Khi công chúa trở thành lọ lem!

Chương 52: Thân phận diệp tiểu thư



Những ngày sau đó, Diệp Bối Bối cũng tránh gặp mặt Dương Đình Phong tuy nó biết Diệp Thiên Tùng vẫn đang cố hàn gắn hai người về bên nhau nhưng tình cảm của nó thì đã không còn như hai năm trước. Nếu là trước đây, Diệp Thiên Tùng sẽ không bao giờ can thiệp vào quyết định của nó bởi ông muốn con gái phải tự chịu trách nhiệm trước những gì mình lựa chọn và ông tin những quyết định ấy của nó!

Những ngày này trường của nó cũng nhộn nhịp hơn, mọi người đều rộn ràng chờ đợi ngày kỉ niệm 75 năm của trường Đại học Quốc tế Trang Kính, một ngày mà được rất nhiều người chú ý tới!

" Tiểu Bối, bây giờ em đi đâu? " - Cao Viễn Minh, Hạo Nhất Nam cùng Diệp Bối Bối và Mộc Quế Chi đang chậm rãi tiến ra phía cổng trường.

" Vẫn như mọi khi thôi, em sẽ tới nhà hàng làm việc, dù sao lịch mời cũng là 19h mà, em không muốn tháng này bị trừ lương đâu " - Diệp Bối Bối vui vẻ cười.

" Bây giờ mọi người đều đang sửa soạn cho mình thật lộng lẫy để dự bữa tiệc tối nay em lại đi làm sao? " - Hạo Nhất Nam cảm thán.

" Dù sao cũng đừng quên kế hoạch của chúng ta tối nay " - Mộc Quế Chi lên tiếng nhắc khéo.

" Kế hoạch gì vậy? " - Hạo Nhất Nam nghệch mặt khó hiểu. Có vẻ thời gian anh không có ở đây đã bỏ lỡ khá nhiều chuyện.

Cao Viễn Minh nhìn Diệp Bối Bối, Diệp Bối Bối lại nhìn Mộc Quế Chi, cả ba cũng chẳng biết giải thích thế nào vì vậy quyết định làm ngơ câu hỏi của Hạo Nhất Nam.

" Tối có cần anh qua đón không? " - Cao Viễn Minh vừa bước đi vừa nói.

" Nè, mọi người xem tôi là bạn không vậy? " - Hạo Nhất Nam bước nhanh vội đuổi theo bọn nó

" Không cần, anh tới đón Quế Chi đi, em tự đi sẽ tốt hơn, tránh gây chú ý tới người khác " - Diệp Bối Bối trả lời Cao Viễn Minh

" Cũng đúng, vậy hẹn mọi người ở đó " - Mộc Quế Chi gật gù.

" Có ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? " - Hạo Nhất Nam nhìn Diệp Bối Bối hi vọng.

" Em đi trước đây, xe buýt kia rồi " - Diệp Bối Bối bật cười nhẹ rồi chạy đi.

" Để tôi đưa em về " - Cao Viễn Minh cũng quay sang nhìn Mộc Quế Chi rồi cả hai cùng quay người bỏ đi, để một mình Hạo Nhất Nam nhìn trời thở than.

***

Nhà Hàng Pháp!

Diệp Bối Bối ghi chép gì đó vào một cuốn sổ rồi xoa bóp bả vai đi vào phòng thay đồ, bình thường nó sẽ làm đến 22h nhưng hôm nay nó xin được nghỉ sớm để tới bữa tiệc kỉ niệm 75 năm của trường!

" Chị, chị tính ăn mặc như thế này mà tới bữa tiệc sao? " - Mộc Quế Hương vừa lau dọn một cái bàn thì nhìn thấy Diệp Bối Bối đi ra với một chiếc quần bò kết hợp với một chiếc áo phong tay lửng còn thêm một đôi dày búp bê nữa. Bộ đồ tuy đơn giản nhưng với thân hình đầy đặn của nó cùng gương mặt tỏa nắng làm nó vẫn thật xinh đẹp tuy nhiên với một bữa tiệc lớn như thế, còn có sự góp mặt của rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh tham dự, để nó mặc như vậy chắc chắn sẽ bị chê cười và chìm nghỉm giữa những con người giàu có kia thôi. Dù sao Diệp Bối Bối cũng giống như là chị của Trần Lập Thành rồi, cô không muốn Diệp Bối Bối phải chịu thua thiệt.

