Khi quân vi hoàng

Chương 64: Khi quân vi hoàng (Kết cục)



"Giang Đào Hoa..."

Giang Dã lẩm bẩm cái tên trên bức họa, khiếp sợ vô cùng, một lúc lâu đột nhiên bật cười. Chỉ thấy hắn bụm mặt, hai vai không ngừng run rẩy: "Lai lịch Đào cô nương thế thật đúng là không đơn giản, con tin Ngạo Quốc, cùng hoàng huynh tư tình, suýt nữa đã trở thành Hoàng hậu, còn họ của cô nương, phải rằng là cùng một nhà với ta?"

"Đây là khuê phòng mẫu thân ta, ta thật sự muốn cám ơn ngươi.”

Chỉ thấy Đào Hoa cười tươi như hoa, từ ống tay áo lộ ra một thanh đoản kiếm, lưỡi dao chống lên cổ Giang Dã: "Mẫu thân ta là ai, theo thái độ kiêng kị của phụ mẫu ngươi ta đã biết. Trong phòng này cơ quan trải rộng, độc dược độc vật vô số nhưng không phải ta vẫn an ổn mấy tháng nay hay sao? A Dã, lời ngươi từng thề độc, ngươi dám quên sao?"

m cuối của nàng cao vút làm Giang Dã chấn động. Hắn không nghĩ ra được, tiểu cô nương xinh đẹp này bất quá chỉ mười lăm tuổi thôi đã có thể khiến cho Ngạo Quốc nghiêng trời lệch đất.

"Khó trách người lãnh huyết vô tình như Quốc quân Ngạo Quốc lại chung tình với cô."

Cảm nhận được trên cổ đã đổ máu, Giang Dã không khỏi hít vào một luồng khí lạnh, nhìn chằm chằm phần bụng lộ ra của Đào Hoa nói: "Thai nhi trong bụng cô là long chủng, là Đế Vương tương lai của Ngạo Quốc phải không?"

"Không sai."

Cổ tay Đào Hoa khẽ động, rạch trên cổ Giang Dã một đường, "Vì vậy, ngươi muốn nuốt lời sao? Ta có thể đồng ý với ngươi, chờ Tần Nghiêu Huyền chinh phạt được Thiên Vân, ta sẽ cho ngươi tất cả. Ngoại trừ cái gọi là Thiên Vân quốc."

Nếu như Giang Dã không đáp ứng, Đào Hoa cũng không sợ. Nàng sẽ giết tất cả những người ở Giang gia, dùng độc mẫu thân lưu lại hạ độc toàn bộ Nhiếp Chính Vương phủ, ngay cả người gọi là Nam Cương Quốc chủ kia cũng sẽ phải chết trong đại trạch vương phủ.

Kẻ thù bên ngoài còn đang đấu đá nội bộ, tuyệt đối không phải đối thủ của Tần Nghiêu Huyền.

"Đào cô nương nên biết ý lòng ta."

Dùng ngón tay đẩy đoản kiếm, sau đó lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Hoa giữ trên vết rạch cầm máu. Giữa lông mày Giang Dã lộ ra ý chí kiên quyết: "Mặc dù những lời này không phải là lời nam tử hán đại trượng phu nên nói nhưng lần này, khẩn cầu Đào cô nương giúp ta leo lên ngôi vị Hoàng đế. Giúp cho Thiên Vân thoát khỏi cái danh ký sinh trong miệng thế nhân."

"Thành giao."

Nắm tay Giang Dã, Đào Hoa cười, "Nếu Tần Nghiêu Huyền dám không nghe lời ta nói, ta sẽ giết long chủng duy nhất của hắn."

"Đào cô nương không cần phải làm thế, tính mạng Giang Dã là cô nương cứu, ta đương nhiên tin tưởng cô."

Đào Hoa không biết Tần Nghiêu Huyền có đáp ứng đề nghị của nàng hay không, nhưng chỉ cần thai nhi còn trong bụng nàng thì nàng còn cách khiến hắn đồng ý. Cho tới lúc này, hận ý trong lòng Đào Hoa với mẫu thân cũng đã vơi đi, rốt cuộc cũng hiểu những lời A Mật Đóa từng nói.



