Kế hoạch theo đuổi vợ yêu

Chương 396: Lái xe bắt chó

Đúng thế, đúng là cô “bị” có chồng chưa cưới thật.

Nhưng còn chưa yêu đương đoàng hoàng được ngày nào nữa cơ mà.

Cô đột nhiên lại nghĩ: “Hay là chúng ta mua thêm một cái giường nữa, sau này thỉnh thoảng chị tới ở chơi với em.” Một cái sơn trang lớn như thế, rừng núi rộng lớn như thế, nếu lúc nào cũng chỉ có mình cô ở thì quá mức quạnh quẽ rồi.

Mắt Nghiêm Uyển Nghi sáng lên: “Thế chị mua cái giường 1m8 vừa rồi.” Nói xong lại cười xấu xa với Tề Tiểu Tô.

Cuối cùng, quả nhiên vẫn mua cái giường 1m8 kia, Nghiêm Uyển Nghi nhất định đòi trả tiền, coi như là tặng một cái giường.

Hai người đi dạo phố thêm một hồi, lại mua thêm đồ về nướng BBQ và ít thức ăn, Tề Tiểu Tô cảm thấy bây giờ mình đúng là tiêu tiền như nước.

Nếu công ty mà không kiếm ra tiền, sợ là sau này cô sẽ lại nghèo rớt mồng tơi mất.

Có rất nhiều đồ đến chiều người ta sẽ chở đến, nhưng cũng có một ít đồ cô tự mình mang về, lúc này Đồng Xán liền trở nên cực kỳ có tác dụng, mỗi tay xách năm, sáu cái túi mà dáng đi vẫn thẳng tắp như thể chẳng tốn tí sức nào.

Nghiêm Uyển Nghi quan sát anh ta, sau đó lại ghé sát vào Tề Tiểu Tô, khẽ nói: “Em tìm ở đâu ra vệ sĩ đẹp trai thế? Mỗi ngày anh ta đều đi bên cạnh em mà chồng chưa cưới của em không ghen à?”

Tề Tiểu Tô đang định nói hai người họ vẫn chưa gặp nhau, nhưng cuối cùng chỉ trừng mắt một cái mà thôi.

Hệ thống Tiểu Nhất lại một lần nữa xen mồm vào: “Lúc đó, Thiếu soái mà nhìn thấy anh ta thì sẽ ghen là cái chắc. Haizz, thật là lo lắng cho tương lai của bạn học Đồng Xán quá!”

Cô thật sự muốn quăng cái Hệ thống lắm miệng này ra ngoài lắm rồi, làm sao bây giờ?

Đồng Xán dừng xe ở bên đường, hai người ăn xong định lên xe, đột nhiên lại có một cái bóng màu vàng vọt tới.

“Chó!” Nghiêm Uyển Nghi hô lên một câu rồi vội vàng kéo Tề Tiểu Tô muốn tránh đi.

Ai cũng không ngờ được rằng con chó kia lại nhân lúc Đồng Xán kéo cửa xe ra cho hai người mà nhảy tót lên ghế xe đằng sau không chịu ra.

Lúc này, bọn họ mới nhìn rõ đây là một con chó lông vàng, rất lớn, nhưng trên người lại bị trọc mấy khoảng lông, thoạt nhìn rất chật vật.

Nó ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn thấy Tề Tiểu Tô thì trong mắt xuất hiện vẻ cảnh giác.

Không hiểu sao, Tề Tiểu Tô lập tức thích con chó này.

Cô chưa từng nuôi thú cưng bao giờ, trước kia thì nghĩ mình ăn còn không đủ no, không tự chăm sóc tốt được cho mình, sau đó Tề Đan Thần nuôi con chó kia, cô còn phải bỏ cả tiền túi ra mua thức ăn cho nó, cho nên cũng giận chó đánh mèo, cực kỳ ghét bọn thú cưng. Giờ cô có tiền rồi thì lại chưa từng nghĩ tới việc ấy.

Lúc này, cô lại đột nhiên muốn nuôi con chó vàng này.

“Có người trộm chó! Có ai không? Có người ăn trộm chó!”

Một tiếng hét bén nhọn vang lên, từ trong ngõ nhỏ đằng trước có một người phụ nữ chạy ra, trong tay nắm một cái vòng cổ của chó.

Thấy rõ gương mặt của người phụ nữ đó, Tề Tiểu Tô không nhịn được muốn cười phun ra.

Đồng Xán cũng không khỏi vui vẻ nói với Tề Tiểu Tô: “Cô Tề, tôi vốn không tin vào nghiệt duyên đâu, nhưng mà giờ xem ra quả thực là có thật.”

Nghiêm Uyển Nghi tò mò hỏi: “Sao thế, hai người biết người đàn bà này à?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Cũng không tính là quen hay biết gì, chỉ mới tiếp xúc một lần thôi.” Thì ra, đây là một trong hai người phụ nữ đã chửi mắng cô ở trung tâm thương mại ngày hôm qua, chính là người ra tay chậm hơn nên mới may mắn không bị Tề Tiểu Tô bẻ cổ tay như người kia.

Người phụ nữ kêu lên như thế, quả thực làm cho không ít người đi trên đường chú ý tới và túm lại.

