Kế hoạch theo đuổi vợ yêu

Chương 1129: Liên minh - đứa bé bị bế trộm đến

“Không có nửa bộ phận trước của tôi, căn bản sẽ không thể chế tạo ra No1 được” Vệ Kiêu đanh mặt nói.

Ông ta nhìn Thủ trưởng ban chấp hành, lại nhìn Vệ Thường Khuynh, cau mày: “Bây giờ các người đều sống rất tốt, tại sao phải đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi và Doanh Tâm?”

Tề Tiểu Tô tức giận.

Hai người đàn ông đều không phải là người biết nói chuyện, sẽ không phản bác được cái loại vấn đề vô sỉ này, vậy thì để cô.

“Ngài Phó, xin ông làm cho rõ ràng, là con gái Minh Dao của ông tự tìm đến tôi.”

“Nói đến Minh Dao” Vệ Kiêu quắc mắt: “Nếu như không phải là cô đến thị trấn Long Viện, làm sao nó lại quen cổ được? Nếu như không phải là những người cô động đến cũng bắt nó đi...”

“Thị trấn Long Viên là của ông à?” Tế Tiểu Tô không khách khí chút nào ngắt lời ông ta: “Căn biệt thự nhỏ ở thị trấn Long Viện đó là của tôi, tôi đến nhà của tôi, liên quan gì đến mấy người? Tôi đến nhà ông à? Ban đầu cũng là Phó Minh Dao dẫn Phó Minh Dịch đến nhà tôi thăm hỏi trước.”

Cô dừng một chút, lại nói: “Vốn dĩ lúc đó Minh Dao là có lòng tốt, tôi không tiện nói nó, nhưng nếu ngài Phó đây muốn lôi chuyện này ra, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với ông. Khi đó những người kia đến thị trấn Long Viện bắt tôi, đụng phải chị em Minh Dao cũng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải vì Minh Dao, lúc ấy chưa chắc tôi đã bị bọn chúng bắt, khi đó ngược lại Minh Dao đã khiến tôi bị vướng víu chân tay đấy.”

Đùa cái gì thế?

Cô có thể nhận sự nhiệt tình và lòng tốt giúp đỡ nhau của Minh Dao lúc đó, nhưng nếu như Vệ Kiều muốn đổ những trách nhiệm này lên đầu cô, cô sẽ không bằng lòng đấu.

“Ông và Phó Doanh Tâm có thể mặc kệ tất cả đóng kín cửa sống cuộc sống bình yên của các người, nhưng cục diện rối rắm ông để lại lúc đầu, phải chăng cũng phải có trách nhiệm xử lí không?

Vệ Kiêu vốn cho là gặp Vệ Thường Khuynh, có thế nào mình cũng là bố của anh, năm đó Vệ Thương Khuynh còn nhỏ rất sùng bái mình, lớn lên rồi gặp mình hẳn sẽ rất kích động, hơn nữa cũng sẽ nghe lời. Không ngờ vừa gặp mặt, Vệ Thường Khuynh lại lạnh lùng như vậy.

Không chỉ là anh, còn cả người con dâu này, đó là đứa con dâu thật sự không coi ông ta là bố chồng, nói chuyện châm chọc, không khách khí một chút nào cả!

Ông ta ghét nhất là phụ nữ như vậy.

“Cô là cái thá gì hả? Chỗ này đến lượt cô nói chuyện à?”

Thủ trưởng ban chấp hành nghe thấy thế lập tức nổi giận: “Nó là con gái tôi, ông nói sao?”

Vệ Kiêu trừng mắt, không thể tin nổi nói: “Nó chính là đứa bé năm đó tôi mang tới giúp ông á? Con gái của ông và Tô Vận Linh?”

Thủ trưởng ban chấp hành hơi khựng lại, không nhịn được nhìn về phía Tể Tiểu Tô, nhắc lại chuyện này, ông ấy thật sự lo lắng cô sẽ lại tức giận.

Nhưng Tế Tiểu Tô biết, hôm nay nhất định phải nhắc tới những chuyện này, nếu không làm sao có biết chân tướng được?

Vì vậy, cô lạnh mặt nói: “Không sai”

“Hoá ra là cô à, tôi không ngờ Phương Tấn thật sự vẫn tuân thủ cam kết, còn nhận cái hôn ước hồi bé thật ả.”

Hôn ước hồi bé...

Suýt nữa đã để cho Phương Viện Viện cướp đi rồi.

Vòng một vòng lớn, cô lại đã có hôn ước với Vệ Thường Khuynh từ lâu.

Nhưng bây giờ đây không phải là chuyện quan trọng nhất, cô nhìn Vệ Kiêu, nói: “Năm đó ông bế đứa bé kia từ đầu đến đây?”

Vệ Kiểu biết là cổ, ngược lại đã giảm quá nửa sự tức giận, con gái của Phương Tấn thì vô lễ một chút ông ta vẫn tương đối có thể tiếp nhận được.

Chỉ là nghe cô hỏi như vậy cứ cảm thấy có chút kỳ quái: “Đứa bé kia, cô không phải là đứa bé kia à?”

“Cô ấy hỏi cái gì, ông chỉ cần trả lời là được.” Lúc này Vệ Thường Khuynh mới lạnh lùng lên tiếng.

Bây giờ Vệ Kiểu mới hiểu được, bọn họ cưỡng chế dân cả nhà ông ta đến đây, trên thực tế chỉ là muốn hỏi chuyện năm đó. Chỉ cần không phải ép ông ta và Doanh Tầm xa nhau, ông ta sẽ đồng ý hết.

