Khế ước hào môn

Chương 252: Tiểu ngữ, đừng khóc



Ngự Kinh Đông thản nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu, nói đến việc này, mục đích của ông ta cũng đã đạt được, coi như ông ta đã không chạy đến Manchester một chuyến không công. Ngự Kinh Đông đưa tay vuốt ve cái gậy chống từ từ đi ra ngoài, thay vào đó là Ngự quản gia đi tới trước mặt Tần Mộc Ngữ.

"Tần tiểu thư, mời đi theo, chúng ta từ từ nói chuyện." Ngự quản gia trầm giọng nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt hiện lên một tia hoảng hốt, ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên bình tĩnh, xơ xác, tiêu điều trước mặt, trong lòng càng thêm chua xót. Đối với ông ta cô không có lấy một chút cảm nhận tốt đẹp, lạnh lùng nói: "Không cần, có chuyện gì ông cứ nói luôn ở đây đi."

Ngự quản gia im lặng một chút, vẫn mở miệng nói: "Tần tiểu thư chắc hẳn cũng biết, giữa thiếu gia và lão gia đang xảy ra khúc mắc rất lớn, mà phần lớn nguyên nhân lại là do cô, cho nên..."

Giọng nói lạnh lùng của ông ta hơi ngừng lại, rồi chậm rãi nói: "Lão gia hôm nay tới đây nói chuyện này, mong cô không để cho thiếu gia biết."

Theo bản năng liếc mắt nhìn cô một cái, bổ sung một câu: "Còn nữa con trai của cô, thực sự rất thông minh lanh lợi, nhưng hãy nhớ kĩ cũng đừng để đứa nhỏ tiết lộ ra hết. Nếu như vậy sẽ kích thích Phong Trì làm ầm ĩ lên với Ngự gia, lão gia sẽ không đơn giản mà dừng tay... Cô biết chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn méo xệch, Tần Mộc Ngữ nói giọng khàn khàn: "Tôi biết rồi, tôi sẽ trông nom Tiểu Mặc thật tốt, sẽ không nói cho Ngự Phong Trì biết là các người đã tới!" Trong đôi mắt yếu ớt nổi lên một tầng nước mắt, cô tiếp tục nói, "Là tôi không biết xấu hổ mà nhận tình cảm của anh ấy, mượn sự giúp đỡ của anh ấy đi đến nơi đây, sau đó lại hoàn toàn bỏ rơi anh ấy, hết thảy đều là tôi sai, nếu anh ấy hận thì nên hận tôi, không nên hận ông nội của mình! Như vậy đã được chưa?"

Điều bọn họ muốn, chẳng qua chỉ là như thế.

Chẳng qua chỉ là muốn tách từng lớp bảo hộ trên người cô, lột bỏ sự ấm áp đang bao bọc cô, còn muốn cô tự tay phá hủy nó.

Phá huỷ nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của cô.

Ngự quản gia nhìn Tần Mộc Ngữ, môi nhếch lên giống như là đang suy tính chuyện gì đó, sau một lúc sai bảo thuộc hạ đem lên một thứ, là một cái phong thư dày cộp, bên trong không biết chứa cái gì.

Ông ta vẫn tin tưởng lời hứa hẹn của cô gái này, nhưng Ngự gia chưa bao giờ làm như vậy khi chưa nắm chắc mọi chuyện.

Huống chi thiếu gia thông minh như vậy, sẽ không khó để phát hiện vì sao cô gái này có sự thay đổi.

"Tần tiểu thư, cái này, mời cô mở ra xem thử."

Khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, Tần Mộc Ngữ che giấu nước mắt chua xót đau lòng, nói giọng khàn khàn: "Đủ rồi. Tôi không cần tiền, ông mang đi đi!"

Ngự quản gia im lặng trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy mang theo tia phức tạp, vẫn đưa tới trước mặt cô: "Cứ nhìn xem."

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Mộc Ngữ quét qua, không hiểu rõ ông ta rốt cuộc có ý gì, nhận lấy phong thư, cầm lên mới phát hiện thứ bên trong còn cứng hơn tiền rất nhiều. Ngón tay xanh xao run run, cô lấy hết dũng khí lấy thứ bên trong ra xem.....

Đó là một xấp ảnh.

Dường như là đã chụp từ rất lâu, tất cả đều bại lộ trước mặt Tần Mộc Ngữ, nỗi khuất nhục đến tận cùng hiện lên rõ rệt....

