Khế ước hào môn

Chương 248: Em chắc chắn em thích ngự phong trì?



Mấy ngày tiếp theo, lịch trịch của Tần Mộc Ngữ đã được sắp xếp, hoàn toàn trống.

Mới rạng sáng cô đã nghe thấy Sandy rời giường thu dọn đồ đạc của mình, nghi hoặc đứng dậy, đôi mắt tỉnh táo hỏi xem cô ấy làm cái gì. Sandy nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cô ấy chỉ được nhận được lệnh không nên ra khỏi khách sạn, tốt nhất không nên ra ngoài.

Tần Mộc Ngữ đầu óc mê muội, lại nhẹ nhàng nằm xuống, lập tức ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là hơn mười giờ sáng.

Cô có hơi hoảng hốt, vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài, lại thấy hai người đứng lẳng lặng ngoài cửa.

"Tần tiểu thư." Hai người kia nhìn Tần Mộc Ngữ cũng có chút ngạc nhiên, xuyên qua kính râm đánh giá cô một giây, sau đó lại thuần thục nói bằng tiếng Trung.

Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, ngập ngừng nói: "Các anh là..."

Hai người liếc nhau, nhẹ giọng mở miệng: "Vì sự an toàn của tiểu thư, cô ở trong phòng vẫn là tốt nhất. Đây là ý của Thượng Quan tiên sinh. Cô có thể tự do đi lại khi ngài ấy trở về, còn những khoảng thời gian khác... tiểu thư muốn làm gì, cứ thoải mái sai bảo chúng tôi là được."

"..." Tần Mộc Ngữ lúc này mới hiểu rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vô cùng căm tức.

Bàn tay mềm mại bám chặt khung cửa, cô cắn môi, lắc đầu, lông mi dài rủ xuống: "Anh ta điên rồi, tôi không cần anh ta làm vậy để bảo vệ tôi. Người đó muốn đối phó anh ta chứ không phải tôi!"

Lấy điện thoại ra, cô muốn gọi điện ngay cho anh.

"Tần tiểu thư..." vệ sĩ tốt bụng nhắc nhở, "Thượng Quan tiên sinh bây giờ đang gặp mặt khách hàng, sẽ không mở điện thoại di động."

Khuôn mặt trắng nõn của Tần Mộc Ngữ hiện lên một tia quỷ dị xấu hổ!

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tắt điện thoại, "Phanh!" một tiếng đóng cửa lại, dường như lúc này mới có thể ngăn chặn sự bảo vệ của anh, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng chẳng lẽ muốn cô ngốc nghếch ở trong phòng suốt một ngày sao?

Tần Mộc Ngữ có chút buồn rầu, cô tới đây là để đi công tác, có thể làm việc cũng tốt. Nếu không thể, vậy tại sao còn bắt cô đi?

Cứ như vậy buồn bã đến giữa trưa, mọi người mới trở về.

Tần Mộc Ngữ nghe điện thoại, đi xuống nhà ăn ăn cơm trưa.

Lúc đi xuống cô có chút do dự, đẩy cửa ra, quả nhiên cả một căn phòng đầy tiếng cười nói đều dừng lại, mấy người mắt xanh đều đảo mắt nhìn cô, thậm chí có một đồng nghiệp nam còn nhường chỗ cho cô, thân thiết hỏi một câu: "Bệnh dị ứng của cô đã đỡ hơn chưa?"

Dị ứng???

Đôi mi thanh tú của Tần Mộc Ngữ nhíu lại, đôi mắt trong suốt quét về phía Thượng Quan Hạo đang ngồi đối diện. Bây giờ mới hiểu hóa ra anh lấy một cái cớ để cô không cần đi đón tiếp khách hàng. Mặt cô lại đỏ lên, rất mất tự nhiên.

"Cảm ơn anh quan tâm, tôi ổn rồi." Tần Mộc Ngữ dùng tiếng anh nhẹ giọng nói.