Lúc này ông ta đã bình tĩnh lại rồi.

“Mọi người hỏi như vậy, chắc là đều biết chuyện tôi xuyên không rồi?”

Thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đều không có phản ứng gì đặc biệt, ông ta bừng tỉnh, quả nhiên là như vậy.

“Vậy tôi sẽ nói. Năm đó Phương Tấn không vứt bỏ được Tô Vân Linh, xin tôi dẫn ông ấy qua đó một lần nữa, nhưng tình hình không cho phép. Tôi cũng biết, thêm một lần nữa, có lẽ cái hệ thống tối đang dùng đó cũng sẽ bị hỏng, nên để nghị làm một cái

máy truyền tin đưa qua đó hộ ông ấy, đến lúc đó ít nhất vẫn có thể truyền tin, đợi thời cơ rồi nói sau. Phương Tấn cũng đồng ý, tôi chế tạo ra một cái máy truyền tin, dùng phương pháp đặc biệt cất ở trong miếng ngọc lục bảo nhà ông ấy, đưa đến thế kỷ hai mươi mốt.”

“Vào lần đó, phi cơ và hệ thống đã có chút không ổn định rồi, tôi chỉ có thể dừng lại ba mươi phút. Tìm được nhà của Tô Vận Linh, nghe ngóng được một số chuyện, biết bà ấy có một đứa con gái, dựa theo ngày tháng suy đoán, tôi cảm thấy đứa bé kia chắc là con của Phương Tấn. Nghe nói con gái của bà ấy bị bệnh, ở trong bệnh viện. Vì vậy tôi lại vội vàng chạy tới bệnh viện, hỏi rõ phòng bệnh của nó

Trái tim Tế Tiểu Tô căng lên.

Hệ thống Tiểu Nhất cảm nhận được sự căng thẳng và bất an của cô, nhỏ giọng nói với cô: “Trước mắt xem ra ông ta không nói

dối.”

“Ù”

Vệ Kiểu nói tiếp: “Tôi nhìn thấy Tô Vận Linh và Tê Tông Dân đang nói chuyện với bác sĩ ở hành lang cách đó không xa, vì vậy tôi lặng lẽ đi vào phòng bệnh, trên giường có một đứa bé, còn có một cái túi xách nữ ở đó, thời gian của tôi đã không đủ nữa, sợ Tô Vận Linh trở lại dây dưa quá lâu, tôi dứt khoát nhét viên ngọc lục bảo đó vào trong cái túi xách kia, lúc sắp đi, nhìn đứa bé kia, tôi cảm thấy Phương Tấn cũng khổ sở, xem ra Tô Vân Linh đã sống cuộc sống êm đềm với Tề Tông Dân rồi, sau này sẽ vẫn có Con nữa, cho nên tôi đã bế đứa bé kia đi.”

Quả là tự cho là đúng mà!

Ông ta dựa vào cái gì?

Cứ bế con của người ta như vậy!

Tế Tiểu Tô siết chặt nắm tay.

“Lúc đó phi cơ có một khoang năng lượng, trên thực tế là tôi thiết kế cho Doanh Tâm, cơ thể bà ấy yếu đuối, nếu như không có khoang năng lượng đó, đến lúc đó chắc chắn tôi không có cách nào đưa bà ấy về đây cả. Lần đó vừa vặn cho đứa bé kia dùng.

Đây cũng lý do tại sao ông ta có thể mang một đứa bé xuyên không.

“Ông cứ bỏ máy truyền tin lại như vậy, căn bản không truyền lời tôi muốn ông truyền đạt cho Vận Linh nghe à!” Hai mắt Phương Tấn đỏ ngầu lên, nghe mà nổi cơn tam bành, chỉ muốn cầm bình hoa thủy tinh trên bàn trà lên ném về phía ông ta.

“Tôi bỏ vào trong túi xách rồi, dù sao lúc đó cũng vẫn chưa chắc có thể truyền tin, không phải là thiết bị vẫn chưa chế tạo hoàn thiện à?”

“Nhưng cái máy truyền tin đó căn bản không rơi vào tay bà ấy!” Thủ trưởng ban chấp hành tức giận hét.

Vệ Kiêu ngẩn ra.

“Làm sao có thể? Đó chính là phòng bệnh của con gái Tô Vân Linh, cái túi xách nữ đó phải là của bà ấy chứ.”

“Không chỉ như vậy, đứa bé ông bố đến kia, cũng không phải là con gái của tôi và Vận Linh!” Thủ trưởng ban chấp hành nhắm hai mắt lại, nước mắt cũng tràn ra.

Ông ấy nghĩ đến Phương Viện Viện.

Nhiều năm ông ấy coi đứa bé kia là con gái của mình và Vận Linh mà nuôi dưỡng, kết quả nó căn bản lại không phải.

Ông ấy cũng không ngờ, năm đó Vệ Kiều lại qua loa như vậy.

Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô cũng không ngờ.

Năm đó Vệ Kiểu đến gặp mẹ cô cũng không, còn chưa nói một câu gì đã bị trộm đứa bé đi.

Vệ Kiêu kinh ngạc nhìn Tế Tiểu Tô: “Không phải vừa mới nói, nó chính là con gái của ông à?”

“Tôi không phải là đứa bé năm đó được ông mang đến đây” Tề Tiểu Tô nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status