Khế ước hào môn

Chương 205: Lần này anh thật sự chết chắc rồi



Để chúc mừng hôm nay mình tốt nghiệp đại học mình sẽ đăng 2 chương nhé.

Xin phép các bạn được đăng một chiếc ảnh để kỉ niệm ngày quan trọng này nhé❤️

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

****

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn màn hình, nhìn thật chăm chú, giọng nói khàn khàn: "Vào đi."

Người đi vào là giám đốc phụ trách tiến độ của dự án này, thần kinh căng thẳng, chiều ngày hôm qua đã chuẩn bị thật tốt để đón nhận sự chất vấn của Thượng Quan Hạo thậm chí cũng đã chuẩn bị từ chức, nhưng lại không ngờ rằng sau khi Thượng Quan Hạo rời khỏi hiện trường thi công lại không có quay về công ty.

Người quản lý dự án nhìn chằm chằm vào thân ảnh của anh, da đầu tê cứng: "Tổng giám đốc, tôi đã đến."

Thật ngoài ý muốn, một thân ảnh tinh tế lại đi vào cùng với anh ta, là Giang Dĩnh. Cô ta khẽ liếc nhìn Thượng Quan Hạo, nhìn biểu hiện nhíu mày của anh là biết ngay cảm xúc của anh rất tệ, tự giác đặt ngón tay lên môi, lắc đầu, ra hiệu rằng mình sẽ không lên tiếng, nhẹ nhàng đi tới ghế sofa ở bên cạnh rồi ngồi xuống, yên lặng chờ anh xử lý xong mọi chuyện.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo lạnh như băng, anh không còn sức lực mà để ý tới Giang Dĩnh, nên mặc kệ cô ta.

"Mail này là do anh viết?" Anh trầm giọng hỏi người đàn ông ở trước mặt.

Người quản lý dự án cúi xuống, gian nan mở miệng: "Vâng, là do tôi viết, nhưng tôi đã kiểm tra cẩn thận, sẽ không có chút sai sót nào. Nhưng ... nhưng kết quả cũng không phải như vậy ..."

"Thế nào?" Thượng Quan Hạo lạnh lùng hỏi anh ta.

Người quản lý dự án cả người đầy mồ hôi, tiếp tục nói: "Chuyện này kinh động đến cuộc đấu thầu của chính phủ, cũng là vào chiều ngày hôm qua, team của chúng ta gần như đã vào vòng đấu thầu cuối cùng, thế nhưng sự việc thi công đã lan rộng rất nhanh, cho nên đã ảnh hưởng đến quyết sách cuối cùng của chính phủ, chúng tôi...... Chúng tôi đã không lường trước được trường hợp này."

Mí mắt của Thượng Quan Hạo, giật lên thật mạnh.

Hoá ra chỉ vẻn vẹn có vài tiếng trong ngày hôm qua, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh lạnh lùng đứng dậy, thân ảnh cao lớn mang theo khí phách áp bách khiến người khác hít thở không thông, đôi mắt Hắc Diệu Thạch nâng lên, thản nhiên nói: "Nói cách khác, Lam Tử Kỳ vẫn còn canh cánh trong lòng về vòng đấu thầu đầu tiên, cho nên cậu ta đã không ngần ngại tạo ra sự cố cho Tín Viễn, để cuối cùng Tín Viễn cũng mất vó mà xuống ngựa, lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả) cũng không quan trọng, là ý này sao?"

Người quản lý dự án cũng không biết giữa bọn có sự oán hận sâu đậm đến thế nào, chính là đầu càng ngày càng cúi thấp, ngập ngừng nói: "Có lẽ...... Có lẽ là như vậy."

Một tập tài liệu bay qua bàn làm việc như một tia sét, "Bốp!" Một tiếng, ném vào mặt anh ta! Người quản lý dự án sợ tới mức phát run, lùi vài bước, vội vàng dùng tay bắt lấy, đó là 《đề án chịu trách nhiệm tai nạn》.