Trên bàn cơm một đám người nói cười thoải mái, ngón tay Tần Mộc Ngữ mảnh khảnh cầm cốc nước chanh lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, chủ yếu là nói về cái tên "Rolls". Người này tiếp quản Megnific Coper hơn mười năm, tuy rằng đã xây dựng công ty lớn mạnh, nhưng lại không quan tâm lợi ích của nhân viên, dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đứng vững trên thị trường. Thượng Quan Hạo lẳng lặng nghe bọn họ oán giận, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự lãnh đạm, sâu xa như biển rộng, không nhìn thấy đáy.

Người đàn ông này lòng dạ rốt cuộc có bao nhiêu thâm sâu, Tần Mộc Ngữ cũng không biết.

Cô cúi đầu, không biết loại chuyện này bao giờ mới chấm dứt.

Đợi đến khi ăn xong, Tần Mộc Ngữ theo bản năng muốn trở về phòng nghỉ. Dù sao hết hai ngày nữa là có thể quay về Manchester, cô không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, càng không nghĩ tới phía sau có dáng người thon dài to lớn dựa sát vào, cúi đầu nói: "Khó chịu sao?"

Nhốt cô ở trong phòng như vậy, thử hỏi cô cảm thấy thế nào?

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Mộc Ngữ mang theo chút oán hận ngoái đầu nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Anh thích như vậy sao? Anh thích khống chế người khác, cái gì cũng không cho làm sao? Thượng Quan Hạo, anh có thể thu hồi lại sự bảo vệ của anh không? Cũng nên bỏ hết cái kiểu tự cho mình là đúng của anh đi, bởi vì căn bản là tôi không cần, cũng không thích."

Bước chân của Thượng Quan Hạo dừng lại, cả người mặc bộ âu phục màu đen, được may thủ công tại Italy ôm lấy thân thể làm nổi bật lên sự cường thế, bên trong sự ngang ngược lộ ra hương vị lãnh lẽo và nghiêm túc, bên trong sự quyến rũ lại phảng phất dịu dàng, khiến cho người khác không thể kháng cự.

"Câu hỏi của em ngày hôm đó, anh đã suy nghĩ rồi." Anh thản nhiên nói vài chữ.

Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, chưa hiểu rõ anh nói cái gì, một lát mới nhớ ra, là lời nói bên bờ biển ngày hôm đó.

Cô thật sự không nói được gì. Không biết vì sao tư duy logic của người đàn ông này có thể len lỏi đến nơi nào đây?!

"Anh cũng vừa mới nghĩ đến, hình như anh đã trả lời em từ rất lâu rồi......" Thượng Quan Hạo cúi đầu, trong đôi mắt hắc diệu thạch như tản ra ánh sáng, nhìn chằm chằm cô, "Còn nhớ không?"

Tần Mộc Ngữ lạnh lùng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."

Hai tay tao nhã để vào túi quần, Thượng Quan Hạo thản nhiên mở miệng, đưa cô trở về khoảng thời gian ấy, "Năm đó em 18 tuổi, cha em đem toàn bộ Tần thị giao cho em gánh vác, em có hỏi anh, vì sao lại đối xử với em như thế hết lần này tới lần khác?"

"Lúc đó anh nói với em, có đôi khi mọi chuyện mình muốn sẽ không theo ý mình," Thượng Quan Hạo tới gần Tần Mộc Ngữ, ngón tay tao nhã vuốt ve gương mặt cô, mị hoặc bức người, khàn giọng nói, "Chính là do mất khống chế."

Cúi đầu, nhẹ nhàng lại gần hơi thở của cô: "Tần Mộc Ngữ, anh không nhớ rõ có bao nhiêu lần anh không thể khống chế vì em... Em có năng lực khiến anh không thể điều khiển được bản thân mình, không khống chế được cảm xúc của chính mình... Rốt cuộc em có nhớ hay không?"

Ngón tay anh ấm áp nhưng cũng mang theo thoáng lạnh, từng đợt từng đợt, phức tạp mãnh liệt.

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Thượng Quan Hạo, lời giải thích như thế này mà anh cũng tin tưởng được sao? Anh nói ra được những lời này sao?" Ánh mắt cô có một tia bi thương, cánh môi hơi tái nhợt, "Bởi vì anh không khống chế được, cho nên anh hiểu lầm tôi, cường bạo tôi, cho dù trong tình thế bị chị tôi phát hiện cũng ép tôi làm tình nhân của anh sao? Tất cả lỗi lầm đều do tôi, không liên quan đến anh và người vợ tốt đẹp của anh, cũng chẳng liên quan đến sự tàn nhẫn lạnh lùng và khát máu của anh! Là do tôi tự làm tự chịu có đúng không?"

