Kế hoạch theo đuổi vợ yêu

Chương 391: Là nhằm vào cô

Ả phụ nữ kia rú lên như heo bị chọc tiết.

Tề Tiểu Tô đẩy một cái, ả ngã lăn quay xuống đất.

“Đi gọi bác sĩ đi, gọi cảnh sát cũng được, đến lúc đó cứ việc tới tìm tôi, tôi sẽ trả chị không thiếu một đồng tiền thuốc nào.” Tề Tiểu Tô nói rồi quay sang nhân viên thu ngân, “Tính tiền.”

Nhân viên thu ngân đang ngẩn ra nhìn, vội vâng một tiếng rồi lập tức tính tiền cho cô.

Đúng lúc này Đồng Xán và Lương Lệ tới, vốn định vào xách đồ cho cô, vừa hay thấy một màn này liền nhanh chóng đi tới.

“Cô Tề, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì. Phải rồi Lương Lệ, tay bà chị này là tôi bẻ, anh để lại cho chị ta một số điện thoại liên lạc, đến lúc đó chị ta báo cảnh sát hay đòi tiền thuốc thang thì anh xử lý luôn. Tiền thuốc chị ta đòi bao nhiêu cứ cho bấy nhiêu, nếu báo láo thì cứ đánh chị ta thêm một trận cho vừa khớp với số tiền đó thì thôi.”

Tề Tiểu Tô lạnh nhạt nói.

Quá... quá tàn nhẫn.

Ả đàn bà kia co rúm lại.

Khi hai người đàn ông thoạt nhìn không dễ trêu vào này cùng nhau đi tới, bọn họ liền biết mình đá phải ván sắt rồi, trong lòng vừa hối hận, vừa sợ hãi.

Hai người không dám nói gì nữa mà dìu nhau dậy rồi chạy luôn.

“Cô... cô à, tổng cộng hết hai mươi ngàn sáu trăm bảy mươi tệ.” Nhân viên thu ngân sợ hãi nói.

Tề Tiểu Tô lấy thẻ ra, quẹt thẻ thanh toán tiền xong liền rời khỏi đây, sau đó lại tới siêu thị mua một ít đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn rồi đưa hết tới bệnh viện.

Tiểu Nhụy Nhụy vẫn chưa tỉnh lại.

Vị cảnh sát nữ kia nhìn mấy túi đồ thì trợn mắt há mồm. Cô ta còn tưởng Tề Tiểu Tô cùng lắm chỉ mua một, hai bộ quần áo thôi, ai ngờ lại mua lắm thế này.

Khi Tề Tiểu Tô vừa đi, cảnh sát nữ kia liền vội đuổi theo gọi cô lại.

“Cô Tề!”

Tề Tiểu Tô quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”

“Tôi biết thế này là hơi mạo muội, nhưng anh Phạm là người quá hiền lành, tôi muốn thử hỏi một chút xem có thể giúp được anh ấy hay không thôi.”

Anh Phạm? “Phạm Tân ạ?”

“Đúng rồi, là anh ấy đấy. Vợ của anh Phạm đang làm tổ trưởng tổ lao công ở cao ốc Hách Uy, mấy hôm trước, một người trong một công ty ở cao ốc Hách Uy vu vạ cho cô ấy ăn cắp, báo cảnh sát bắt cô ấy! Bên đó không thuộc khu vực quản lý của chúng tôi, chúng tôi cũng là người không có tiếng nói gì, mà người của công ty đó lại rất thân thiết với cảnh sát ở bên khu đó...”

“Vậy sao chị biết là người ta bị vu oan?” Tề Tiểu Tô ngắt lời cô ta.

Vị cảnh sát nữ hít sâu một hơi, lại nói: “Anh Phạm là người thật thà, người anh ấy yêu còn thật thà hơn anh ấy! Chúng tôi đều tin vào cách làm người của cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ ăn cắp ăn trộm cái gì cả! Nhưng đồng nghiệp ở bên đó lại không cho anh Phạm nhúng tay vào chuyện này, nói là để tránh nghi ngờ, hiện tại người vẫn đang bị giam giữ. Con trai anh Phạm từ nhỏ đã có vấn đề về đầu óc, trong nhà không thể thiếu vợ anh ấy được...”

Tề Tiểu Tô nhấp môi: “Vậy chị muốn tôi giúp chuyện gì?”

Vị cảnh sát nữ há hốc miệng, cứng họng.

Sau một lúc liền suy sụp, nói: “Xin lỗi cô Tề, là tôi quá đường đột rồi.” Cô ta gật đầu một cái rồi lại xoay người đi vào trong phòng bệnh.

Chẳng lẽ nói, vốn không quen biết mà lại nhờ cô ấy đi tìm người ở Cục Cảnh sát bên đó và nhân viên của công ty kia chỉ vì một nhân viên lao công sao? Chính cô ta cũng biết, cùng là người trong ngành mà anh Phạm đã chẳng có cách nào rồi, sao có thể trông cậy vào người khác giúp đỡ chuyện này chứ?

Tề Tiểu Tô lên xe, trầm mặc một chút rồi nói với Đồng Xán: “Ngày mai thử đi điều tra thử xem.”

Đồng Xán lập tức hiểu ra, vâng một tiếng, nhưng sau đó lại không nhịn được hỏi: “Cô Tề, việc này cô hoàn toàn không cần quan tâm mà.”

Bọn họ làm công việc này, đã từng tiếp xúc với nhiều kẻ có tiền, bên trong đó cũng có rất nhiều người hay làm từ thiện nhưng trên cơ bản đều là loại làm từ thiện có thể lên tivi, báo đài, bỏ tiền kiếm tiền. Còn những người thấp cổ bé họng như thế mà muốn tìm tới nhờ giúp đỡ, cơ bản đều không có một chút cơ hội nào.