Tần Mộc Ngữ cầm tấm ảnh tay, mắt trừng lớn, hơi nước trong mắt ngày càng dày đặc, càng ngày càng run rẩy, cuối cùng ngón tay dùng hết sức xé rách xấp ảnh, xương ngón tay trở nên trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng như sắp nổ tung!

"A...!!!" Tần Mộc Ngữ đột nhiên hét đến chói tai, đống ảnh trong tay bay xuống tán loạn, rải rác khắp sàn nhà, ngón tay nắm chặt mái tóc, ngồi sụp xuống!

Cô cực lực ẩn giấu nỗi nhục này, bị bức bách đến cực điểm!

—— Những tấm hình đó, là ảnh loã thể từ bốn năm trước, khi cô còn ở bên cạnh Thượng Quan Hạo!

Trên tấm hình khuôn mặt cô rất rõ nét, từng hình từng hình đều phản chiếu sự nhục nhã đến cực điểm của cô. Có tầm hình khi Thượng Quan Hạo đưa cô đến căn biệt thự ở bờ biển, lúc đi ra cô không mảnh vải che thân, có bức ảnh cô bị anh ta cường bạo ở trong xe, thậm chí có cả bức hình lúc cha cô chết, ánh mắt cực độ sợ hãi,... Từng tấm hình giống như là đem toàn bộ quần áo cô lột sạch trước mặt mọi người, nỗi nhục nhã của cô, mặt mũi của cô, sự chịu đựng cùng lòng chua xót của cô, không sót một thứ gì!

Bên trong cánh cửa, Tiểu Mặc nghe được một tiếng hét chói tai, sợ tới mức đôi mắt trợn tròn lên, chậm chạp chạy tới, đập đập cánh cửa: "Mẹ! Mẹ cho Tiểu Mặc ra đó với mẹ đi! Có người xấu ức hiếp mẹ đúng không? Mẹ nói chuyện với con đi, mẹ trả lời Tiểu Mặc đi!!!"

Nghe được tiếng của con trai, ngọn lửa đang cháy trong người Tần Mộc Ngữ liền lụi đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt dàn dụa, đè nén sự chua xót trong lòng nhặt hết ảnh dưới đất lên, một tấm cũng không sót lại, tay lại giữ chặt cánh cửa không cho Tiểu Mặc đi ra.

"Các người như này là có ý gì..." Hơi thở mong manh, Tần Mộc Ngữ cố nén sự nhục nhã, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngự quản gia, nghẹn ngào hét lên "Ông nói cho tôi biết như vậy là ý gì?!"

Cô là một người phụ nữ, nhưng không phải loại kỹ nữ ai cũng có thể coi là chồng, những bức hình này của cô lại nằm trong tay người khác, cô hận không thể chết đi ngay lập tức!

Đôi mắt thâm trầm của Ngự quản gia mang theo sự áy náy, những vẫn chậm rãi nói ra những lời đó: "Tần tiểu thư, chờ thiếu gia an toàn về nước, nhưng bức hình đó chúng tôi sẽ tiêu hủy hoàn toàn, chúng sẽ không xuất hiện nữa. Nếu việc này giữa chừng mắc sai lầm... tôi nghĩ cô cũng không muốn để cho đứa nhỏ nhìn đến những thứ dơ bẩn này, có đúng không?"

Trong khoảnh khắc đó, nơi yếu ớt nhất trong lòng Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát dao chí mạng! Máu tươi đầm đìa!

Giọng nói non nớt trong veo của Tiểu Mặc vẫn đang vang lên, tay nhỏ bé đạp vào cánh cửa đóng kín.

Trong đầu cô bây giờ toàn là giọng nói của con trai, cũng tràn đầy những chuyện khó coi trong quá khứ của chính mình...

"Cút đi..." Tần Mộc Ngữ run rẩy cất kỹ những tấm ảnh đó đưa cho bọn họ, dùng hết sức đẩy bọn họ ra, quơ những quyển tạp chí đang nằm rải rác trên bàn ném về phía bọn họ, "Các người cút ra ngoài hết cho tôi! Cút ra khỏi nhà tôi...!"

... Ngự Kinh Đông đứng ở ngoài cửa, nghe thấy rõ ràng những tiếng vang bên trong nhà.

Ông ta biết rõ, gây áp lực với một người phụ nữ như vậy không phải là cách hay, nhưng nếu so với việc Ngự Phong Trì cứ như thế từ bỏ Ngự gia mà bỏ trốn cùng cô, thì ông ta vẫn chọn dùng thủ đoạn bỉ ổi này để hành động.