" Chị, đi theo em " - Mộc Quế Hương nghĩ ngợi một lúc rồi nắm lấy tay Diệp Bối Bối kéo cô đi ra phía cổng. - " Thành Thành, tớ ra ngoài một lúc, xin phép giúp tớ " - Mộc Quế Hương gọi với khi thấy Trần Lập Thành đang làm việc ở gần đó.

" Em đưa chị đi đâu vậy? " - Diệp Bối Bối khó hiểu lên tiếng. Còn Trần Lập Thành chỉ cười nhẹ nhìn theo bóng dáng hai người.

Chiếc taxi nhanh chóng đưa hai người tới một trung tâm thương mại lớn. Mộc Quế Hương vui vẻ kéo nó vào bên trong khu thương mại. Sau đó lựa chọn một nhãn hiệu nổi tiếng rồi kéo nó vào. Phải mất một thời gian cô mới lựa được một bộ đồ cho Diệp Bối Bối, tuy Mộc Quế Hương vẫn là một cô bé khá trẻ con nhưng gu thẩm mỹ của cô khá khó tính nhưng những bộ đồ mà cô chọn ắc hẳn phải rất đặc biệt.

Diệp Bối Bối bị Mộc Quế Hương ép quá đành phải đi vào thay đồ, một lát sau nó trở ra với một bộ váy dạ hội Kim sa màu xám bạc. Chất liệu được làm từ ren lưới cao cấp đính kim sa. Cổ áo chéo nhau lộ ra bờ vai mảnh mai, cánh tay dài nhỏ nhắn cầm một chiếc túi cùng màu lấp lánh. Phía thân váy dưới là ba lớp lụa mềm mại kéo dài đến mắc cá chân kết hợp với đôi dày cao gót bạc lấp lánh càng tôn lên chiều cao đáng ngưỡng mộ của nó. Trong bộ váy này nhìn dáng vẻ của cô thật mảnh mai, nhẹ nhàng khiến người khác nhìn vào thật muốn bảo vệ khác hẳn hình tượng mạnh mẽ và có gì đó quê mùa trong chiếc quần bò vào áo phong thường ngày.

Mộc Quế Hương hài lòng tinh nghịch chạy tới kéo chiếc ruy băng của nó, mái tóc mềm mượt dài ngang lưng của nó xõa xuống, vẻ đẹp của nó lại càng được tôn lên.

" Quế Hương, em... "

" Chị! Chị có biết chị xinh đẹp lắm không? Em nhìn còn mê nữa là các chàng trai!! " - Mộc Quế Hương cảm thán.

" Nhưng mà... " - Diệp Bối Bối nhăn nhó, chiếc váy này đáng giá bao nhiêu chứ? Chắc chắn là con số mà nó không thể nghĩ tới trong lúc này!

Đột nhiên một cô nhân viên bước tới kính cẩn cúi đầu, cắt ngang lời nói của nó.

" Tiểu thư, thứ cô cần ở bên kia, xin theo tôi "

Thì ra đây là trung tâm thương mại của nhà cô, Mộc Quế Hương tinh nghịch nháy mắt với Diệp Bối Bối, rồi lại kéo Diệp Bối Bối đi theo cô nhân viên.

" Em lại bày trò gì nữa vậy " - Diệp Bối Bối choáng váng khi bị Mộc Quế Hương kéo đi khắp nơi.

15p sau

" Xong " - Mộc Quế Hương tự hào nói - " Vì gương mặt chị đã có nét sẵn rồi nên em chỉ trang điểm qua một chút, mái tóc em chỉ quấn nhẹ hai lọn tóc ở hai bên rồi buộc lại bằng chiếc nơ ánh bạc thôi. Tuy đơn giản nhưng chị rất nổi bật. Chị! Hôm nay phải thật tỏa sáng nhé! " - Mộc Quế Hương đặt hai bàn tay lên bờ vai nhỏ nhắn của nó rồi cúi đầu xuống nhìn nó ở trong gương mỉm cười nhẹ. - " Vì trong mắt Thành Thành, chị thực sự là một nàng công chúa! Hãy để người khác cũng nhìn chị như vậy, đây đích thị mới là chị "

Những lời nói của Mộc Quế Hương cùng hình ảnh của nó ở trong gương khiến Diệp Bối Bối một lần nữa được đánh thức ý thức! Ý thức về thân phận của tiểu thư của tập đoàn Diệp Thị!

