Khắc cốt ghi tâm
Chương 18
Chương 18: Cơ hội để biện minh
Vừa bước vào đã nhìn thấy vị đồng
nghiệp giúp mình giao rượu, mặt mũi bầm
tím đang nằm trên mặt đất, hình như là vừa
bị đánh, mà ra tay cũng không nhẹ chút nào.
"Là cô ấy. Cô ấy nhờ tôi mang rượu thay
cho cô ấy. Tôi thực sự không biết là rượu này
có vấn đề."
Người đó chỉ tay vào Trần Thanh Lan,
giọng nói có chút không rõ ràng, nguyên
nhân có thể là bởi vì khuôn mặt đang sưng
lên.
Trần Thanh Lan cũng mơ hồ hiểu chuyện
gì đang xảy ra.
Cô ngước lên nhìn quản lý, cô ấy đang
đứng cạnh giám đốc, khẽ cúi đầu.
Trên ghế sofa, Hàn Duy Thái lười biếng
dựa vào, hai chân dài thon tao nhã vắt vào
nhau.
Đối với sự xuất hiện của cô, anh cơ bản
là không thèm liếc nhìn một cái.
“Hôm qua, cô mang rượu vào phòng
riêng 88 đúng không?” Quản lý hỏi.
Trần Thanh Lan gật đầu, "Là tôi."
Cô chỉ vào vị đồng nghiệp đang nằm trên
mặt đất, Chuyện này không liên quan gì đến
cậu ấy, lúc đó là tôi nhờ cậu ấy mang rượu
vào trong giúp tôi.
Cô không ngờ rằng mọi chuyện lại thành
ra như vậy, làm liên lụy đến người đồng
nghiệp này.
“Thứ trong rượu là do cô bỏ vào sao?”
Quản lý lại mở miệng hỏi.
Trân Thanh Lan không có ngốc, chuyện
này cô không thể thừa nhận được.
Hơn nữa thuốc cũng không phải do cô
bỏ vào.
Nghĩ đến những gì cô đã nhìn thấy vào
ngày hôm đó, cô vô thức nhìn về phía người
quản lý.
Cùng lúc quản lý cũng nhìn về phía cô.
Mặc dù không nói lời nào nhưng ánh mắt
mơ hồ như mang theo nét cầu khẩn.
Nếu như việc này vỡ lỡ, với vị trí làm việc
của cô cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô có
thể thoát ra khỏi nơi này hay không mới là
vấn đề lớn.
Dường như cô ấy cũng hiểu rằng nếu
Trân Thanh Lan gánh vác trách nhiệm này
cho cô ấy, Trần Thanh Lan có thể sẽ không
thể chạy khỏi nơi đây.
Nhưng việc này nhất định phải có người
nào đó đứng ra nhận tội.
Cô ấy làm thì chắc chắn không thể trốn
thoát rồi.
Cô ấy hít sâu một hơi rồi bước lên phía
trước, "Ngày hôm đó là do tôi làm..."
"Là tôi, chính tôi đã bỏ thuốc vào rượu."
Trần Thanh Lan nhanh chóng ngắt lời
quản lý.
Kể từ khi vào làm, quản lý đối xử rất tốt
với cô, mặc dù cô không biết tại sao quản lý
lại làm như vậy.
Nhưng cô biết mức độ nghiêm trọng của
vấn đề này.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 8 lượt.