Khế ước hào môn

Chương 365: Những chuyện đó không quan trọng



Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Từ trước đến nay cô luôn bị động trong những tình huống mập mờ như thế này. Thế nhưng động tác của anh rất ngả ngốn, như thể anh đang quyết tâm muốn khơi lên ngọn lửa trong cơ thể cô. Sự ấm áp như gần như xa và nụ hôn câu hồn khiến lưng cô rịn ra một chút mồ hôi, nhưng hai tay vẫn chủ động quấn lấy cổ anh. Tại nơi hai cánh môi đang quấn lấy nhau phát ra tiếng thở dốc, ngay lập tức sự kích tình nóng rực bùng cháy.

Tần Mộc Ngữ không thể ngờ rằng anh lại đưa cô đi chọn lễ phục.

Cánh cửa thuỷ tinh sang trọng nặng nề được mở ra, trong vô thức cô cảm giác giống như sự xa hoa sang trọng đột nhiên ập tới. Cô nhìn quanh bốn phía một chút, đồ trang sức lấp lánh rực rỡ làm mắt cô hơi đau, đôi mắt mắt trong veo nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Bàn tay anh bị bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mặc nắm chặt, cậu bé cũng đang nhìn đông ngó tây, không biết mình tới đây để làm gì.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần phục vụ gì ạ?" Một nhân viên bán hàng trẻ tuổi đi tới, nhẹ giọng hỏi. Tần Mộc Ngữ có thể nhận ra bộ quần áo công sở mà nhân viên bán hàng đang mặc trên người, đó là một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới giá của nó khiến người khác phải tắc lưỡi, bây giờ lại trở thành đồng phục của nhân viên bán hàng sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên nóng rực, trong tiềm thức cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ.

"Hãy mang những bộ lễ phục tôi đã đặt may riêng ra cho cô ấy thử, thử lần lượt từng bộ một." Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua cô gái nhỏ đang nắm tay đứa nhỏ ở phía sau, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.

Nhân viên bán hàng trẻ tuổi hơi cúi thấp người xuống: "Vâng, xin ngài chờ một lát, chúng tôi mang ra ngay lập tức đây ạ."

"Đặt may riêng?" Tần Mộc Ngữ khó khăn hỏi ra ba chữ, "Anh đặt may cái gi?"

"Lễ phục." Thượng Quan Hạo nói ra hai chữ, chậm rãi đi đến trước mặt cô, trầm giọng nói: "Xin lỗi, anh đã không báo cho em biết trước. Thật ra sáng nay anh cũng mới nhận được thiệp mời... Là tiệc tối của gia tộc, không đi cũng được, em cứ nói những gì em đang nghĩ đi?"

Tiệc tối của gia tộc.

Chỉ vẻn vẹn năm chữ này thôi cũng đủ để khiến Tần Mộc Ngữ kinh ngạc, quá nửa ngày cũng không thể bình phục được tâm trạng.

Hàng lông mi cong dài khẽ run, cuối cũng cô cũng hiểu được ý của anh, khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng, run giọng nói: "Thượng Quan Hạo, sau này nếu phát sinh những chuyện như vậy, anh có thể nói cho em biết sớm hơn một chút, ít nhất em..."

Ít nhất em còn có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, không đến mức như bây giờ, chân tay luống cuống.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của cô, hơi thở nóng rực phả ra theo từng chữ mà anh nói ra, giọng anh trầm thấp: "Bây giờ nói, muộn sao?"

Cô gian nan ngước mắt lên, đôi mắt trong veo bị một tầng hơi nước bao phủ, giống như rất uỷ khuất hỏi lại anh: "Anh nói gì vậy?"

Khoé môi Thượng Quan Hạo hơi cong lên.

Nhân viên bán hàng trẻ tuổi đã mang những bộ lễ phục được đặt may riêng ra. Treo riêng từng bộ, xếp thành một hàng, sau đó kéo chiếc xe đẩy màu bạc đến trước mặt cô: "Vị tiểu thư xinh đẹp cô có thể lựa chọn."

Cô vẫn chưa sẵn sàng.

Đầu ngón tay hơi luống cuống, loay hoay với những bộ lễ phục, trong lúc lơ đãng người đàn ông phía sau không chút để ý áp sát vào người cô, ánh mắt của cô từ từ chuyển động. Tay cô vụng về mà sờ lấy những bộ lễ phục một cách loạn xạ, lúng túng nói: "Thượng Quan Hạo, em nói trước với anh, em thực sự không hiểu rõ bối cảnh của gia tộc anh như thế nào. Em chưa chuẩn bị kỹ càng đến lúc đó có thể làm xấu mặt anh."

"Không sao cả."

"Thậm chí em còn không biết những trưởng bối của anh, em cũng sẽ không biết xưng hô với họ như thế nào."