Ngọn lửa giận dữ bị dồn vào trong ngực, Thượng Quan Hạo khàn giọng ra lệnh: "Để cho vật liệu đã bị động tay động chân tiến vào công trình của Tín Viễn,—— tôi có giết anh cũng không đền bù nổi tổn thất, cho nên hãy xem thật kỹ bản đề án chịu trách nhiệm cho tôi, bố trí mọi người xử lý cho tốt, những thứ khác không cần xen vào nữa."

Người quản lý dự án như được đại xá, cảm kích cúi đầu, cầm lấy đề án chịu trách nhiệm ôm vào trong ngực: "Vâng, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không để cho người nhà của người bị thương và giới truyền thông nắm được bất cứ nhược điểm nào! Cảm ơn, tổng giám đốc!"

Anh ta nói xong liền lau mồ hôi trên trán đi ra ngoài.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng làm việc lại không cách nào rút đi.

Lam Tử Kỳ...... Lam Tử Kỳ......

Trong đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo tràn đầy tơ máu, trong lòng mặc niệm cái tên này, mỗi một lần nhớ tới lòng của anh đều bị kéo căng một lần, anh đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, độ cao của mấy chục tầng lầu cũng đủ khiến người ta loá mắt, bàn tay quấn đầy băng gạc của anh nắm chặt lại thành quyền, để ở trên cửa kính, ánh mắt tiêu điều đến doạ người.

Muốn chơi có đúng không?

...... Được thôi, tôi sẽ chơi tới cùng!

Giang Dĩnh hoảng sợ khi nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh, vội vàng chạy lên, nhưng cũng sợ đến nỗi không dám lên tiếng.

Lấy hộp thuốc cá nhân ra, lúc này cô ta mới vỗ nhẹ bờ vai của anh, lấy hết dũng khí nói: "Hạo, em biết ngày hôm qua anh bị thương, cũng biết anh đến hiện trường thi công thì sẽ không quay về, em đoán anh không có thời gian băng bó. Anh đừng tới bệnh viện, em mang theo đồ tới để giúp anh băng bó......được chứ?"

Mấy ngày nay cô cố tình trốn tránh không tới làm phiền anh, chính là vì muốn loại bỏ hết sự ảnh hưởng của chuyện đó trong lòng anh.

Anh đứng đấy bất động.

Giang Dĩnh điều chỉnh hơi thở, tiếp tục nói: "Anh đừng vì chuyện của Lam Tử Kỳ mà tức giận nữa, có được không? Kỳ thật, từ đầu anh ta đã bất nhân, đã không coi anh là bạn từ lâu! Vì sao chúng ta phải nhường nhị? Em trở về công ty giúp anh xử lý....... cũng coi như là em xin lỗi anh chuyện lúc trước, có được không?"

Tay Thượng Quan Hạo dời khỏi lớp cửa kính, ánh mắt lạnh lùng, khàn giọng nói ra một câu: "Cút ra ngoài."

Anh vốn không phải là người có tính tình tốt, luôn đối xử vô tình với phụ nữ, lại càng không có một chút kiên nhẫn nào.

Cả người Giang Dĩnh run lên.

Nhìn anh xoay người ngồi vào ghế bên cạnh bàn làm việc, Giang Dĩnh không có chút yếu đuối, vẫn bước về phía trước, không để ý tới sự lạnh lùng của anh, rón rén bắt đầu giúp anh tháo băng gạc, lớp băng gạc đẫm máu khiến cô đau lòng, động tác càng thêm nhẹ nhàng.

Thượng Quan Hạo nhíu mày càng chặt, tay chống đỡ lấy cái trán, mắt nhìn cô ta, ánh mắt càng lạnh hơn.

"Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?"

Thân thể Giang Dĩnh cứng đờ.

Động tác trong tay cô ta chưa dừng lại, chỉ là nhẹ giọng nói: "Anh vốn luôn như vậy, mỗi lần anh tức giận với người ngoài, về sau kiểu gì cũng sẽ trút giận lên người ở bên cạnh, bởi vì chỉ có những người gần gũi với anh mới có thể chịu đựng tính tình của anh, cho nên anh càng thêm đòi hỏi vô độ......"

Cô ta dùng cồn lau sạch vết thương đáng sợ của anh, nhìn thấy sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Tuỳ anh vậy, em không sao cả, em tốt với anh là được rồi."

Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh mét, vừa định nổi giận, tay của cô ta liền nắm lấy cổ tay của anh: "Anh đừng cử động, em quấn băng gạc xong ngay đây, đợi em băng bó xong anh muốn đánh mắng em như thế nào cũng được."

Nút thắt cuối cùng của lớp băng gạc cũng được buộc xong, dán băng dính trắng lên, lúc này cô ta mới xong hoàn toàn.

Màu đỏ trong mắt Thượng Quan Hạo ngày càng đậm, người phụ trước mắt này đối với anh quả thực cô ta đã đến trình độ không còn để ý thể diện, thế nhưng trong đầu óc anh đều là cô gái với ý cười giễu cợt, sự khác biệt thật lớn khiến trái tim anh càng đau đớn, bị rách ra máu chảy đầm đìa.

"Chuyện trong công ty không cần cô nhúng tay vào, nhất là chuyện liên quan đến cô ấy và Lam Tử Kỳ, có thể cách bao xa liền cách từng ấy......" Anh khàn giọng cảnh cáo cô ta, ánh mắt lạnh như hàn băng, "Lần này đích thân tôi sẽ xử lý."

Lông mi của Giang Dĩnh nhấc lên, hơi thở có chút bất ổn.

Cô ta kéo tay áo trên cổ tay của anh xuống, vỗ vỗ bụi đất phía trên, hỏi một câu: "Vậy anh quyết định sẽ làm thế nào?"

Thượng Quan Hạo cười lạnh, nhàn nhạt, nhìn lướt qua.

Bộ dạng này của Thượng Quan Hạo, mới là đáng sợ, đáng sợ đến đòi mạng.

"Ra ngoài......" Ngón tay thon dài của anh ôm lấy cái trán, "Lần sau nếu không có sự cho phép của tôi thì không được phép vào, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô."

Đây coi như là lời cảnh cáo nhẹ nhất.

Giang Dĩnh lại nở nụ cười khẽ, cảm thấy đã mọi chuyện đều viên mãn, mỗi lần Thượng Quan Hạo cảnh cáo cô ta như vậy, đã nói lên rằng lửa giận của anh đã phát tiết xong, cô ta muốn đối phó với người đàn ông này, tự có cách riêng.

Nhẹ nhàng đứng dậy, cô ta đi ra ngoài, còn giúp anh đóng cửa lại.

Lam Tử Kỳ, lần này anh thật sự chết chắc rồi.

......

Dringlewapen từ trên xuống dưới đều bận rộn vô cùng.

"Alo? Xin hỏi nếu tôi muốn lấy hàng vào tuần tới có thể đến kịp không? Cái gì? Đến Hồng Kông nhận hàng? Chúng tôi lại không có chi nhánh ở Hồng Kông! Người của các anh chuyển tới đó thì chúng tôi phải làm sao đây?"

"Xin chào Sầm tiểu thư, vâng, vâng...... xin cô chờ một chút tôi sẽ thúc giục bên giao hàng......"

"Tiểu Vinh cậu ở bên kia đã xảy ra chuyện gì? Ngày giao hàng đã hứa bị hoãn lại, cậu muốn tôi làm sao để quyết toán sổ sách tiền nong với khách hàng?"

"......"

Lam Tử Kỳ nhìn phía bên ngoài phòng làm việc là cảnh tượng đang loạn thành một đống, xanh cả mặt.

Giống như là từ trên trời giáng xuống một lượng lớn đơn đặt hàng, vốn là chuyện tốt, nhưng giờ phút này hắn lại càng thêm thấy không thích hợp, mà liên tiếp mấy đơn lớn đều là từ khách hàng lúc trước từng hợp tác thân thiết với Tín Viễn, lần này, có trời mới biết bọn họ muốn làm cái gì.

Cầm lấy điện thoại trên bàn, hắn gọi một cuộc điện thoại.