Ngự quản gia trên mặt bị quyển tạp chí bay xượt qua, chảy một vết máu, sắc mặt có chút xanh mét, đi ra cửa.

Ông ta làm dịu cảm xúc đi một chút, đi đến phía trước, nơi Ngự Kinh Đông đứng: "Mọi chuyện đã giải quyết xong!"

Phía sau "Phanh!" một tiếng mở cửa phòng, Tần Mộc Ngữ sau khi đuổi bọn họ ra khỏi nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dàn dụa nước mắt, nắm lấy cánh cửa, dựa lưng vào, hoàn toàn xụi lơ trượt dọc xuống, dường như tất cả khí lực đầu đã bị trút hết sạch.

Ngự Kinh Đông trong lòng rầu rĩ, giọng nói già nua vang lên: "Đi thôi."

.......

Bọn họ vừa rời đi, một chiếc xe màu đen liền chậm rãi dừng trước cửa khu chung cư.

Thượng Quan Hạo trầm ngâm nhìn chiếc xe phía trước, mím chặt môi không nói câu nào.

"Hạo, tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, cứ giằng co với Rolls như vậy thật không tốt. Tôi biết tính cách của anh, anh cũng nên chú ý một chuyện, lúc đó trong nhà thờ sẽ có rất nhiều quan chức chính phủ! Chẳng lẽ anh muốn cho mọi người biết Megnific Coper đang nội chiến sao?" Mạc Dĩ Thành nhẫn nhịn sự nóng nảy của mình trách cứ anh, "Anh có biết không, nền tảng của anh còn chưa vững, nếu anh cứ liều lĩnh mà tranh đấu với Rolls, người chịu thiệt chỉ có thể là anh?!"

"... Nói xong chưa?" Thượng Quan Hạo thản nhiên hỏi.

"Anh..." Mạc Dĩ Thành nhất thời nhíu mi càng chặt, không biết những lời vừa rồi anh cho vào đầu được bao nhiêu.

"Nói xong rồi thì giúp tôi tra một biển số xe, tôi muốn biết thông tin chi tiết nhất." Thượng Quan Hạo nói ra một chuỗi con số, chính là biển số của chiếc xe anh vừa nhìn thấy.

Mạc Dĩ Thành cắn răng, nhưng vẫn ghi nhớ con số anh nói.

"Một tiếng nữa đem thông tin đến cho tôi." Thượng Quan Hạo nói xong liền ngắt điện thoại, đôi mắt nhìn về phía cửa.

Cô gái này, rốt cuộc lại gặp phải chuyện gì rồi?

Anh lấy di động gọi đến số của cô.

Trên tấm thảm mềm mại ấm áp, điện thoại của Tần Mộc Ngữ ong ong rung động, cô vùi đầu hai cánh tay, sau một lúc mới phản ứng lại, đứng lên muốn nhặt điện thoại lên, thuận thế ngã ngồi ở ghế sô pha, cuộn mình đứng lên, yếu ớt không chịu nổi kích động.

"Alo?" Giọng nói của cô khàn khàn như sương mù.

"... Làm sao vậy?" Tiếng nói Thượng Quan Hạo trầm thấp, mềm mại.

Nghe thấy giọng nói này Tần Mộc Ngữ mới tỉnh táo một chút, biết là anh.

"Tôi không sao..." Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chống lấy trán của mình, ánh mắt buông xuống, cố gắng phớt lờ âm thanh Tiểu Mặc đang đập cửa "Bốp bốp", run giọng nói, "Anh có việc gì sao? Nếu không thì tôi cúp máy..."

Thân hình Thượng Quan Hạo cao ngất đứng trên bậc thang, nhìn cánh cửa đó chăm chú, nói giọng khàn khàn: "Mở cửa đi, anh đang ở bên ngoài."

Tần Mộc Ngữ run lên một cái, cuộn mình càng chặt hơn, thống khổ mở miệng: "Đừng tới nhà của tôi... Anh đi đi..."

Cô không muốn người lạ bước chân vào căn nhà của cô, không bao giờ muốn nữa.

"Mộc Ngữ..." Thượng Quan Hạo nhận ra sự thống khổ của cô, trầm giọng gọi cô, bên trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự đau đớn, "Mở cửa đi... Anh sẽ không làm gì em... Chỉ cần nhìn thấy em là tốt rồi..."