Cô ta vọt tới, còn chưa nhìn rõ Tề Tiểu Tô đã chạy tới trước mặt Đồng Xán, chỉ thẳng vào mũi anh ta mà chửi bới lớn: “Tôi nói cho anh biết, nhìn anh cũng ra dáng người lịch sự lắm, thế mà lại đi ăn trộm chó của tôi! Anh có biết xấu hổ không thế hả? Đúng là đồ chó má, còn không mở to mắt mà nhìn, tưởng là con chó nào cũng có thể tùy tiện ăn trộm được chắc? Tôi nói cho anh biết, việc này tôi không để yên cho anh đâu, kiểu gì cũng phải cho anh vào tù ngồi hai ngày mới được! Nói cho anh biết, chồng tôi đang làm việc ở cao ốc Hách Uy đấy nhé, là giám đốc công ty lớn! Nói cho anh biết! Lúc trước có ả lao công ăn cắp ở công ty của anh ấy, anh ấy chỉ nói một câu mà nó đã phải vào tù ngồi rồi đấy!”

Nghiêm Uyển Nghi trợn mắt há mồm nhìn người phụ nữ này, cô chưa từng tiếp xúc với loại người như vậy bao giờ, vừa tới, còn chưa hỏi mọi chuyện cho rõ ràng đã chỉ vào mũi người ta mà mắng chửi một trận.

Rốt cuộc là loại người gì vậy?

Tề Tiểu Tô vốn đang ngoáy tai một cách nhàm chán chờ ả ta mắng xong, nhưng nghe tới đoạn cuối thì vẻ mặt lại trở nên cổ quái.

Sao lại thấy quen quen thế nhỉ?

Cô liền hỏi một câu: “Cô gì ơi, chồng cô giỏi như thế sao, rốt cuộc nhân viên vệ sinh kia đã ăn trộm cái gì thế?”

“Trộm thứ gì cũng thế thôi! Dù sao cũng phải tống vào tù, để cô ta biết được sự lợi hại của tôi! Là thứ gì chứ, lau nhà mà cũng lau lên cả giày của tôi...” Ả đàn bà kia mắng một trận rồi lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đột ngột quay đầu, lập tức nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang đứng đó nửa cười nửa không nhìn mình.

Ả lập tức liền hét lên một tiếng.

Dọa cho Nghiêm Uyển Nghi sợ hết cả hồn.

Tề Tiểu Tô lại tiến lên thêm một bước: “Chị à, à không cô chứ, không phải vì người ta lau nhà lỡ chạm vào giày của cô mà cô vu vạ cho người ta ăn cắp đấy chứ?”

Thế giới này đúng là thật nhỏ.

Cô có thể khẳng định, chuyện vợ của anh cảnh sát Phạm Tân kia bị bắt là do ả đàn bà này. Bản tính khó sửa, cô không tin được vào bản tính của ả này, cũng bởi vậy mà cảm thấy chân tướng của chuyện kia cần phải điều tra lại.

“Cô... cô đang nói gì thế hả, tôi không biết!” Ả đàn bà nhìn thấy Tề Tiểu Tô thì sắc mặt đã trắng bệch rồi, trong lòng càng hối hận muốn chết, thật sự muốn vả vào cái miệng của mình một trận. Rõ ràng biết việc này không thể đem ra nói lung tung được rồi, tại sao ả lại cứ không thay đổi gì, hễ nóng giận lên là thích ba hoa phét lác thế chứ.

Cô gái này nhìn đã biết là không thể trêu vào, người chị em của ả giờ vẫn còn đang ở nhà rên rỉ, đi chụp X-quang thì thấy xương không gãy, nhưng không hiểu sao cổ tay lại cứ sưng phồng lên, đau đến mức chẳng làm ăn được gì nữa.

Làm gì còn gan tới cửa đòi tiền thuốc men gì nữa.

Giờ sao ả lại xui xẻo gặp đúng sát tinh này nữa rồi!

“Không biết sao? Hay là chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi.” Tề Tiểu Tô cười rất ác, lại chỉ vào con chó vàng ở trong xe, “Còn nữa, chó này là của cô à? Tự nhiên nó nhảy vào xe của tôi, giờ phải tính như thế nào đây? Vừa rồi cô nói cái gì ấy nhỉ, tôi ăn trộm chó của cô á?”

Mặt mũi ả kia đã trắng như xác chết.

Lúc trước mới nói mấy câu đã bị người ta bẻ tay, lần này nói người ta ăn trộm chó thì sẽ thế nào chứ?

“Xe này... xe này là của cô sao... hiểu lầm rồi, là hiểu lầm thôi.”

“Là hiểu lầm ạ? Vậy cứ cho là hiểu lầm đi, nhưng con chó này thì tính sao giờ? Giờ nó làm bẩn xe của tôi rồi...” Tề Tiểu Tô lạnh lùng nhìn ả ta.

Ả đàn bà lập tức cảm thấy cả người lạnh run.

Tối hôm qua Tề Tiểu Tô nói ra tay liền ra tay, một màn đó vẫn còn ám ảnh trong đầu ả đến tận bây giờ.

Người đàn bà này là loại người kinh thiện sợ ác. Con chó kia cũng là do ả ép hàng xóm bán lại cho mình, nuôi nửa năm, hôm nay thằng con đang tuổi nổi loạn của ả nổi hứng muốn cạo lông cho nó, kết quả con chó phản kháng lại, thằng con há miệng nói sẽ dùng nhíp nhổ răng nó, lại bị nó cắn cho một cái. Thế là ả mới đem nó tới cửa hàng thú cưng gần nhà định bán nó đi, nhưng chủ quán lại ép giá, ả tức lên nên đã đá con chó hai cái, cuối cùng làm con chó chạy mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status