Mẫu thân là muốn dùng nàng như một quân cờ kìm hãm Tần Nghiêu Huyền.

Theo như những lời Tần Nghiêu Huyền nói, nếu như không phải Đào Hoa bị mang tới Đại Diễn làm con tin, hắn không được phụ hoàng sủng ái thì làm sao có dã tâm đi tranh giành ngôi vị hoàng đế với Tần Lê Uyên? Mệnh cách tại thiên, khí vận vi tiên, thành sự tại nhân.

Muốn trở thành Hoàng Đế, tranh đấu quyền lực, cái gọi là số mệnh, bất quá là lý thuyết suông mà thôi.

Giản công tới giải độc cho Đào Hoa lần cuối, đợi cho độc toàn toàn được loại trừ khỏi thân thể, Đào Hoa lại trong mông ân ái với Tần Nghiêu Huyền một phen. Toàn thân nàng suy yếu nhưng vẫn cố bò xuống giường, nghe thấy Giản công đang ở đằng xa cảm thán thế cục Thiên Vân, tiếc cho Đào Hoa mù quáng chọn sai người.

"Mời Tiểu Vương gia qua đây đi, uống xong chén trà nhỏ này, ta sẽ không quay lại đây nữa."

"Giản công quyết định dựa vào Đại Hoàng rồi sao?"

Thấy nét mặt lão già tỏa sáng, hòm thuốc giống trên vai hắn như nhẹ đi, Đào Hoa cười nói: "Ngươi muốn thay Đại Hoàng giết Tiểu Giang gia?"

"Cớ gì lại nói ra lời đó?" Giản công vốn cho rằng mình đã chuẩn bị không chê vào đâu được, dù sao hắn cũng không ra tay với thai nhi trong bụng Đào Hoa. Lấy lùi làm tiến, giết một mình Giang Dã, tuy rằng Nhiếp Chính Vương phủ còn có thể đông phong tái khởi, nhưng nguyên khí cũng đại thương.

"Ta đoán được a." Đào Hoa cười bình thản không giống như vừa gán cho hắn tội danh mưu sát, "Nữ nhân ấy, đối với mấy cái này rất nhạy bén. Vì vậy hôm nay ta đã nói Tiểu Vương gia không cần tới thăm ta."

Giản công nhất thời không phân biệt được là Đào Hoa giả bộ ngớ ngẩn hay thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cắn răng nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ tới kiểm tra lại sức khỏe cho ngươi. Mấy tháng nay ta vất vả như thế, nhưng cả lễ nghi tiễn khách Tiểu Vương gia cũng không để ý, quả thật khiến người ta thất vọng!"

Nói xong hắn phẩy tay bỏ đi, chuẩn bị lên triều tham gia bàn luận chính sự. Vốn đang an ổn như thế vậy mà ba ngày sau, Giản công đột nhiên ngã xuống đất bỏ mạng tại nhà.

Đại Hoàng ra thánh chỉ thề phải truy ra được hung thủ, mấy người bị bắt vào trong đại lao thẩm vấn, một đôi xiềng

xích cũng bị đeo lên tay Đào Hoa.

"Mấy tháng nữa, Đào cô nương phải chịu vất vả rồi." Trên tay Giang Dã đã nhuộm đầy máu của thị nữ hầu hạ Đào Hoa mấy tháng qua, toàn bộ trên dưới Giang gia sóng gió nổi lên, chỗ nào cũng có cảm giác xơ xác tiêu điều, "Chuyến này e có nhiều bất trắc, Đào cô nương..."

"Khi ngươi ngồi lên ngôi vị, nhớ kỹ khổ sở của ta hôm nay là được."

Giang Dã bắt ái phi của Tần Nghiêu Huyền về nước, trong lúc nhất thời trở thành anh hùng cả nước. Đào Hoa trông thấy xe tù quen thuộc kia, đi trên đường Thiên Vân lắc lư một vòng, suýt nữa nôn sạch cả dịch dạ dày.