Tần Mộc Ngữ đột nhiên kích động đứng lên, nước mắt trào ra, nghẹn ngào hét vào điện thoại: "Tôi không cần anh đến xem tôi! Tất cả mọi chuyện đều tại anh, tất cả đều là do anh Thượng Quan Hạo! Tôi hận anh, không có anh thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra! Tôi sẽ không bị người khác uy hiếp bởi họ nắm chặt quá khứ dơ bẩn của tôi trong tay, ngay cả khí lực phản kháng cũng không có! Tôi hận anh... Tôi hận anh!"

Điện thoại của cô rơi xuống đất, cũng không nhặt lên, chỉ ôm chặt lấy mình.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hạo trên mặt âm trầm, đập cửa thình thình. Tần Mộc Ngữ lau hết nước mắt, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, kìm nén tiếng nức nở nói: "Tôi xin anh đừng gõ nữa, con trai tôi đang khóc, tôi không có thời gian để ý tới anh, anh có thể đi được không?"

Thượng Quan Hạo dừng đập cửa, rốt cục cũng lặng đi.

Vừa mới trầm tĩnh hơn mười giây, khuôn mặt tuấn tú lại căng cứng, trái tim anh bị cô siết chặt, anh biết rõ, không phải Tiểu Mặc khóc, mà chính là cô.

Môi mỏng dính sát vào máy điện thoại, Thượng Quan Hạo đè nén sự đau lòng, nói giọng khàn khàn: "Tiểu Ngữ... Đừng khóc."

Chóp mũi Tần Mộc Ngữ lại một trận chua xót, không khống chế được chính mình, tắt điện thoại di động, chạy về phía phòng vệ sinh rửa mặt.

Sự căng thẳng trên mặt Thượng Quan Hạo lại càng thêm dày đặc.

Anh siết chặt điện thoại di động, sắc mặt hoàn toàn xanh mét, bằng tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại cho Mạc Dĩ Thành: "Điều tra sao rồi?"

Ở đầu bên kia, tay Mạc Dĩ Thành đang cầm cốc cà phê hơi rung lên, suýt chút nữa cà phê đổ ra ngoài.

"Anh bị bệnh sao? Anh mới giao cho tôi 10 phút!" Hắn nghiến răng nói.

"Tôi muốn kết quả, ngay lập tức! Không làm được thì cậu cút ngay cho tôi!" Thân hình cao lớn mà lạnh lùng của Thượng Quan Hạo bước xuống cầu thang, lạnh lùng quát lớn.

Mạc Dĩ Thành nghiến răng nghiến lợi, tuy cảm thấy bản thân bị áp bức quá mức nhưng cũng không dám phản kháng. Dù sao có thể khiến Thượng Quan Hạo nổi giận, chuyện này xem ra cũng không thể xem thường.

"Được rồi, tôi lập tức làm, anh đừng nóng vội!" Mạc Dĩ Thành chỉ có thế áp dụng chính sách dụ dỗ, cúp điện thoại ngay lập tức tiến hành.......

Ngự Phong Trì trong tay cầm điện thoại, đã chậm một bước.

Hắn lẳng lặng nghe người đối diện phân tích thị trường, điện thoại thông báo một tin nhắn.

Là nặc danh.

Sau một lúc Ngự Phong Trì mới mở ra xem, đây chẳng qua chỉ là vài chữ mà thôi, nhưng lập tức di dời sự chú ý của hắn từ biểu đồ thị trường chứng khoán chuyển sang màn hình điện thoại, đôi mắt hẹp dài dần trở nên lạnh lẽo, tay nhanh chóng nắm chặt điện thoại di động.

... Tin nhắn này là ai gửi đến?

"Thật có lỗi..." Ngự Phong Trì cắt ngang lời của đối phương, thản nhiên nói, "Hôm nay tôi có việc gấp, lần sau chúng ta lại bàn bạc tiếp, được không?"

Đối tác kia cảm giác thật quái lạ, còn chưa bao giờ gặp qua người nào có thể nói chuyện một cách đùa giỡn như thế, đây là chỗ bàn chuyện hợp tác đầu tư, làm gì có chuyện đi được nửa đường lại xin phép rời đi? Thái độ như thế, thật không tránh khỏi làm người khác nhíu mày

Người bạn bên cạnh cũng có chút xấu hổ, cúi đầu nói nhỏ: "Cậu điên rồi sao? Có việc gì gấp cũng không nên bỏ đi lúc này?"

Ngự Phong Trì thu dọn tài liệu trên bàn, đôi mắt xơ xác tiêu điều, thản nhiên nói: "Nếu không xử lý được chuyện này, vậy thì tôi có đầu tư ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thật xin lỗi, tạm biệt."

Hắn đi ra cửa, ánh mắt lạnh lùng, lên xe nhanh chóng chạy về nhà.