"Không thành vấn đề."

"Còn nữa, những danh môn vọng tộc như nhà anh không phải trong gia tộc sẽ có một vài quy củ cấp bậc lễ nghĩa sao? Những thứ này em không hề biết gì cả."

"Không sao." Sự kiên nhẫn của anh tốt đến mức khiến cô giận sôi lên, vẫn tiếp tục chậm rãi nói.

Những ngón tay thon dài đột nhiên bao phủ bàn tay mềm mại của cô, thì thầm nói: "Đừng di chuyển bộ này."

Trên chóp mũi cô chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, nhìn vào đó thật chăm chú, lúc này mới nhìn thấy đó là một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu xám bạc đính kim cương, chiếc váy sáng lấp lánh khiến mắt cô mờ cả đi. Dường như cô không dám chạm vào, anh lại lấy chiếc váy xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay cô.

"Đi thử một chút đi." Anh thì thầm nói. Cô mặc lên hẳn là rất đẹp.

Cả người Tần Mộc Ngữ toát một tầng mồ hôi mỏng dường như bắt đầu nóng lên, tay cô không thể cầm nổi bộ lễ phục.

"Anh có nghe thấy những gì em vừa nói không? Ngộ nhỡ em...."

"Không có ngộ nhỡ." Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng ngắt lời cô, từ từ vòng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng trầm thấp nói, "Lúc anh ở bên cạnh em thì sẽ không có ngộ nhỡ, nghe lời anh những chuyện đó đều không quan trọng."

Đôi mắt trong veo của cô hiện lên sự bất lực: "...."

"Wow!" Tiểu Mặc nhảy xuống từ chiếc ghế nhỏ, chạy đến chạm vào đuôi chiếc váy, những viên kim cương đính trên đó khiến cậu bé sờ soạng không ngừng, cao giọng hỏi: "Đây có phải những ngôi sao không ạ?"

---- Kim cương nhân tạo Swarovski tô điểm, khiến cho bộ váy giống như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.

"Tiểu Mặc cảm thấy thế nào?" Cả người Thượng Quan Hạo vô cùng tao nhã, giọng nói trầm tĩnh như nước, lên tiếng hỏi.

"Đẹp ạ." Tiểu Mặc trả lời một cách rõ ràng. Đôi mắt sáng ngời, rất thích bộ váy sáng như sao này.

Khoé môi Thượng Quan Hạo hơi cong lên: "Vậy Tiểu Mặc có muốn nhìn mẹ mặc thử bộ lễ phục này không?"

Tiểu Mặc khẽ giật mình, sau đó vui mừng: "Muốn nhìn ạ."

Cậu bé đặt bộ váy xuống, nắm tay Tần Mộc Ngữ: "Mẹ ơi, mẹ thử đi, Tiểu Mặc muốn nhìn mẹ thử quần áo."

Trên khuôn mặt nhỏ của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự bất đắc dĩ, không ngờ rằng Thượng Quan Hạo sẽ khuyến khích con làm vậy.

Đôi mắt trong veo nhìn anh một cái, nhẹ nhàng cắn môi, nhưng vẫn cầm lễ phục đi vào.

Một lúc sau, cửa phòng thử đồ cuối cùng cũng mở ra.

Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi đi ra, bởi vì giày của cô không phù hợp, cho nên nhân viên bán hàng lấy ra một đôi giày, cười nhẹ nói: "Cô hãy đi đôi giày này vào trước rồi nhìn thử xem một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, gật gật đầu, bước lên đôi giày pha lê buộc dây ren trắng cao bảy phân.

Cách đó vài mét, Thượng Quan Hạo lẳng lặng nhìn chăm chú cảnh tưởng đẹp đẽ khiến người khác ngạt thở, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một ngọn lửa nóng rực. Dường như mất một lúc lâu anh mới có thể nhận ra cô gái đẹp rực rỡ với khí chất dịu dàng kia là người mà anh yêu.

Một nửa bờ vai lộ ra ngoài, một lớp vải sa mỏng tao nhã nằm tản mát theo đường cong của bả vai, váy có viền ren, theo đường xẻ chéo ở thắt lưng bắt đầu rủ xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài. Chân của cô rất đẹp, thon dài tự nhiên và mềm mại, dây giày quấn quanh cổ chân, lên đến trên mắt cá chân một tấc.

"Tiên sinh, ngài có hài lòng không ạ?" Nhân viên bán hàng nở một nụ cười đầy tự tin, dường như rất chắc chắn là anh sẽ hài lòng.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm.

Anh chậm rãi đi đến, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc bên tai cô, chạm vào khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, ánh mắt càng thêm nóng rực, đầy chiếm hữu nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 40 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status