"Khi hai quân giao chiến, chặt đầu nàng và thai nhi trong bụng xuống tế quân, Tần Nghiêu Huyền sẽ tự động không mất lòng ứng chiến, tự sụp đổ."

Nghe mọi người trên triều chỉ chỏ nàng, Giang Dã đối đáp tự nhiên với những đối sách của bọn họ. Rất khó bắt được nhược điểm của Tần Nghiêu Huyền, nếu như Thiên Vân muốn thắng, chỉ cần chém đầu Đào Hoa, lòng Tần Nghiêu Huyền sẽ chảy máu tươi đầm đìa, không cần đánh hắn cũng sẽ tự bại.

Trên thực tế thì đúng là như thế.

Tin tức Đào Hoa bị Thiên Vân bắt truyền đi, Ngạo Quốc một phong thư tới Thiên Vân, nhưng thứ làm cho người ta kinh ngạc là Ngạo Quốc gửi thư cho Nam Cương Quốc Chủ.

"Nghe nói Nam Cương Quốc chủ đang ở Thiên Vân, trẫm biết chuyện trẫm làm sai, không đồng ý và giấu giếm. Giang Đào Hoa chính là nữ nhi của Hoa phi, mà Hoa phi cũng chính là Hoàng hậu của ngươi năm đó. Nàng thật sự là cốt nhục thân sinh của ngươi, mang huyết mạch hoàng tộc Nam Cương và hài tử của trẫm. Khẩn cầu Nam Cương Quốc chủ bảo hộ nàng, ngày sau hai nước sẽ kết mối quan hệ hữu hảo."

Phong thư này được đọc cách lồng giam không xa, ở ngay trước mặt Đào Hoa, Quốc chủ Thiên Vân và Nam Cương mặt đã vàng như nến, Giang Dã đọc lớn bức thư.

Đào Hoa dường như phát điên giật lấy bức thư trong tay Giang Dã, quả thật là Tần Nghiêu Huyền tự tay viết, lạc khỏa (phần ký tên) là dùng máu của hắn làm ấn.

"Nữ nhân này quả nhiên là nhược điểm của Tần Nghiêu Huyền. Hắn thậm chí dùng máu viết thư! Nếu hắn có ở đây, sợ là đã quỳ xuống thút thít nỉ non cầu xin rồi!" Thiên Vân Quốc chủ cười ha ha, vỗ vai Giang Dã khen hắn làm tốt lắm nhưng rất nhanh lại nhìn về phía Nam Cương Quốc chủ, trong mắt tràn ngập kiêng kị.

"Làm sao đây..." Đào Hoa ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, muốn gọi một tiếng phụ thân nhưng nam nhân lại quay lưng đi.

"Nam Cương ta đã cùng Thiên Vân liên thủ, đương nhiên sẽ không chịu nhục tìm tới Ngạo Quốc nữa." Chỉ thấy nam nhân kia cúi đầu, ngữ điệu run rẩy dường như đã dùng hết khí lực toàn thân: "Máu của nữ nhi duy nhất của ta đã rơi nơi chiến trường, sau khi tiêu diệt Ngạo Quốc, Thiên Vân và ta càng thêm hữu hảo."

Nói xong hắn thật sự không có nhìn tới Đào Hoa, hô hấp vững vàng, hô: "Người này, muốn giết cứ giết đi. Ta đã tại vị Quốc chủ vài chục năm, tới hôm nay vẫn trông mong Nam Cương sẽ tái khởi."

Lúc hắn nhìn Đào Hoa, trong mắt không có một gợn sóng.

Thật giống như, nàng thật sự dùng chỉ để chém đầu.

A...

Lòng Đào Hoa lạnh lẽo, nàng nở nụ cười, không khỏi vuốt bụng, thầm nghĩ rốt cuộc bản thân đã làm gì sai, thiếu ai cái gì mà vướng phải khoản nợ oan nghiệt này.

