Khế ước hào môn

Chương 360: Chiếc xe yếu ớt (18+)



Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự nhợt nhạt khiến người khác nhạt thở, bất lực, ngón tay hơi run rẩy quấn lên cổ anh, nhẹ nhàng ôm, rúc vào trong ngực anh.

Tư thế này, khiến trái tim Thượng Quan Hạo khẽ rung động, mím đôi môi mỏng ôm chặt cô.

"Nhưng mà, những gì cô ấy nói hình như không sai." Cô nở nụ cười nhẹ, trong nụ cười đó có gì thật buồn, giọng khàn khàn, "Dường như em không biết phải làm thế nào để phản bác lại lời của cô ấy, Thượng Quan Hạo, em cũng không muốn làm bản thân em đau khổ, nhưng em thật sự rất sợ, sợ em không xứng đáng để đứng bên cạnh anh."

Cô nói nhẹ nhàng và dịu dàng đến vậy, khẽ mỉm cười, phơi bày tất cả yếu ớt của mình ngay trước mắt anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo đong đầy ánh sáng lấp lánh.

Một lúc lâu anh cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng áp môi vào gò má của cô, thì thầm nói: "Bên ngoài trời quá lạnh, chúng ta vào trong xe nói chuyện, nhé?"

Đầu của cô nhẹ nhàng vùi vào hõm cổ anh, áp sát vào người anh.

Thượng Quan Hạo vỗ vỗ lưng cô, trong đôi mắt thâm trầm hiện lên tia sáng, mở cửa xe kéo thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô vào. Dưới bầu trời tràn ngập ánh sao, động tác của anh mạnh mẽ nhưng vẫn dịu dàng, bên trong không gian chật hẹp của chiếc xe nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

"Anh hỏi em, em cảm thấy người như thế nào mới xứng đáng để đứng bên cạnh anh?" Anh từ tốn nói.

Trong lúc nhất thời hai mắt Tần Mộc Ngữ mở lớn, đôi mắt trong veo hiện lên sự yếu đuối, không nói lên lời.

Ngón tay nhẹ nhàng đặt ở phần cằm của cô, Thượng Quan Hạo nhìn chăm chú vào mắt cô, chậm rãi nói: "Lúc anh vẫn chưa đến mười lăm tuổi, cha mẹ đã từng dẫn anh theo tham dự một bữa tiệc của hoàng gia Anh. Tại Anh quốc, chính phủ và giới kinh doanh kết hợp lại với nhau là một loại xu thế, cũng là sự kết hợp tốt đẹp. Nếu như anh cần, anh có thể lợi dụng phụ nữ để đạt được những thứ anh muốn, thì không phải là không thể được, nhưng em nghĩ rằng Thượng Quan Hạo_anh cần một người phụ nữ như vậy sao?"

Trong đôi mắt cô hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh, ánh trăng giống như một lớp sa mỏng.

Khuôn mặt tuần tú của anh chậm rãi tới gần, vừa tựa vào trán cô vừa cọ xát, thì thầm nói: "Đừng nói là anh cần một người phụ nữ như vậy, cho dù anh cần, thì người đó cũng không phải là Giang Dĩnh."

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Thật có lỗi chuyện ngày hôm nay, anh nên nói cho em biết sớm hơn mới đúng."

Anh không thể nói, là vì câu nói đơn giản của cô "Anh còn có em và cục cưng", mới khiến cho anh bận tâm đến cái gì gọi là phiên toà, tất cả danh lợi, danh dự, tài sản đều có đáng là gì?

Tần Mộc Ngữ giật mình, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, trước khi bị anh giữ lấy hoàn toàn, run giọng hỏi: "Vậy anh muốn cái gì?"

Lần đầu tiên, Tần Mộc Ngữ mãnh liệt muốn biết đến như vậy, được anh yêu, thì cần nỗ lực cái gì vì anh.

Khóe miệng tuấn dật của Thượng Quan Hạo chậm rãi cong lên nở một cười.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc của cô, anh nói thật nhỏ: "Muốn rất nhiều, muốn em yêu anh, để cho anh an tâm, cho anh ấm áp, cho anh một cảm giác gia đình, biết rằng có em và con đang ở đó là đủ rồi, những thứ khác có hay không anh cũng không quan tâm."

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua cánh môi đỏ bừng của cô, giọng anh khàn khàn: "Anh muốn những điều này, Tần Mộc Ngữ, em có cho anh không?"

Thân thể nhỏ bé của Tần Mộc Ngữ khẽ run lên.

"Anh chỉ cần những điều này?" Hốc mắt cô hơi đỏ lên, run giọng hỏi.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo giống như bầu trời đêm đầy sao, chậm rãi nói: "Còn em thì sao?"

"Không phải là em cũng muốn những điều này sao? Ngoại trừ những điều này, tài sản và gia thế của anh hay quyền thế và địa vị của anh, đối với em mà nói thì có quan trọng sao? Em đã không để ý đến những thứ đó, thì anh dựa vào đâu để yêu cầu cô gái của anh phải vì mình mà làm nhiều việc như vậy?"