Sự phẫn nộ trong lòng Tần Mộc Ngữ một lần nữa lại bị người đàn ông này khêu gợi lên, không thể quên được.

Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, cô kéo tay anh ra muốn nghiêng đầu đi, không ngờ bị anh kéo lại giữ chặt lấy tay.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu như biển, đôi môi mỏng nhếch lên, cảm xúc dồn nén, kéo eo cô lại giữ chặt cô ở trong lòng, gần gũi cúi đầu nói: "Không cần phải đắm chìm trong thế giới của riêng em, cũng không cần cố gắng dùng suy nghĩ của em để lí giải lời anh nói... Nếu không thì càng ngày, em sẽ càng hận anh hơn, sẽ cảm thấy anh không có thuốc chữa..." Đôi môi mỏng của anh áp sát vào tai cô, "Tần Mộc Ngữ, khi nào đầu óc em tỉnh táo hơn, hãy bình tĩnh ngoan ngoãn nghe anh nói, nghe anh giải thích một lần, được chứ?"

"Anh..." Tần Mộc Ngữ vô cùng tức giận, anh nói cứ như thể những lời vừa rồi của cô toàn là sự trống rỗng bịa đặt, không phải sự thật. Cô tức giận đẩy người anh ra, "Anh, tên khốn này... Anh già mồm át lẽ phải!"

Thượng Quan Hạo ôm chặt cô, mị hoặc cúi đầu xuống, hơi thở phả lên trán cô, nói giọng khàn khàn: "Được rồi, cho dù là anh già mồm át lẽ phải cũng được... Chỉ cần em không từ chối sự bảo vệ của anh. Có lẽ anh làm vậy không chỉ để bảo vệ em, mà còn có thể khiến mình yên tâm hơn. Không cần phải vừa bước ra khỏi khách sạn mấy bước đã lo lắng, sợ hãi em gặp chuyện gì không may, anh lại không kịp trở về..."

Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy Tần Mộc Ngữ, anh trầm giọng khuyên nhủ: "Chỉ mấy ngày nữa thôi, anh hoàn thành công việc sẽ lập tức đưa em trở về. Em cũng rất nhớ Tiểu Mặc có đúng không? Anh hi vọng mọi chuyện thật tốt để đưa em trở về, đem em hoàn toàn không có vấn đề gì mà trả lại cho thằng bé, như vậy có được không?"

Đại sảnh rộn ràng nhốn nháo, Tần Mộc Ngữ thật sự không biết bao nhiêu người đang nhìn thấy bọn họ đang trong trạng thái mờ ám như vậy, cô cố gắng giãy dụa, nhưng chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt bi thương tràn ngập lửa hận.

"Thượng Quan Hạo, anh không cần phải tự nói về bản thân mình một cách tốt đẹp như vậy, cũng không cần nhắc đến thằng bé trước mặt tôi!" Cô run giọng nói, "Tôi đã nói rồi, người làm Tiểu Mặc bị tổn thương nhiều nhất chính là anh, anh dựa vào đâu mà cảm thấy mình đang cứu giúp thằng bé, mới đối xử tử tế với thằng bé một chút mà đã cảm thấy mình rộng lượng, anh đang bố thí cho Tiểu Mặc??!"

Bên trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo là sự đau đớn đang thiêu đốt mạnh mẽ.

Anh biết mọi chuyện ngày hôm đó cô đều nhớ rõ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: "Anh nói lỡ lời... Ngày hôm đó anh uống rượu cho nên đã nói sai rồi, anh không nên nói thằng bé như vậy! Là anh đã sai rồi... Như vậy chưa được sao?"

Ánh mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ hiện lên chút khiếp sợ, không thể nào mà hiểu được, lấp lánh giống như đống tro tàn sau khi pháo hoa nổ.

Tần Mộc Ngữ cúi đầu, cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn làm ầm ĩ lên nữa.