Mẫu thân như thế, phụ thân cũng thế, người ta nói Đế Vương vô tình, cuối cùng, người duy nhất thật lòng với nàng chỉ có Tần Nghiêu Huyền.

"Các ngươi sẽ phải hối hận." Tức giận hóa bi thương, Đào Hoa bắt lấy lồng giam nói: "Ngươi thật sự coi Thiên Vân là đối thủ của Tần Nghiêu Huyền sao?"

Dường như để chứng minh lời nói của mình là thật, Nam Cương Quốc chủ bắt lấy cổ Đào Hoa, ánh mắt tàn khốc vô cùng: "Ngươi cũng đã rơi vào tay chúng ta, Tần Nghiêu Huyền thua là chuyện không thể nghi ngờ. Đương nhiên, chỉ cần hắn nguyện ý chắp tay giao Ngạo Quốc ra, nói không chừng có thể lưu lại cái mạng nhỏ cho ngươi."

Giang Dã mở miệng: "Không thể. Ngươi này không thể không giết, trong bụng nàng còn có hài tử."

"A, ngươi còn không minh bạch bằng tiểu bối." Thiên Vân Quốc chủ tán thưởng nhìn Giang Dã, lời nói thấm thía: "Ta cũng đã già, trận chiến tháng sau, ngươi tự mình xuất chinh đi. Binh phù quân lệnh do ngươi chỉ huy."

"Đại Hoàng thì sao?"

"Đừng nhắc tới tên gia hỏa không có tiền đồ kia!" Thiên Vân Quốc chủ chán ghét nói: "Ngươi không biết hắn giết bao nhiêu tướng lãnh đâu, chỉ vì một Giản công mà hại không ít ngự y tài giỏi chết thảm trong ngục. Ta đã sớm bắt hắn bế quan. Ta nói được làm được, chỉ cần ngươi thắng trận chiến này, ngươi sẽ ngồi vững trên vương tọa. Còn hắn, cho hắn thanh nhàn là được."

Thiên Vân Quốc chủ ho khan ra ngoài, Giang Dã cũng không đứng yên, lập tức bưng trà săn sóc.

Đào Hoa trông thấy Giang Dã bỏ độc nàng đưa vào nước, nở nụ cười.

Nam Cương Quốc chủ kiên quyết bước đi, không hề hối hận, Đào Hoa không khỏi cảm khái người này rốt cuộc đã hiểu ra. Đột nhiên tuyệt tình, đột nhiên lấy quốc gia làm trọng, nếu không phải hắn qua vài chục năm mới nhận thức ra được điều này, Nam Cương có thể đau khổ như bây giờ sao? Nhưng giờ hắn đã hiểu, nàng cũng biết được phụ thân nàng là ai, thật sự làm cho người ta bật cười.

Sinh hoạt trong lao tù đương nhiên không dễ chịu, Đào Hoa vốn gầy gò, thiếu dinh dưỡng. Mỗi lần Giang Dã lấy danh nghĩa vào xem xét luôn mang cho nàng chút thức ăn bổ sung dinh dưỡng, miễn cưỡng cũng kéo dài được hơi tàn.

"Quốc quân nói, Nam Cương Quốc chủ không thể lưu lại."

Đại chiến sắp tới, Giang Dã cuối cùng cũng nói những lời này ra: "Mặc dù bây giờ không sao nhưng sau khi chiến trận, hắn cũng thể sống dễ chịu, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng. Đào cô nương, cô cảm thấy..."

"Hắn lấy quốc gia làm trọng, không quan tâm tính mạng ta, hắn cũng biết, chính tính mạng hắn cũng khó mà giữ được." Đào Hoa lau mồ hôi trên trán, sắp đủ tháng sinh, tiếng nói có chút yếu ớt, "Sống chết có số, đừng hỏi ta. Ta chỉ quan tâm, ngươi sẽ làm như thế nào?



