Kế hoạch theo đuổi vợ yêu

Chương 355: Từ chối nghe điện thoại

Tề Tiểu Tô mở cửa nóc xe ra, đứng lên, thò người ra ngoài, gió vù vù thổi khiến tóc cô bay loạn lên, cô giang hai cánh tay ra, lớn tiếng kêu lên.

“Tề Tiểu Tô! Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!”

Đồng Xán chỉ có thể cố gắng hết mức lái xe cẩn thận hơn. Đi theo Tề Tiểu Tô gần một tháng, anh ta chưa từng thấy cô như tối nay bao giờ.

“Tiểu Tô, cô cẩn thận chút, đã tỉnh chút nào chưa?” Hệ thống Tiểu Nhất một đêm không dám nói gì, sợ mình mở miệng sẽ khiến cho cô nghĩ đến Thiếu soái, nhưng lúc này không nhịn được nữa.

“Tôi vẫn luôn tỉnh táo!”

Tề Tiểu Tô rất nghiêm túc nhấn mạnh.

Phải, người say đều nói mình không say.

Hệ thống Tiểu Nhất gõ mật mã.

Thiếu soái, trước kia không phải anh kêu bản Hệ thống tra ngày tháng năm sinh của Tề Tiểu Tô sao? Rõ ràng anh nhớ sinh nhật của cô ấy cơ mà!

Thiếu soái, Tề Tiểu Tô say nhũn ra rồi, phi xe như bay, hù doạ người, bật ngón giữa với người khác.

Thiếu soái, bây giờ bên cạnh Tề Tiểu Tô chỉ có một vệ sĩ rất tuấn tú lại rất trẻ tuổi!

Cọc cọc cọc cọc cọc. Mật mã gửi đi hết chuỗi này đến chuỗi khác.

Đồng Xán lái xe đến chung cư Trường Ninh, cõng Tề Tiểu Tô lên tầng.

“Đồng Xán, anh khỏe thật đấy, ngày mai nhớ nhắc tôi thưởng cho anh nhé.” Tề Tiểu Tô mơ hồ nói.

“Được.”

“Đồng Xán, buổi tối anh ở đâu?”

“Phòng khách, được chứ?” Đồng Xán vốn dĩ ở một căn khác trong chung cư Trường Ninh, nửa tháng trước Tề Tiểu Tô phát hiện bên cạnh có phòng cho thuê, lập tức thuê làm chỗ ở tạm thời cho Đồng Xán và ba vệ sĩ khác.

Nhưng tối nay cô uống say như vậy, anh ta nào dám rời đi?

“Phòng khách sao, không cần đâu, anh về đi, tôi không sao.” Tề Tiểu Tô ném mình lên sô pha, che trán thở dài, “Hình như hít gió cả tối, giờ cũng tỉnh hơn nhiều rồi.”

Đồng Xán không còn cách nào khác, đành phải rời đi.

Tề Tiểu Tô nghe tiếng cửa đóng lại, đứng lên, đi vào phòng tắm, Hệ thống vội kêu lên: “Đợi đã, đợi đã….”

Nếu cô đã vặn nước chuẩn bị tắm, nó sẽ không thể nói chuyện nữa, chương trình sẽ bị thay đổi. Nhưng Tề Tiểu Tô không quan tâm đến nó, trực tiếp vặn vòi hoa sen, để nước nóng xối xuống người mình.

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức tự động cắt đứt phạm vi nhìn của mình.

Mỗi lần Tề Tiểu Tô tắm rửa thay quần áo, nó chỉ là máy móc ở trạng thái chờ đợi, không phải trí tuệ nhân tạo siêu cao cấp, nếu không Tề Tiểu Tô sẽ cảm thấy không được tự nhiên, giống như bị nhìn trộm. Điểm này không cần Tề Tiểu Tô yêu cầu, Vệ Thường Khuynh cũng trực tiếp thiết lập thay đổi chương trình rồi.

Đợi cô tắm xong đi ra, Hệ thống Tiểu Nhất lập tức tự động chuyển đổi, nhảy ra.

“Tiểu Tô, bây giờ cô đang nghĩ gì thế? Nói cho bản Hệ thống nghe xem.”

“Muốn ngủ.”

“Đừng mà, vẫn còn sớm lắm.”

Vẫn sớm? Tề Tiểu Tô ngồi lên giường, liếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, còn khoảng mười phút nữa là mười hai giờ đêm rồi, vẫn sớm?

Hệ thống Tiểu Nhất đang định nói, điện thoại của Tề Tiểu Tô đột nhiên vang lên.

Đó là một mã vùng điện thoại rất rất xa, mã vùng mà Tề Tiểu Tô cũng không biết. Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên: “Là Thiếu soái! Thiếu soái đang ở cái chỗ chim cũng không thèm đẻ trứng đó!”

Tề Tiểu Tô nhìn điện thoại, nghe tiếng chuông, lại không nhấc máy.

“Tiểu Tô, nghe đi.”

Ở nơi xa nghìn dặm, ông lão quầy bán quà vặt ôm con chó săn nhỏ của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người đàn ông toàn thân bẩn đến nỗi gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu của quần áo nữa.

Bọn họ đều rất khoẻ mạnh, rất cao lớn, một người trong đó giống y như một con gấu, đứng ở đó là khiến cho người ta cảm thấy chỉ cần chọc giận anh ta, anh ta có thể dùng một đấm để đập người đó thành thịt nát.