Giống như có người đã nói, những chuyện cỏn con ấy mà bọn họ cũng phải quan tâm thì có mà bận chết à?

Huống chi, loại chuyện như thế, Tề Tiểu Tô hoàn toàn có thể lấy ly do không giúp được để từ chối.

Tề Tiểu Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi đã từng có lúc không có cả tiền đi xe buýt, lúc còn nhỏ bị đày đọa, khinh bỉ tới mức chỉ hận không thể nhảy lầu tự tử để đi tìm bố mẹ, đôi lúc tôi cũng nghĩ, sao chẳng có ai giúp đỡ tôi? Hẳn là nên bắt chú, thím tôi đi dạy dỗ một trận mới đúng chứ. Sau khi lớn, tôi mới biết suy nghĩ đó quả thực quá buồn cười.”

Đồng Xán nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy vẻ mặt Tề Tiểu Tô rất bình tĩnh.

Cô tiếp tục nói: “Trên đời này có rất nhiều người, cuộc sống của họ không đủ để quay thành phim tài liệu rồi đưa lên tivi cho hàng tỉ người xem và cảm thông, nhưng mà quả thực họ cũng rất khổ. Nếu tôi cứ đi lo những chuyện như thế thì quả thực lo không hết, mà tôi cũng chẳng có bao nhiêu sức để làm vậy, nhưng nếu đã chạy tới trước mặt tôi, nói cho tôi nghe, có thể giúp được thì cứ giúp thôi. Với tôi mà nói có thể không phải chuyện gì khó, nhưng với bọn họ mà nói có thể là chuyện khiến một gia đình tan nát, cả đời đau lòng.”

Đồng Xán và Lương Lệ đều liếc nhìn nhau, không ai nói gì nữa.

Tô Vận Đạt thuê phòng ở khách sạn Thanh Đường, khách sạn này ở thành Nam, lúc trước anh ta và giám đốc khách sạn từng gặp mặt nói chuyện, Thịnh Tề cũng coi như có hợp tác với nơi này.

Vợ chồng ông bà Kim lúc có tiền cũng không phải chưa từng ở khách sạn, nhưng loại khách sạn năm sao như Thanh Đường được xưng là điều kiện và chất lượng phục vụ đạt chuẩn 7 sao, gần đạt tới mức khách sạn xa hoa thì quả thực bọn họ chưa từng ở bao giờ.

Trong lúc chờ Tề Tiểu Tô, hai vợ chồng cực kỳ thấp thỏm trong lòng, bọn họ ở chung cư Trường Ninh bao nhiêu năm như thế, chưa bao giờ thấy có ai ở đó mà giàu có bao giờ, cô Tề này rốt cuộc là ai vậy? Lúc bọn họ vừa vào, giám đốc khách sạn họ Phương còn tự mình ra tiếp đón, còn nói chờ cô Tề tới sẽ khui một chai vàng đỏ và bày một bàn tiệc tiếp đón.

“Tô... Tô tổng, tuy rằng chúng ta cũng coi như quen biết nhau nhưng anh cũng đừng khách khí như thế, nghe nói ở đây đắt lắm.”

Ông Kim đang lo lắng rằng bọn họ sẽ phải trả tiền phòng ở đây đêm nay, thế thì ông ta lấy đâu ra tiền cơ chứ.

“Đã bảo đừng lo lắng mà, tiền không tới lượt anh chị trả đâu.” Tô Vận Đạt gọi điện về nhà báo bình an, Tô gia nghe được tin tức bị dọa không nhẹ, nghe nói Tề Tiểu Tô không sao mới thở phào một hơi.

Cửa bị gõ vang, Tô Vận Đạt ra mở cửa, người tới là Lương Lệ.

“Tô tổng, cô Tề tới rồi, mời ông bà Kim tới quán cà phê ở lầu ba.”

“Được, được, tôi sẽ đưa họ xuống ngay.”

Quán cà phê không có đồ ăn, Tề Tiểu Tô đặt một phòng nhỏ rồi mang đồ ăn từ bên ngoài vào. Chờ đến khi Tô Vận Đạt và vợ chồng ông bà Kim vào đã ngửi thấy mùi pizza ngào ngạt.

Còn Tề Tiểu Tô thì đang nghe điện thoại.

Là Chúc Tường Đông gọi tới.

“Tôi xem tin rồi, đó là nơi em ở đúng không? Vụ nổ này có vẻ mạnh đấy, em cẩn thận một chút, cho người đi điều tra nguyên nhân vụ nổ này, đừng đợi tới lúc người ta xóa hết dấu vết rồi thì không tra được gì nữa đâu.”

“Chúc lão đại, ý của anh là có thể chuyện này là nhằm vào tôi à?”

Chúc Tường Đông cười nhạo: “Nếu không thì vào ai? Cái khu tập thể cũ mèm đó, trừ em ra, còn có ai đáng giá để người ta tạo ra bút tích lớn như thế nữa hả? Hiện tại em đang ở đâu?”

“Khách sạn Thanh Đường.”

“Đệch. Tề Tiểu Tô, uổng công tôi yêu em tha thiết, chúng ta ở cùng khách sạn, em tới rồi mà không tìm tôi sao?” Chúc Tường Đông nhảy dựng lên, “Nói đi, phòng bao nhiêu, đêm nay tôi qua ngủ với em, dù gì em cũng vừa mới trải qua một phen sống chết, cần phải có người đàn ông cho em cảm giác an toàn ôm ngủ mới được.”

Tề Tiểu Tô phun thức ăn: “Cút ngay!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status