Giang Dã nghiêm túc trả lời: "Quân đội, tướng lĩnh, mấy quan tùy tùng mấy tháng này đã bị ta khống chế. Đại Hoàng bởi vì bất mãn với Quốc chủ mà đóng cửa bế quan, náo loạn trong phủ, đánh mất lòng dân. Ta cũng mượn thế lực phụ mẫu, lôi kéo lòng dân. Đương nhiên, may mắn có cô nương nguyện ý giúp đỡ, nếu không vương tọa này ta cũng không ngồi được."

"Vậy cũng tốt." Đào Hoa cười suy yếu, hỏi: "Chỗ Tần Nghiêu Huyền thì sao?"

"Hắn... Giống như điên rồi..." Giang Dã nhỏ giọng, áy náy nói: "Theo như hồi báo, hắn đại náo với đại quốc sư một trận, toàn bộ hoàng cung Ngạo Quốc người người cảm thấy bất an. Trong cung mưa máu gió tanh, ai cũng gọi hắn là bạo quân, hắn dẫn trăm vạn hùng binh, nhưng lại đưa ra thư mời, muốn cùng Thiên Vân Quốc chủ nói chuyện một mình."

Giang Dã cảm khí: "Hắn muốn gặp cô, chỉ cần không giết cô, yêu cầu gì hắn cũng đáp ứng. Nếu như cô chết, hắn nhất định sẽ tiêu diệt cả Thiên Vân và Nam Cương."

"Hắn muốn tới một mình sao?" Đào Hoa nghe thấy lời này tim nảy lên, lại cười, "Chẳng lẽ hắn không biết, hắn đến, đồng nghĩ với việc hắn sẽ chết sao?"

"Cho nên ta mới nói hắn điên rồi."

Ai cũng biết Tần Nghiêu Huyền điên rồi.

Từ khi Đào Hoa đột nhiên biến mất, hắn không có chút linh cảm nào, sau đó nàng đột nhiên bị bắt ở Thiên Vân. Thậm chí bị giam trong xe tù diễu phố, Tần Nghiêu Huyền đã điên triệt để rồi. Thậm chí viết huyết thư gửi Nam Cương Quốc chủ, vứt bỏ mặt mũi, không ai rõ hắn có còn lại Hoàng Đế Ngạo Quốc nữa hay không.

"Hoàng thượng cần gì vội vã như thế?"

Tuy rằng kế hoạch có chút ngoài dự tính, nhưng An Dịch vẫn thỏa mãn. Tần Nghiêu Huyền như già đi mấy tuổi, hắn trấn an: "Vốn là trận chiến với Thiên Vân là trận chiến trước thời hạn. Nhưng Thiên Vân bây giờ căn bản không phải đối thủ Ngạo Quốc. Bốn nước thống nhất, Hoàng thượng xưng bá, thiên thu muôn đời."

"Nhưng bọn hắn sẽ giết Hoa nhi!"

Giọng Tần Nghiêu Huyền mang theo phẫn nộ, hắn ném toàn bộ giấy và bút mực ra ngoài, hoàn toàn mất phong độ Đế Vương: "Hoa nhi sẽ chết, sẽ bị chém đầu, coi như trẫm thống nhất thiên hạ đi chăng nữa thì có nghĩa lý gì?"

"Một nữ nhân thôi mà, Hoàng thượng nên lấy giang sơn làm trọng."

Nếu như nghe lời này vào một năm trước, Tần Nghiêu Huyền đương nhiên gật đầu. Nhưng Đào Hoa đã thay đổi, hắn đã trải qua ác mộng, tỉnh lại thì nàng ở bên hắn, cầu hắn yêu thương nàng, thậm chí mang thai hài tử của hắn.

Nếu như chỉ là một tính mạng tự tay nuôi lớn, người chết đi, bất quá là bị khoét một miếng thịt.

Nhưng hôm nay... Lòng của hắn cũng bị khoét đi.

"Nếu Hoa nhi chết thật rồi, trẫm cũng không cần thiên hạ này nữa. Chẳng bằng trẫm làm cô hồn dã quỷ, kiếp sau bù đắp cho nàng." Tần Nghiêu Huyền suy sụp ngã ngồi trên ghế, tối hậu thư quyết chiến cũng bị ném rơi trên mặt đất.