Người đàn ông đang cầm cái điện thoại cũ nát, dây dợ phải dùng băng dính quấn đến mấy lần của ông ta, trên mặt là một lớp bùn, không nhìn ra hình dáng, chỉ có đôi mắt là đen láy.

Hai người khác đứng ở bên ngoài quán nhỏ của ông ta, cảnh giác nhìn bốn phía.

Ông ta vốn dĩ đã ngủ ngon rồi, đột nhiên bị một trận đập cửa gọi dậy, bốn người này xông vào, nói muốn gọi điện thoại.

Những người này rốt cuộc là từ đâu tới thế?

Chân ông ta không khoẻ, không đi được đâu cả, cũng không muốn rời khỏi chỗ này, mặc dù trong thôn rất nhiều người đều dọn đi rồi, thanh niên trai tráng cũng đi vào thành phố cả. Ông ta mở quầy bán quà vặt nhỏ như vậy, bán ít đồ ăn vặt, cái điện thoại này đã sắm mười mấy năm rồi, ban đầu là kênh liên lạc duy nhất trong thôn với bên ngoài, bọn nhỏ đi làm bên ngoài sẽ gọi điện thoại về. Nhưng bây giờ càng ngày càng nhiều người đi rồi, chỉ còn mấy người già không muốn rời đi, mười ngày nửa tháng cũng không có nổi một cuộc điện thoại, ông ta cũng định đóng nốt cước đến hết tháng này rồi không dùng nữa.

Mấy người này doạ ông ta không nhẹ, nhưng người đàn ông có ánh mắt đen láy nhét tờ tiền một trăm tệ qua đây trước, ông ta bình tĩnh hẳn lên. Bằng lòng trả tiền?

Chắc không phải là người xấu.

Người này hình như chỉ muốn gọi điện thoại, nhưng điện thoại gọi mãi mà không có ai nghe, anh ta đã gọi đến mấy lần rồi. Trái tim ông lão lại nhói lên, nếu như mãi không có ai nghe, người này liệu có nổi giận không? Nổi giận rồi liệu có giận cá chém thớt đến ông ta không?

Đại Hùng nhìn ông ta một cái, ồm ồm nói: “Ông lão, ông gói mấy đồ ăn uống ngon còn có bông băng thuốc đỏ cho chúng tôi đi, chúng tôi mua hết.”

“Muốn, muốn mua hết sao?”

“Đúng, nhanh lên chút.”

Ông lão buông con chó nhỏ ra, tìm mấy cái thùng giấy, bắt đầu xếp đồ cho bọn họ. Nhưng Đại Hùng chê ông ta quá chậm, đành tự mình làm, động tác như tịch thu tài sản, lập tức quét sạch toàn bộ đồ bên trong cửa hàng nhỏ của ông ta.

“Cái này, có, có trả tiền không?”

Ông ta vừa rồi còn tưởng người ta trả một trăm tệ gọi điện thoại là nhiều, bây giờ xem ra còn lâu mới đủ được. Nếu như bọn họ nói một trăm tệ đó để gọi điện thoại và mua những thứ này, vậy ông ta thật sự khóc không ra nước mắt mất.

“Những thứ này của ông bao nhiêu tiền?” Đại Hùng hỏi.

“Chỗ này, ít nhất cũng phải bốn năm trăm tệ.” Mặc dù đồ chỗ ông ta không có quá nhiều, cũng toàn là đồ lặt vặt, nhưng vẫn đáng giá đó.

“Lão đại, lão đại, tiền, bốn năm trăm tệ.” Đại Hùng lập tức nhỏ giọng nói với người đàn ông gọi điện thoại kia.

Ông lão có chút không rõ, ông ta còn tưởng rằng người đàn ông to lớn này là lão đại. Vừa rồi anh ta nói chuyện vang như vậy, nói chuyện với lão đại của bọn họ thì như biến thành người khác, nhỏ giọng cẩn thận.

Vệ Thường Khuynh mò ra một xấp tiền giấy, đưa qua.

Đại Hùng cũng không nhìn, trực tiếp nhét vào tay ông lão.

Chỗ đó ít nhất phải một nghìn tệ.

Ông lão run run nói: “Trả, trả thừa rồi.”

“Cầm đi! Lão đại của chúng tôi có tiền.”

Vệ Thường Khuynh gọi lần thứ năm. Anh âm thầm thở dài. Thế này rõ ràng là giận anh rồi hả?

Nhưng lấy kinh nghiệm yêu đương ít đến mức đáng thương của Thiếu soái đại nhân mà nghĩ, anh thật sự không nghĩ ra, trước khi lên đường ở bến xe không phải đã giải thích rất rõ ràng với cô rồi sao? Lần này anh tham gia huấn luyện đặc biệt, điện thoại di động phải nộp lên, cũng ở chỗ núi hoang đường vắng không có internet, không có điện thoại, không có nhà dân, không thể liên lạc với cô được.

Theo anh thấy, trước đó đã giải thích rồi, nói rõ ràng rồi, vậy thì phải hoàn toàn không có vấn đề gì mới đúng.

Huống hồ anh còn cố gắng tạo điều kiện, dùng mật mã thỉnh thoảng có thể liên lạc với Hệ thống.

Tại sao cô lại giận?

“Lão đại, chúng ta phải nhanh lên, ở lâu bên kia sẽ có người phát hiện ra mất.” Đại Hùng không thể không lên tiếng thúc giục Vệ Thường Khuynh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status