Về đến nơi cũng là lúc ánh đèn rực rỡ đã thắp lên.

Hạt tuyết tin tế nho nhỏ lại bắt đầu rơi.

"... Thật vậy sao? Mẹ sẽ đưa con đi du lịch ở Hokkaido được chứ?" Vừa mới đẩy cửa ra, bên trong liền truyền đến tiếng cười ấm áp dịu dàng, Ngự Phong Trì tưởng rắng mình nghe lầm, mở cửa ra, quả thật nhìn thấy Tiểu Mặc đang ngồi trong lòng cô, nghiêm túc nhìn một cuốn sách ảnh, trên mặt hai người đều là nụ cười ấm áp làm hắn có chút hoảng hốt.

Ngự Phong Trì quá vội vàng nên hơi thở không ổn định, cả người còn mang theo khí lạnh bên ngoài.

"Chú Ngự." Tiểu Mặc ngẩng đầu, chợt kinh ngạc nhìn anh, nhẹ giọng kêu lên.

Ngự Phong Trì miễn cưỡng nở nụ cười, có chút tái nhợt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Mộc Ngữ: "... Sao lại muốn đi Hokkaido? Đã xảy ra chuyện gì sao?'

Tần Mộc Ngữ cười yếu ớt, nhẹ nhàng cúi đầu: "Không có, chỉ là sắp xếp kế hoạch du lịch năm nay thôi, Tiểu Mặc thích, cho nên em muốn dẫn thằng bé đến đó chơi."

Thân thể Ngự Phong Trì hơi căng cứng, lại chậm rãi thả lỏng, cười yếu ớt nói: "Vậy thì được... Định khi nào đi, anh..."

"Em chỉ muốn đi cùng với Tiểu Mặc thôi, chỉ hai mẹ con em đi," Ánh mắt cô trong suốt nhìn anh, "Có được không?"

Nụ cười yếu ớt trên mặt Ngự Phong Trì lập tức cứng đờ, trong lòng như có gió tuyết lạnh lùng quét qua.

"Chú, khăn quàng cổ của chú dính thật nhiều tuyết, đến đây phủi đi..." Tiểu Mặc nhu thuận chạy tới, kéo nhẹ ông quần hắn, Ngự Phong Trì theo thói quen liền cúi người, để cho đứa nhỏ phủi tuyết dính trên khăn cổ xuống.

'Tiểu Mặc," hắn giữ chặt tay thằng bé, đôi mắt sáng lên, "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Tại sao mẹ con lại khác thường như thế?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Mặc hiện lên sự phức tạp, có chút khiếp sợ, quay đầu nhìn mẹ, nhớ tới lời mẹ dặn không được nói lung tung. Cậu bé mở miệng, giọng nói trong trẻo: "Không có chuyện gì ạ, mẹ muốn đưa Tiểu Mặc ra nước ngoài đi chơi, nhưng lại không muốn gây phiền phức tới chú, mẹ nói chú không phải cha của Tiểu Mặc, sau này có lẽ chú sẽ trở thành cha của những bạn nhỏ khác, cho nên Tiểu Mặc không thể quá ỷ lại vào chú..."

Đôi mắt Ngự Phong Trì bỗng hiện lên một tia bi thương.

Hắn vẫn cười, có chút lạnh, môi mỏng thản nhiên nói: "... Thật không? Đều là mẹ dạy cho cháu sao?"

Tần Mộc Ngữ kìm nén sự đau lòng, đi tới dắt tay Tiểu Mặc: 'Ngự Phong Trì, anh dọa thằng bé sợ đấy."

Người đàn ông vẫn ngồi, nhưng vẫn nhìn dáng người cao ngất phóng khoáng, sắc mặt đã có chút lãnh đạm. Hắn có thể tưởng tượng ra hôm nay ông nội chạy từ thành phố Z ở Trung Quốc xa xôi đến tận đây để nói với cô những gì. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được là cô lại tuyệt tình như thế, ông nội nói cô không xứng với hắn, cô liền thật sự lùi bước, thật sự không dám cùng ở cùng một chỗ với hắn đúng không?

... Hắn đã cố gắng nhiều như vậy, đã bày tỏ rõ ràng tấm lòng như thế, vậy mà cô vẫn nhìn không thấy, nghe không được đúng không?

Siết chặt nắm tay, Ngự Phong Trì cười lạnh.

Xem ra lúc này đây, phải lẩn trốn xa hơn, giấu kĩ hơn, mới có thể khiến những người đó không có cách nào đến quấy rầy cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 40 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status