hận mà nhìn lên phía trên.

Trước mặt nàng, một khối quang cầu sáng chói lấp lóe phù văn đã hình thành. Mị Cơ đưa tay vẫy chào rồi mỉm cười nói ra:

“Chu lão thái bà, lên đường mạnh khỏe”.

Vừa dứt lời, khối quang cầu kia liền hóa thành một chùm quang mà bắn thẳng về phía trước, không gian xung quanh liền sát na mà vang lên một tiếng rít gào.

Khóe mắt Chu gia lão tổ khẽ run run, nàng quát lên một tiếng phẫn nộ:

“Dương Tân Minh, đồ phản bội!”.

Chùm quang bắn đến, một vụ nổ chói mắt liền tỏa ra, khuôn viên ba mươi mét xung quanh liền bị một đòn này hủy diệt triệt để.

Dư phong tản ra xung quanh như sóng triều, mái tóc của Mị Cơ tung bay trong gió, nàng khẽ cười mà hướng Dương gia lão tổ nói ra:

“Dương nát rượu, lão già ngươi canh thời điểm cũng thật tốt”.

Dương gia lão tổ cười cười một tiếng, một tay nâng hồ lô lên mà đổ đổ, phát hiện bên trong đã hết rượu rồi liền tặc lưỡi một tiếng nói ra:

“Trực diện đánh giết, ta cùng ngươi liên thủ chưa chắc đã đánh bại được nàng. Dù sao Lạc Anh Kiếm Quyết vẫn rất đáng sợ, địch nhân càng nhiều, nàng càng có lời”.

Sau đó, lão dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua một tia dư quang mà nói tiếp:

“Ta đã giữ lời, vậy thì các ngươi đừng có quên chuyện đã hứa với ta”.

Mị Cơ mỉm cười, ánh mắt đẩy ra một tia vũ mị nhìn về phía Dương gia lão tổ rồi nói ra:

“Chậc, tu vi đã đến mức này rồi, làm sao có thể nói hai lời được”.

Nói xong, ánh mắt nàng bất giác lóe lên chút tinh quang mà nói ra:

“Dương nát rượu, ngươi ở lại xử lý một chút tàn dư, ta đi xử lý một chút chuyện”.

Dứt lời, nàng liền tế ra phi kiếm rồi đạp lên đó mà bay về nơi phương xa.

Dương gia lão tổ nhìn hướng nàng bay một chút rồi quay sang nhìn về cái hố sâu ở gần đó. Ngay ở vị trí trung tâm dưới đáy là một bãi máu cùng một chút tàn dư mảnh vụn của y phục.

Lão liền thở dài mà nói ra một tiếng:

“Chu đạo hữu, ngươi phải biết trên đời này không có đồng minh vĩnh cửu a.”.

Không có đồng minh vĩnh cửu, cũng không có địch nhân vĩnh cửu.

Chỉ duy nhất lợi ích là tồn tại vĩnh cửu.

...

...

Tại khu vực ngoài rìa, Khương Hy liền đả tọa tu hành mà khôi phục linh thức. Đột nhiên, ánh mắt của hắn có chút hơi nhảy lên mà nhìn ở một phương xa.

Hắn liền lắc đầu thở dài ra một hơi mà đình chỉ tu hành.

Sau đó, hắn đứng dậy phủi phủi một chút bụi bẩn cùng tuyết vụ bám trên y phục rồi nghiêm trang đứng đợi.

Qua một hơi thở sau, một luồng sáng lóe lên để lộ ra thân ảnh của Mị Cơ. Nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn liền có chút hứng thú.

Rồi ánh mắt của nàng liền di chuyển ra mà nhìn xung quanh, xác nhận các chuỗi phù văn cùng các lớp kết giới phòng vệ đã bị phá tan tác thì nội tâm liền ngạc nhiên không thôi.

Khóe miệng nàng mỉm cười, hai chân chạm đất rồi thu lại phi kiếm, nàng hướng hắn mà vũ mị nói ra:

“Tiểu ca ca, ngươi phá mất Thiên Lý Băng Phong Phù Trận của nhân gia rồi, nhân gia nên trị tội ngươi thế nào đây?”.

Nghe vậy, Khương Hy khẽ mỉm cười rồi bình tĩnh đáp lại:

“Tiểu tỷ tỷ, ta chỉ mới phá ba trận thôi nha, chí ít còn lưu lại Băng Hóa Phù Trận cùng Khốn Trận cho ngươi. Tạo nghệ phù đạo của tiểu tỷ tỷ thật cao thâm, ta bội phục”.

Mị Cơ hừ một tiếng, áp lực liền xuất hiện mà ép về phía hắn, nàng híp mắt lại rồi lạnh giọng nói ra:

“Lời khen đó của ngươi nhân gia chịu không nổi, lấy tu vi Trúc Cơ cảnh sơ kỳ mà ngươi có thể phá được một đại trận do tu sĩ Kim Đan cảnh bày ra, ngươi nói xem là nhân gia cao thâm hay là ngươi cao thâm?”.