Phải! Hôm nay rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh cũng sẽ tới tham dự, nó không thể xuất hiện với bộ dạng lúc nãy được!

" Quế Hương, cảm ơn em! "

" Không, em phải là người phải cảm ơn chị mới đúng! Thời gian tiếp xúc với chị và Thành Thành em đã học được rất nhiều điều, những điều đó em sẽ không bao giờ học được khi đứng mãi ở cái vị trí tiểu thư Mộc Thị, em có cảm tưởng bản thân đã có gì đó trưởng thành hơn! " - Mộc Quế Hương cười nhẹ - " Được rồi, đi thôi chị "

Mộc Quế Hương nắm lấy tay Diệp Bối Bối rồi cùng nó đi ra bên ngoài, một chiếc xe BMW đã đợi sẵn bọn nó ở bên ngoài.

***

Sân trường Đại học quốc tế Trang Kính!

Sân trường được biến hóa thành một bữa tiệc đêm đầy lung linh và hoàng tráng. Sinh viên cùng rất nhiều khách mời đã tới đông đủ, ai nấy đều thật sang trọng và xinh đẹp trong những chiếc váy dạ hội đắt tiền. Hôm nay rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh cũng tới, họ muốn thông qua đó sẽ tạo thêm nhiều mối quan hệ bên cạnh đó cũng muốn thể hiện sự quan tâm của họ đối với con em. Bởi trong số đó là những người kế thừa các tập đoàn lớn sau này!

Dương Đình Phong tay trong tay cùng Đinh Nhã Kì bước phía sau ba mẹ Nhã Kì tiến vào bữa tiệc, rất nhiều người đều chú ý tới còn Đinh Nhã Kì có chút không thoải mái nhưng vì là yêu cầu của ba cô nên cô không thể làm khác.

" Bác, Tiểu Vũ, con vừa thấy một người bạn của con, con qua đó một chút nhé " - Khổng Nguyệt San hôm nay cũng thật nổi bật trong chiếc đầm dạ hội đuôi cá bó sát, có thể tôn lên đường cong của cơ thể, bộ váy cũng tôn lên được sự sang trọng của cô.

" Được rồi, con đi đi " - Tần Lam Như cười nhẹ nhìn Khổng Nguyệt San còn Triệu Thiên Vũ vẫn bất cần chẳng có chút cảm xúc. Hôm nay hắn mặc một bộ vest tông xám ôm body càng khiến hắn trở nên quyến rũ trong mắt những người con gái khác. Dáng vẻ này khác hẳn dáng vẻ bình thường của hắn nên khá nhiều người phải bất ngờ khi thấy hắn. Trông hắn rất men lì, trưởng thành và có thể bảo vệ cho mình là một hình mẫu mà mọi cô gái đều ao ước. Cũng may, mẹ hắn một mực muốn hắn mặc vest nên mới có cơ hội chiêm ngưỡng hắn thế này, quả là cực phẩm! Không ngờ hắn mặc vest lại hợp như thế!

Khổng Nguyệt San vừa rời đi một lúc thì Triệu Thiên Minh bước tới.

" Nè, Tiểu Minh, Sao con lại tới đây một mình, không phải con đi đón Tiểu Bối sao? " - Tần Lam Như lóng ngóng nhìn phía sau lưng Triệu Thiên Minh như chờ đợi một người nào đó.

" Con tới đón cô ấy thì cô ấy đã đi rồi " - Triệu Thiên Minh nhìn Tần Lam Như trả lời.

" Vậy là con bé đã tới đây rồi sao? " - Tần Lam Như vừa dứt lời thì một cô gái bước vào giữa bữa tiệc, vẻ đẹp thánh thiện cùng gương mặt có chút mới lạ khiến nhiều người chú ý tới.

Diệp Bối Bối hai tay cầm chiếc túi ngang eo, bước vào giữa bữa tiệc lung linh trong ánh đèn giữa màn đêm đầy sao thơ mộng.