An Dịch im lặng.

"Nếu trẫm chết ở Thiên Vân, Ngạo Quốc giao cho ngươi. Ngươi là cữu cữu của Hoa nhi, cũng là phụ thân ruột của hoàng tử, giang sơn xã tắc này sớm muộn cũng là của ngươi."

"Thần chỉ muốn phò tá Hoàng thượng, tự tay giúp Hoàng thượng thống trị thiên hạ, chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân ngồi lên vị trí của người."

Nói vậy nhưng lòng hắn vui sướng vô cùng. An Dịch bỗng nhiên cảm thấy, thế gian này chỉ còn có ngai vị Đế Vương hắn chưa làm qua, ngồi lên ngai vị, bực hay vui là hắn có thể đồ sát chúng sinh! Tỷ tỷ của hắn, nghìn vạn người Thiên Vân, chẳng qua chỉ là lũ phế vật. Dùng nữ nhân, lợi dụng tâm cơ, thủ đoạn khống chế Quốc chủ phụng dưỡng phụ mẫu, bất quá là cách làm của kẻ nhu nhược mà thôi.

Không bằng hắn tự xưng đế. Mười mấy năm qua, Tần Nghiêu Huyền cũng chưa bao giờ hoài nghi hắn.

"Bệ hạ nếu thật sự một đi không trở lại, thần nhất định sẽ không khiến bệ hạ thất vọng."

"Thật sao?" Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của An Dịch, dưới bàn đã hạ thủ, vò chặt một phong thư.

Quân đội Ngạo Quốc lặn lội đường xá xa xôi, quân số cũng không hao hụt là bao. Một đường chém giết đẫm máu tới kinh thành Thiên Vân, nơi vô cùng hiểm yếu, chỉ còn một trận chiến cuối cùng nhưng lại chậm chạp không khai hỏa.

Trống đánh dồn dập, Tần Nghiêu Huyền một mình cưỡi ngựa đi vào hoàng cung Thiên Vân.

Binh sĩ Thiên Vân mồ hôi chảy ròng ròng, rõ ràng muốn động thủ lại như không dám. Thậm chí còn không có cam đảm ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cứ một người một kiếp, mặc áo giáp đen, sát ý ngùn ngụt tiến cung, mỗi một bước chân cũng khiến lòng người run sợ.

Nếu không phải người trong lòng hắn bị bắt, Thiên Vân này chỉ sợ sớm đã đã tàn.

Hôm nay Giang Dã mặc áo gấm màu lam, tay bưng miện quan, ngồi một mình trên vương tọa. Hai bên người hắn đều là tâm phúc hắn chọn lựa kỹ càng, hông treo lưỡi dao sắc bén nhìn Tần Nghiêu Huyền khí thế bức người bước đến.

"Hoàng hậu của trẫm ở đâu?"

"Nàng đã chết."

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

"Nơi này tinh binh cả trăm, coi như võ công của ngươi tái thế, thân thể cũng chỉ là người phàm, có cánh bay cũng không thoát." Nhìn nam nhân trước mặt, lòng Giang Dã cũng nổi sóng nhưng không lộ ra. Hắn chỉ cười: "Hoàng thượng vì một nữ nhân ngay cả tính mạng, ngay cả giang sơn cũng không cần?"

"Hoa nhi không phải là nữ nhân của ta. Nàng là tính mạng của ta."

Trông thấy phía sau vương tọa chảy ra máu tươi, lòng Tần Nghiêu Huyền lập tức hóa tro tàn, hắn cảm giác có nước mắt bốc lên nhưng không chảy ra được.

"Trẫm biết rõ chuyến này có đi mà không có về, nhưng ngươi giết Hoa nhi, ngươi phải chết là điều không thể nghi ngờ!"

"Còn giang sơn của ngươi thì sao đây?" Giang Dã đã sớm chuẩn bị tốt những vấn đề muốn hỏi, "Ngạo Quốc nên làm thế nào? Ngươi như vậy cũng gọi là quân chủ sao?"