Cổ tay nhỏ bé và yếu ớt đẩy lồng ngực anh ra, nói giọng khàn khàn: "Anh buông ra một chút, dù sao mấy ngày này tôi cũng không thể làm bất cứ chuyện gì, các anh có việc thì cứ đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi..."

Thượng Quan Hạo đơ người nhìn cô một lúc, cũng không muốn trói buộc cô, liền buông lỏng thân thể mềm yếu của cô ra, nhưng vẫn không buông tay cô ra.

Tần Mộc Ngữ cúi đầu nhìn thấy vậy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét qua.

Vẻ mặt Thượng Quan Hạo lãnh đạm thản nhiên, xiết chặt tay cô: "Thang máy sắp đóng rồi, nhanh lên một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, muốn tránh ra cũng không kịp. Phía trước cửa thang máy đã sắp đóng lại. Bọn họ bước đi thật nhanh, tay anh chặn cửa thang máy, kéo cô đi vào.

Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn một đôi nam nữ người phương Đông, trai xinh gái đẹp, trông đẹp đôi thực sự.

Đứng trong thang máy, sắc mặt Tần Mộc Ngữ lúc đỏ lúc trắng, không biết làm sao để gỡ khỏi tay anh, chỉ có thể chịu đựng.

Thang máy đến tầng cô ở, Tần Mộc Ngữ bước ra, đến trước cửa phòng cuối cùng cũng bỏ được tay anh ra.

"Tôi muốn vào phòng, anh định làm gì? Tôi không hoan nghênh mời anh vào uống trà." Khuôn mặt nhỏ nhắn cố tình lạnh như băng, nắm chặt thẻ phòng trong lòng bàn tay, ra lệnh đuổi khách.

Hơi thở của Thượng Quan Hạo Hơi bình ổn, bước tới gần cô, trong ánh mắt có một chút mơ màng: "Tại sao trước đây anh không có phát hiện ra, em còn có một mặt như vậy... Là do anh quá nhanh chóng chiếm lấy em, hay vẫn là do em che giấu bản thân quá kĩ, khiến anh chưa kịp thấy rõ em."

Tần Mộc Ngữ hoảng hốt, gần như choáng váng.

Từ hơi thở đến lời nói, môi mỏng mở ra hay khép lại của người đàn ông đều như là thuốc phiện. Khi 18 tuổi, Tần Mộc Ngữ chính là bị thu hút, bị mê hoặc bởi những thứ này. Nhưng đến sau này cô mới nhận ra, mình sai lầm rồi, sai đến mức không hợp lẽ thường.

Cười lạnh một tiếng, cô mở cửa phòng ra.

Thượng Quan Hạo trong lòng căng thẳng, cầm tay cô.

Tần Mộc Ngữ bỗng giật mình dừng động tác, nâng mắt, ra vẻ lạnh lùng nói: "Anh muốn thế nào? Thượng Quan Hạo, tôi luôn muốn hỏi anh, rốt cuộc là anh muốn thế nào? Nếu muốn chuộc lỗi, vậy tôi nói cho anh biết, tội lỗi của anh căn bản là nhiều không đếm xuể, mà tôi cũng không cần anh bù đắp! Chuyện này tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh nghe không hiểu sao?"

Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm vô cùng phức tạp, khàn khàn nói: "Em đã bao giờ nghe điều này chưa? Nếu không có cách đảo lộn quá khứ, vậy thì hãy thay đổi tương lai... Tần Mộc Ngữ, anh hi vọng có thể lấy tất cả những gì anh có để đổi lấy sự hạnh phúc của em và Tiểu Mặc."

Tần Mộc Ngữ khẽ cười, bi thương như gió: "Việc đó không cần thiết, anh không ở đây, tôi cùng với Ngự Phong Trì và Tiểu Mặc sống cùng nhau rất hạnh phúc, anh không thấy như vậy tốt lắm sao? Lần sau tôi sẽ mời anh đến nhà làm khách, anh sẽ biết."

Thượng Quan Hạo kịch liệt đau đớn, đến hít thở cũng không thông, khuôn mặt tuấn tú đã tái nhợt.