Một giọt mồ hôi bất giác chảy dài một bên thái dương, Khương Hy mỉm cười nhẹ, hắn từ tốn đáp lại:

“Không phải đều như nhau sao?”.

Mị Cơ nghe xong liền cười khúc khích lên một tiếng, ánh mắt nàng toát ra một lực mị ý kinh người, thân thể nàng như một con độc xà mà lướt đến trước mặt hắn.

Một tay đưa đến khẽ chạm nhẹ vào mặt Khương Hy rồi nói ra:

“Ồ, ngươi muốn đầu hàng?”.

Khương Hy khẽ cười, một tay gan dạ liền đưa lên chạm vào tay nàng, Sắc Dục Thiên luân chuyển, ma âm liền phát ra:

“ n oán giữa tiểu tỷ tỷ cùng Tinh Sơn Thành như thế nào ta không biết, bất quá những tu sĩ cấp thấp chúng ta cơ bản chỉ là pháo hôi. Mà ta thì lại không muốn chết theo cách này”.

Mị Cơ híp mắt lại, bất giác, một tia tinh quang liền lướt qua mắt nàng, khóe miệng nàng khẽ cong lên đầy mị hoặc. Nàng liền dùng lực, một tay liền kéo mạnh xuống.

Lớp dịch dung trên mặt Khương Hy liền bị xé ra, để lộ dung mạo thật trước Mị Cơ.

Ban đầu Mị Cơ còn không biết Khương Hy đeo mặt nạ nhưng khi chạm vào thì nàng liền biết rồi. Bất quá nàng không hiểu nguyên do tại sao hắn lại đeo mặt nạ nhưng sau khi lột xuống thì nàng hiểu rồi.

Ánh mắt nàng liền lóe lên một tia quang mang sáng chói, nàng đưa cái lưỡi mềm dẻo ra mà khẽ liếm môi một cái.

Thanh âm từ tính một lần nữa lại vang lên:

“Chậc chậc, nguyên lai tiểu ca ca lại là tiểu soái ca... Gương mặt thật dễ nhìn”.

Khương Hy mỉm cười, một tay kia liền đưa lên gỡ một chút mảnh vụn còn sót của lớp dịch dung, ánh mắt liền hiện lên một đoàn quang hỏa.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy yêu dị, từng lời ma âm của hắn liền xuyên qua kẽ răng:

“Tiểu tỷ tỷ thấy thế nào?”.

Sắc Dục Thiên bùng nổ, khí tức dụ hoặc kia liền lan ra như sóng triều mà phủ lấy không gian xung quanh hai người.

Một thân mị công của Mị Cơ liền không tự chủ mà tự động luân chuyển theo. Ánh mắt nàng liền toát lên một vẻ nghi hoặc.

Bất quá cái cảm giác này rất dễ chịu, nàng liền áp sát vào người hắn mà nhẹ giọng nói ra:

“Tiểu soái ca vậy mà cũng tu luyện mị công, nhân gia thật bất ngờ”.

khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, ma âm một lần nữa lại vang lên:

“Ta còn nhiều bất ngờ lắm, tiểu tỷ tỷ muốn xem chứ?”.

Vừa dứt lời, một của hắn liền mạnh bạo ôm eo nàng mà kéo sát lại, tay còn lại khẽ nâng mặt nàng lên mà nở ra một nụ cười đầy dụ hoặc.

Sau đó, đầu hắn khẽ hạ xuống rồi chạm vào môi nàng. Mị Cơ thấy vậy liền mỉm cười đầy mị hoặc, một tay nàng liền vươn ra sau gáy hắn mà kéo xuống.

Trong nháy mắt, hai bờ môi liền quấn lấy nhau. Lưỡi của Khương Hy tựa hồ có chút hư hỏng tách bờ môi của Mị Cơ ra mà tiến sâu vào trong.

Mị Cơ cũng không chịu thua, ánh mắt nàng cũng hiện lên một ý cười rất thỏa mãn. Không biết đã bao lâu rồi nàng mới lấy lại được cái cảm giác đầy kích động này.

Sắc Dục Khí liên tục tràn ra từ cơ thể Khương Hy mà dung nhập vào bên trong nàng. Toàn thân nàng liền khẽ run nhẹ lên đầy phấn khích.

Một tay còn lại của nàng liền có chút không yên phận mà luồn vào bên trong y phục rồi chạm nhẹ lên ngực của Khương Hy. Theo một lực tay này, nửa bên áo của hắn liền bị nàng kéo trượt xuống, để lộ ra nửa thân bên phải.

Ở trên đó như có như không mà có từng con hỏa xà đầy dụ hoặc luân chuyển dưới làn da ngọc.

Đột nhiên, hai mắt nàng mở to đầy chấn kinh, nàng vội vàng đẩy hắn ra mà tung một chưởng đánh văng hắn ra xa.

Khương Hy bị đánh xong lồng ngực liền lõm vào một chút, một tiếng răng rắc của xương gãy liền kêu lên.

Hắn văng ra xa rồi lăn vài vòng trên mặt đất mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có hơi tái nhợt lại nhưng ánh mắt lại lóe lên tinh quang đầy ma mãnh.

Thành công rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status