Khế ước tình yêu

Chương 67: Coi như em giỏi


Từ trong nhà nhìn ra, thấy ba mẹ con Du An Kỳ đã đến, Trương phu nhân vui mừng lao ra đón. Khi ba mẹ con cô đã bước vào nhà, bà mới khều người Trương Thần, nhắc nhở:

- Người ta đã vào nhà rồi, con định ở đây đến bao giờ?

Dứt lời, cả hai mẹ con bà cùng vào trong.

An Khải và An Nhiên vừa vào đến nhà đã cùng cầm hộp quà và tặng cho Trương phu nhân. Cả hai đứa cũng không quên chúc bà:

- Nãi nãi, chúc mừng sinh nhật. Chúc người có một tuổi mới luôn tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.

trương phu nhân vui vẻ nhận lấy món quà từ cháu của mình. Bà nâng niu nó trên tay, nói:

- Món quà mà An Khải và An Nhiên tặng, chắc chắn sẽ là món quà mà bà thích nhất trong ngày hôm nay. Bà mở ra xem, có được không?

Bọn trẻ liền gật đầu đồng ý. Bên trong hộp quà là một chiếc khăn lụa của Hermès. Trương phu nhân cực kì thích chiếc khăn lụa này. Nhìn bà trân trọng nó, An Kỳ liền cảm thấy thoải mái vì chọn được món quà ưng ý đến vậy.

Thấy bữa tiệc có vẻ hơi ít người, An Kỳ liền hỏi bà:

- Mẹ, chúng con có đến sớm quá hay không? Sao vẫn chưa thấy khách đến vậy?

- Không phải đâu! Vì tiệc sinh nhật lần này của mẹ chỉ làm trong gia đình nên không mời người ngoài đến.

Nghe vậy, An Kỳ mới hiểu ra. Sau khi Trương phu nhân ước điều ước và thổi nến, đây có lẽ cũng chính là thời khắc vui nhất. Bà chia bánh sinh nhật vào mỗi dĩa và mang cho An Khải và An Nhiên. Hai bọn trẻ này cứ nghịch liên tục, còn lấy bánh sinh nhật trét đầy người. Mặc cho An Kỳ có nhắc nhở, nhưng được sự bảo bọc của Trương lão gia và Trương phu nhân, chúng vẫn cứ nghịch như vậy. Và khi An Kỳ cảm thấy hết cách, định quay đi và ngồi xuống ghế thì bị ai kia trét một miếng kem lên mũi.

- Đến lượt anh sao?

- Em trét anh, chẳng phải chúng ta hòa nhau sao?

Nói rồi, anh đứng đấy và nhắm mắt lại cho cô trét. Nghe Trương Thần nói vậy, An Kỳ liền ồ lên một tiếng rồi cầm dĩa bánh sinh nhật lên. Không khí lúc ấy bỗng nhiên trở nên rộn ràng hơn bằng tiếng cười của tất cả mọi người đang có mặt. Hóa ra, An Kỳ không lấy kem trong bánh trét anh, cô cầm nguyên dĩa bánh và cứ thế úp vào mặt của Trương Thần. Trước tiếng cười đầy thỏa mãn của cô và bọn trẻ cũng như ba mẹ, anh đành chịu thua mà nói:

- Coi như em giỏi.

Dứt lời, Trương Thần liền kéo An Kỳ vào nhà vệ sinh. Sau khi anh rửa mặt, anh liền rửa giúp cho An Kỳ. Thấy vậy, cô liền giữ khoảng cách với anh, nói:

- Tôi tự làm được.

Cô sợ, nếu như ở gần anh như vậy mãi, cô sẽ lần nữa thôi từ bỏ anh.

- Em xem, em đã là mẹ rồi mà vẫn như An Nhiên vậy.

- Anh còn nói. Không phải anh trét tôi trước sao.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Sau khi lau xong vết kem trên mũi của Du An Kỳ, anh liền nắm lấy tay cô và kéo ra ngoài. Mọi người chơi với nhau được một lúc, Du An Kỳ thấy cũng không còn sớm nên định ra về:

- Ba mẹ, không còn sớm nữa, chúng con phải về rồi.

- Tiểu Thần, con mau đưa An Kỳ về đi.

- Xe con vừa hay đã hết xăng rồi.

- Không sao đâu! Con tự kêu xe về là được rồi.

An Kỳ nhất quyết không muốn làm phiền ý tốt của Trương lão gia. Nhưng cô vừa dứt lời, Trương Thần lại nói rằng:

- Bảo vệ giờ này cũng đã khóa cổng rồi, không thể ra vào bên ngoài.

Trương lão gia và TRương phu nhân nhìn nhau, như hiểu được việc gì đó. Trương phu nhân liền quay sang hỏi cháu của mình:

- Đêm nay hai đứa có muốn ở lại đây hay không?

- Dạ được.

An Nhiên nhanh nhảu đáp.

- Vậy đêm nay hai đứa ngủ với gia gia và nãi nãi, đồng ý chứ?

- Đồng ý.

Cả hai đứa đều vui vẻ nhận lời mời với vẻ thích thú. Còn về An Kỳ, ngay từ đầu cô có vẻ không mong muốn chuyện này, nhưng sau khi nghe Trương phu nhân nói, cô liền miễn cưỡng đồng ý.

- An Kỳ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, con có thể vì mẹ mà đồng ý, có được hay không?

Và sau khi An Kỳ đồng ý qua đêm ở đây, thì lại có thêm vấn đề phát sinh. An Nhiên vô tư hỏi:

- Vậy đêm nay mẹ sẽ ngủ ở đâu?

- Có lẽ nãi nãi sẽ chuẩn bị cho mẹ một căn phòng gần với phòng của các con.

Khi cô ngồi xuống, xoa đầu con và nói thì Trương Thần lập tức đáp lại:

- Trương gia ngoại trừ phòng cho ba mẹ và anh ra thì không còn phòng nào khác.

Vì thế nên, đêm đó, Du An Kỳ cũng đã rất miễn cưỡng để ngủ cùng với Trương Thần. Đêm đó, sau khi theo anh lên phòng, anh liền vào nhà tắm. Trong lúc đợi anh, An Kỳ nhận được điện thoại của Giang Hải.

- An Kỳ, hôm nay mấy giờ em và bọn trẻ về?

- Hôm nay chúng em phải ở lại Trương gia, sáng mai em sẽ đưa bọn trẻ trở về.

- Được!

Vừa tắt máy, Giang Hải liền cầm lấy ly rượu vang đang đặt trên bàn, nói:

- Đêm nay tao lại ở một mình rồi.

Về phần An Kỳ, sau khi Trương Thần bước ra từ nhà tắm, trên người anh chỉ quấn đúng mỗi chiếc khăn che đi bên dưới. Cảnh tượng khiến biết bao nhiêu nữ nhân phải đổ gục nhưng lại chẳng có tác dụng gì với cô.

- Tôi không có mang theo quần áo.

- Vậy đêm nay chúng ta cùng nhau không mặc đồ.

An Kỳ có chút ức chế, cau mày nói:

- Nghiêm túc.

- Anh đã chuẩn bị quần áo cho em, tất cả đều đặt trong nhà tắm.

Dứt lời, cô liền đóng sầm cửa, khiến anh tối mặt, nói:

- Mình như thế lại chẳng có sức hút với An Kỳ sao?

🎵background music🎵
Hít Thở Sâu - Trịnh Hồng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status