Nhưng anh không hề lùi bước, chống tay lên cánh cửa, áp sát vào thân thể mảnh khảnh của cô, cúi đầu thì thầm nói: "... Đúng không?"

"Em chắc chắn em thực sự hạnh phúc? Em hiểu rõ Tiểu Mặc sao? Em có hiểu rõ tính cách thật sự của thằng bé là như thế nào sao? Thằng bé thực sự rất hiểu chuyện, nhưng chính em mới không hiểu rõ sâu bên trong thằng bé vẫn chỉ là đứa trẻ, trẻ nhỏ thì không nên quá hiểu chuyện như vậy, rốt cuộc là thằng bé muốn cái gì?"

Hơi thở nóng như lửa của Thượng Quan Hạo phả vào tai Tần Mộc Ngữ, tiếp tục nói nhỏ: "Còn nữa, em thực sự thích Ngự Phong Trì sao? ... Giống như lúc em 18 tuổi, không kiêng nể gì mà nói thích anh sao... là giống như vậy sao? Hay là chỉ bởi vì anh ta có thể cho em cảm giác an toàn, cho em ỷ lại, giúp em không còn sợ anh làm tổn thương em, giúp em có nơi để sưởi ấm..."

"Đủ rồi!" cả người Tần Mộc Ngữ chợt run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người, mọi nỗi đau trên người đều bị anh chạm vào, đau đến chết đi sống lại, hít thở cũng không nổi.

"Anh câm miệng cho tôi... Còn dám nói một câu tôi lập tức gọi bảo vệ ở đây đuổi anh đi! Bởi vì anh dám quấy rầy khách hàng của họ! Thượng Quan Hạo anh cứ thử xem!!!" Đôi mắt Tần Mộc Ngữ đỏ tươi, không kìm nén được mà quát lên.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thăm thẳm, vừa rồi căng thẳng như vậy, chắc chắn cô không chịu nổi.

Run run mở cửa phòng ra, Tần Mộc Ngữ nghiêng người đi vào, không muốn nhìn anh thêm chút nào nữa. "Phanh!" một tiếng đóng cửa lại, toàn bộ không gian chìm vào im lặng.

Người đàn ông đứng ngoài cửa ánh mắt thâm trầm phức tạp, lại hiện lên một tia sáng chói mắt. Sự cố gắng của anh, hi vọng cô nhìn thấy được.

.......

"... Cậu nói cái gì?" Giọng nói lãnh đạm vang lên, mày nhíu lại.

Trên du thuyền một đám người đang ngắm nhìn, bàn luận về phong cảnh xung quanh, Thượng Quan Hạo nghe điện thoại, mím môi bước đến phía cuối du thuyền, cúi đầu nói: "Ở bệnh viện nào? Tình hình thế nào?"

Chờ bên kia điện thoại trình bày xong anh mới tắt cuộc gọi.

Gió lạnh thổi tới, Thượng Quan Hạo đứng yên nhìn cảnh sắc phía ngoài du thuyền, thật sự đẹp đến mức khiến người ta loá mắt.

"What happened?" Trợ lí bên cạnh tò mò hỏi.

Hai ngày cuối cùng được sắp xếp để các đồng nghiệp cùng nhau du ngoạn một chút ở Luân Đôn, ngày thứ nhất là hoạt động tập thể, ngày còn lại là hoạt động tự do. Nhưng thật không ngờ lại bất ngờ xảy ra chuyện.

Thượng Quan Hạo cúi đầu dùng tiếng Anh nói một câu không có gì, quay đầu trở lại phía trước của du thuyền, nhìn thấy thân hình mảnh khảnh tao nhã.

"E rằng anh có chuyện phải quay về Manchester trước, vài giờ nữa sẽ đi..." Anh kéo tay áo lên để lộ ra cánh tay cường tráng, cúi đầu nói: "Em muốn ở lại đây hay đi theo anh?"

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn lướt qua gò anh, há mồm muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thảnh nhiên nói vài chữ: "Tôi trở về."

Có thể nhìn thấy con trai sớm hơn một ngày, cô cầu còn không được.

Thượng Quan Hạo im lặng, cúi đầu tiếp tục hỏi: "Em không hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 40 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status