Một số người đã từng làm ăn có mối quan hệ tốt với Diệp Thị vừa nhìn đã nhận ra ngay là Diệp tiểu thư, con gái của vị chủ tịch quá cố Diệp Thiên Tùng, một số ông bạn già của Diệp Thiên Tùng khi nhìn thấy Diệp Bối Bối cũng có gì đó xúc động. Gần hai năm qua, mọi thông tin về Diệp Thiên Tùng đều bị ém nhẹm, dần dần cái tên từng làm mưa làm gió trên thương trường dần chìm vào quá khứ, ngày hôm nay lại đột ngột xuất hiện nhắc nhớ cho mọi người về tập đoàn Diệp Thị từng hưng thịnh thế nào dưới sự điều hành của vị cố chủ tịch Diệp Thị.

" Cô ấy xinh đẹp thật " - Mộc Quế Chi bỗng nhiên cảm thán.

" Phải nói sao đây? Lọ Lem thời hiện đại sao? " - Hạo Nhất Nam bật cười nhẹ.

" Không, cô ấy đích thực là một nàng công chúa " - Cao Viễn Minh cười nhẹ ngắm nhìn nó - " Tôi tin cô ấy sẽ làm được và sẽ sớm quay lại đúng vị trí của mình "

" Đó chẳng phải là Tiểu Bối sao? " - Chủ tịch Cao cùng phu nhân cầm trên tay ly rượu bước về phía Cao Viễn Minh nâng li rượu về phía Diệp Bối Bối nói

" Con chào hai bác " - Mộc Quế Chi cùng Hạo Nhất Nam đồng thanh.

" Chào các cháu " - Chủ tịch Cao vui vẻ cười còn Cao phu nhân có vẻ không vui khi Cao Viễn Minh có mối quan hệ thân thiết với Hạo Nhất Nam và Đinh Nhã Kì, đều là những người thừa kế về sau. Ai cũng hiểu rõ mối quan hệ phức tạp của gia đình anh nên có chút ái ngại.

" Cô ấy chính là Diệp Bối Bối " - Cao Viễn Minh chỉ trả lời ngắn gọn.

" Thiên Tùng đã ra đi gần ba năm rồi, bây giờ con gái ông ấy cũng đã lớn rồi, con bé cũng là một người có bản lĩnh, chắc chắn sẽ là niềm tự hào của ông ấy. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó đã ba năm rồi, lại gần tới ngày giỗ của ông ấy rồi " - Chủ tịch Cao buồn bã nói, lúc Diệp Thiên Tùng còn sống ông vừa là đối tác vừa là người bạn thân thiết của Diệp Thiên Tùng.

Một khoảng lặng đột nhiên bao trùm những con người ở đây, tiếng nhạc du dương êm ái vẫn vang lên đều đều. Mọi người chúc rượu nhau, tươi cười trò chuyện rộn ràng.

" Tiểu Bối... " - Triệu Thiên Minh nhìn về phía Diệp Bối Bối

Tần Lam Như cũng nhìn về phía cô gái nổi bật ở gần bàn ăn ở giữa bữa tiệc, hài lòng nở một nụ cười, đúng như những gì bà tưởng tượng! Rất có cốt cách. Triệu Thiên Vũ cũng có chút bất động khi nhìn thấy nó, đúng như vẻ bề ngoài của nó, hắn thực sự muốn bảo vệ cho cô gái này nhưng có lẽ anh hai sẽ thay hắn làm việc đó!

" Tiểu Minh, con mau ra với con bé đi " - Tần Lam Như vội giục

" Vâng " - Triệu Thiên Minh cũng vui vẻ tiến đến phía Diệp Bối Bối.

Triệu Thiên Minh sải những bước dài đến phía nó rồi mỉm cười nhẹ đưa tay ra trước mặt nó:

" Hôm nay em đẹp lắm "

Diệp Bối Bối cười nhẹ nắm lấy bàn tay của Triệu Thiên Minh:

" Hàn Vũ à không, bây giờ em nên gọi anh là Thiên Minh, anh cũng tới sao? Nghe nói hôm nay có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh "

" Anh cùng mẹ và Tiểu Vũ tới đây, mẹ rất muốn gặp em, chúng ta qua đó nhé " - Triệu Thiên Minh trả lời nó.