Trong mắt Tần Mộc Ngữ dâng lên một tầng hơi nước mỏng, không biết là cảm động, hay vẫn là tủi thân.

Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo khôi phục lại vẻ dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt đầy nước mắt của cô, nhỏ giọng nói: "Có phải là vì thời gian quá ngắn, cho nên em cũng không biết phải làm người phụ nữ của anh như thế nào, đúng không?"

Tần Mộc Ngữ đang cảm thấy chua xót và đắng chát, bị câu nói của anh làm cho bật cười, khẽ đấm một cái lên bờ vai của anh, lại bị anh cầm tay chặt bàn tay mềm mại, đặt lên vị trí trái tim.

"Nếu em không biết thì anh sẽ dạy." Trên trán anh lại hiện lên sự nghiêm túc, chậm rãi nói, "Ở trong thế giới của anh, được anh yêu, là đủ rồi. Những cái khác, không cần nghĩ đến, càng không cần phải làm gì cả."

Cô quay đầu lại cười: "Anh quá bá đạo."

Thượng Quan Hạo ôm lấy eo của cô kéo lại gần, hơi thở hai người gần kề: "Không thích?"

"Em không thích còn kịp sao?" Trong mắt Tần Mộc Ngữ bị tầng sương mù bao phủ, cười nhẹ hỏi lại.

"Em cứ nói đi." Đáy mắt Thượng Quan Hạo nóng rực, đã không thể để ý được cảm xúc của cô như thế nào, chụp lên đôi môi đỏ bừng ấy, hôn sâu vào từng chút một, hơi thở trở nên nặng nề, vây cả người cô trên ghế lái phụ.

Trằn trọc, xâm nhập, anh một mực vây chặt cô không buông lỏng, toàn bộ tầm mắt bên ghế lái phụ đều bị tấm lưng tráng kiện của anh che khuất, bao vây cô vô cùng chặt chẽ, dường như nghiền nát thân thể mong manh mềm mại của cô.

"Xe của Sandy có chịu được không?" Bàn tay lớn nóng hổi từ phía sau lưng giữ chặt một bên bả vai cô, sức lực mạnh mẽ khiến cho chiếc áo dệt kim hơi mỏng hở cổ của cô bị kéo xuống, để lộ bờ vai trắng nõn mịn màng ở bên trong, anh thở mạnh hỏi.

"..." Toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, dường như thể nói ra thành lời, chỉ có thể hơi đẩy bờ vai của anh.

Thượng Quan Hạo đã không nhịn được nữa, đưa tay ra hạ ghế ngồi ngả thấp xuống, đồng thời anh cũng ép người xuống, từ phía sau lưng giật chiếc màu hồng dệt kim hở cổ của cô xuống, bộ váy trắng suông dài bên trong cũng bị anh mạnh mẽ cởi ra, muốn chiếm lấy cô.

"Không." Tần Mộc Ngữ theo bản năng cự tuyệt, nhưng chỉ nói ra một chữ, lập tức lại bị anh nuốt hết tất cả âm thanh.

Trong màn đêm sâu thẳm, chiếc xe thể thao màu đỏ của Sandy bắt đầu phát ra tiếng kêu kẹt kẹt.

Lúc đầu khung xe vốn đã yếu, giờ phút này rung động lại càng thêm kịch liệt.

Ý loạn tình mê.

Mãi cho đến khi chiếc xe không chịu nổi giày vò nữa, tiếng còi báo động đột nhiên vang lên 'tít tít tít', mới đưa hai cái người đang đắm chìm trong sự kích tình tỉnh táo hoàn toàn.

Khuôn mặt trong trẻo trắng mịn của Tần Mộc Ngữ đầy bối rối, cắn môi, vùi đầu vào cổ anh để điều chỉnh hơi thở, cảm giác được cúc áo ở phía sau lưng đã bị cởi ra, ngón tay thon dài của anh lướt qua, khiến người khác ngạt thở, tê dại và kinh hãi.

"Thượng Quan Hạo, anh..." Cô xấu hổ, xấu hổ đến nỗi giận dữ, níu lấy quần áo của anh mà không thể làm gì, run rẩy mà lên tiếng phân nàn, "Em ghét anh chết đi được, mười giờ em còn phải đi đón Tiểu Mặc mà."

Thượng Quan Hạo quả thực không nghĩ rằng chiếc xe này lại yếu ớt như thế, màu đỏ đục ngầu trong đôi mắt sâu thẳm còn chưa tan biến hết, khí chất lạnh lẽo mị hoặc càng ngày càng tăng lên, hết lần này tới lần khác còi báo động vẫn kêu không ngừng, vang vọng dưới bầu trời đêm.

Đột nhiên anh ôm chặt người trong ngực, cúi đầu xuống, ngắm nhìn bộ dạng vừa xấu hổ vừa giận dữ của cô.

"Ồ, vậy à..." Anh cười nhẹ nói, khóe miệng mị hoặc cong lên khiến người khác nhìn vào tim đập nhanh đến thất thần, khẽ hôn lên khóe miệng cô. "Em không nói sớm, cho nên anh mới không khống chế được, đừng cử động, ngoan, đừng cử động, anh giúp em cài lại cúc áo đằng sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 40 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status