Gió buổi sáng ấm áp từ ban công thổi đến, Tần Mộc Ngữ vừa dẫn Tiểu Mặc ra ban công xem sách ảnh, tiếng cười từng tràng, thế nhưng gió giống như càng lúc càng lớn, ánh nắng cũng không ấm áp lắm, cô dỗ dành con trai, dùng chăn mỏng bao bọc lấy cậu bé ôm vào trong phòng khách.

Điện thoại rung lên, lại là Lam Tử Kỳ.

"Alo?" Cô do dự một lúc rồi mới nhấc máy.

"Công việc của em tại trung tâm huấn luyện có bận không? Nếu như không bận, hãy quay về công ty." Lam Tử Kỳ thản nhiên nói.

Mấy ngày không có liên lạc, giọng điệu của người đàn ông này hoàn toàn lưu loát y như trước đây, Tần Mộc Ngữ nhìn cục cưng trên ghế sofa một chút, nói khẽ: "Tôi còn đang ở trong thời kỳ nghỉ không lương, anh chắc chắn là có việc gấp chứ? Muốn tôi trở về."

"Hiện tại tôi vẫn chưa xác định được," hắn nói chắc chắn, chỉ là "Chờ sau khi em quay lại cũng chưa biết được, Thượng Quan Hạo lần này sẽ ra tay thật, tôi chỉ sợ anh ta sẽ giết tôi một cách bất ngờ —— Bây giờ chỉ có thể theo dõi tình hình."

Nghe được cái tên đó, Tần Mộc Ngữ một chút cũng không muốn nói chuyện.

—— Cô nên nói thế nào với Lam Tử Kỳ, kỳ thật cô đã không muốn ở lại thành phố Z, cô muốn mang theo cục cưng rời đi, đi nơi nào cũng được, số tiền mà mấy năm nay tiết kiệm được, cũng đủ để cô sống mai danh ẩn tích.

"...... Được, buổi chiều tôi sẽ ngay lập tức trở về công ty," cô nhẹ giọng nói, "Nếu như chuyện này có thể giải quyết, Lam Tử Kỳ, tôi muốn nói cho anh quyết định của tôi."

Dù sao, hắn đã cứu cô, trao cho cô cơ hội sống lần nữa, chuyện cô muốn rời khỏi đây, sẽ không giấu diếm hắn.

Cơ thể Lam Tử Kỳ cứng đờ.

Đôi thâm thuý của hắn tối sầm lại, môi mỏng dán vào điện thoại, nói thật nhỏ: "Có phải là về lời đề nghị lần trước tôi đã đề cập với em không?"

—— Lần trước hắn nói rồi, đưa cô trở về Anh, sẽ không quay lại nữa.

—— Cô đã đồng ý sao?

Lông mi thật dài run rẩy, cô gật gật đầu: "Đúng vậy, xem như là về chuyện đó đi."

Cô muốn rời khỏi đây. Nhưng mà chỉ có cô và cục cưng hai người mà thôi.

****

Chỉ là Lam Tử Kỳ không ngờ rằng, không kịp đợi đến lúc chiều tối cô tới, ngay lập tức đã xảy ra chuyện.

—— Một lượng lớn đơn đặt hàng bị hủy bỏ giữa chừng, mà thời gian được tính toán rất chính xác, toàn bộ hàng hoá đều đang trên đường gửi đi, đã không cách nào để huỷ bỏ với nhà sản xuất.

Tất cả giao dịch, thật ra đều là có rủi ro.

Rủi ro nhất là, thời gian đã giao ước để giao hàng vẫn còn, mà đối phương lại đòi giao hàng quá gấp cho nên nhà máy tại Anh phải gấp rút đẩy nhanh tốc độ vận chuyển hàng, đến lúc đi được nửa đường, đơn hàng lại bị hủy bỏ.

—— Bút tích này có bao nhiêu lớn, mới có thể tạo thành sự khiêu khích lớn như thế??

Sắc mặt Lam Tử Kỳ tái xanh, nhìn một loạt tờ danh sách trên bàn, không có bất cứ sự bất ngờ nào, tất cả những khách hàng gây chuyện đều từng có quan hệ hợp tác thân thiết với Tín Viễn.

Thượng Quan Hạo muốn khiến hắn sụp đổ, lý do thật sự rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 40 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status