" Bây giờ phải làm sao? Không tới được là sao chứ? Bây giờ làm sao để kiếm được người đàn piano thay thế đây? Tôi đã căn dặn mọi người phải chuẩn bị thật chu đáo cơ mà " - Một người đàn ông tức giận với một cô trợ lý, tay vẫn liên tục bấm số của ai đó.

" Khoan đã, Thiên Minh. Anh còn nhớ bài nhạc lúc nhỏ ba đã dạy cho chúng ta không. Bây giờ chúng ta cùng chơi lại bản nhạc đó được không? " - Diệp Bối Bối bị chú ý bởi âm vực của người đàn ông đó vội níu tay Triệu Thiên Minh lại rồi chạy tới phía ông.

" Tiểu Bối... " - Triệu Thiên Minh bối rối vội đi theo Diệp Bối Bối

" Thầy, có thể để em chơi một bản nhạc thay cho vị nghệ sĩ ấy được không? " - Diệp Bối Bối chạy tới trước mặt người đàn ông đó nói.

" Em sao? Bữa tiệc này không phải giỡn chơi, tôi đang cần tìm một nghệ sỹ chơi đàn chuyên nghiệp, em ở khoa nào? " - Người đàn ông kia dừng tay nhìn Diệp Bối Bối.

" Bây giờ cấp thiết, thầy cũng không thể tìm được người thay thế "

" Vậy... vậy được, trông cậy vào em " - Người đàn ông đành xuống giọng nói.

Diệp Bối Bối vui vẻ cúi đầu:

" Vâng, em cảm ơn thầy "

Sau đó, nó quay sang nhìn Triệu Thiên Minh vui vẻ:

" Đi thôi "

" Tiểu Bối... đã lâu như vậy rồi anh không chơi lại bản nhạc đó nên ít nhiều đã quên. Anh xin lỗi " - Triệu Thiên Minh khựng lại, anh không dám nhìn thẳng vào mắt nó.

" Không sao, em sẽ nhắc anh " - Diệp Bối Bối có chút buồn nhưng nhanh chóng vui vẻ lại.

" Anh... " - Triệu Thiên Minh có chút bối rối nhìn nó.

" Không sao, để em nhắc cho anh " - Diệp Bối Bối nở một nụ cười nhưng có gì đó rất buồn rồi một mình bước lên sân khấu. Diệp Bối Bối không thể ngờ thời gian có thể làm mọi thứ nhanh chóng thay đổi... Tình cảm của Hàn Vũ cũng khác rồi, bản nhạc mà ngày ngày nó cùng Hàn Vũ chơi đàn lúc còn nhỏ, anh đã quên rồi!

Tiếng nhạc du dương vang lên, ánh sáng xung quanh bỗng mờ dần mờ dần, ánh đèn sân khấu lúc này bỗng tắt hẳn. Một ánh sáng rọi vào chiếc đàn piano, bên cạnh là một cô gái đang lướt những ngon tay thon dài lên mặt đàn. Âm thanh này, phong cách này của cô gái làm một số người nhớ tới một vị nghệ sĩ piano đã giải nghệ. Mọi người đều ngất ngây cùng bản nhạc.

Riêng Triệu Thiên Vũ, hắn như bị thôi miên bởi tiếng đàn, bước từng bước về phía cánh gà bên trái rồi tiến lên sân khấu trước sự tò mò của mọi người. Bản nhạc này tại sao lại quen thuộc như vậy? Diệp Bối Bối đang nhắm mắt cảm nhận những nốt nhạc thì cảm nhận được con người bên cạnh, nó từ từ mở mắt ra, Triệu Thiên Vũ lướt những ngón tay thon dài trên mặt đàn, âm nhạc của hắn hòa vào âm nhạc của nó tạo nên một bản giao hưởng nhịp nhàng và ngây ngất lòng người, đó cũng là bản nhạc đầu tiên Diệp Thiên Tùng và Kiều Khanh dạy cho Diệp Bối Bối và Hàn Vũ!

" Tiểu Vũ biết đàn piano sao? " - Khổng Nguyệt San cùng Đinh Nhã Kì từ đâu xuất hiện ngước nhìn về phía sân khấu - " Tại sao hai người bọn họ... "

Đồng An trầm ngâm nhìn, những gì cô lo lắng thực sự không thừa thãi.

" Kế hoạch đã chuẩn bị hết rồi " - Đinh Nhã Kì nheo mắt nhìn lên sân khấu lạnh lùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status