"Quần thần hơn một nghìn, hoàng tộc trên trăm, Đại Diễn trẫm cũng diệt được. Nam Cương đã sụp đổ. Hôm nay ta và ngươi cùng uống máu ở đây, thiên hạ rối ren sẽ có anh bình định."

Tần Nghiêu Huyền đã sớm thấu hiểu Đế Vương chi đạo chính là quần thần, là dân chúng. Chuyện của Ngạo Quốc, giao cho người Ngạo Quốc định đi. Hắn ra quân không lâu, dã tâm muốn nhảy lên ngôi vị của An Dịch rốt cuộc cũng đã bại lộ. Hắn bí mật dàn xếp, An Dịch không thể ngờ được Tần Nghiêu Huyền sẽ đối phó hắn, lập tức bị trị tội khi quân bắt lại giam lỏng.

Dù sao An Dịch cũng từng cứu mình, Tần Nghiêu Huyền sẽ không giết hắn, chỉ là sẽ chết mục hoặc bị người của Ngạo Quốc giết chết.

"Hoàng thượng là quyết tâm chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn sao?"

"Lòng trẫm ở trên người Hoa nhi, ngươi muốn biết, sau khi chết đi hỏi nàng đi!"

Kinh Hồng Nhất Kiếm hướng thẳng Giang Dã mà đâm, Giang Dã rốt cuộc rõ ràng vì sao Đào Hoa nói, hắn so ra một chút cũng không bằng phu quân của nàng. Tình nghĩa tốt, thân thủ tốt, tới nước này vẫn còn tư thái Đế Vương, quả thật khiến người ta kính nể.



Nếu lúc này hắn không ngồi trên vương tọa, e là hai chân đã sớm nhũn ra quỳ xuống.

Một cái đầu đánh lệch mũi kiếm của Tần Nghiêu Huyền, máu văng đầy đất. Đó là đầu của Nam Cương Vương.

"Ngươi có chiêu gì đó?"

Tần Nghiêu Huyền đang muốn rút kiếm lần nữa, lại thấy Giang Dã đưa tay lên ngăn đòn chết người của hắn.

Người trên vương tọa đứng lên, nhưng không có rút kiếm, mà là thập phần cung kính khiêm nhường cười cười, quay người nhường đường: "Mời."

Tiếng khóc nỉ non của hài nhi vang lên, Tần Nghiêu Huyền trông thấy một thân ảnh mảnh mai, ăn vận xiêm y đơn giản, ôm một tiểu oa nhi ngồi trên vương tọa. Giang Dã cởi bào phục Thiên Vân, áo gấm trắng tinh, tay ôm ngọc ấn màu xanh dâng lên người ngồi trên vương tọa.

Cho tới khi miện quan vững vàng trên đầu nàng, nàng mới nhẹ nhàng cười, ngước đôi mắt yên ả nhìn hắn.

"Nghiêu Huyền. Ta ở đây mà. Còn có, ta có lễ vật cho chàng." Đào Hoa vừa mới sinh xong, khí lực khi nói còn yếu ớt, nàng vừa cất tiếng gọi toàn thân Tần Nghiêu Huyền nhũn ra, rõ ràng muốn nhấc chân đi qua, lại bịch một tiếng quỳ gối bên cạnh vương tọa nhìn bộ dạng gầy gò của Đào Hoa.

Hài tử khóc nỉ non, người trong điện nhao nhao bỏ vũ khí xuống, cùng Giang Dã quỳ xuống một chỗ, hô to nghênh đón Vương.

"Hoa nhi."

Cổ họng chuyển động, Tần Nghiêu Huyền bế Đào Hoa lên, vương tọa đổi thành ngồi vững lên đùi hắn, bất luận thế nào cũng chỉ nhìn nàng chăm chú.

Đợi cho binh sĩ Ngạo Quốc tiến vào, hắn mới quay mặt nhìn xuống, nhìn người Thiên Vân quỳ lạy Quốc chủ tân nhiệm, Tần Nghiêu Huyền mới dần trấn tĩnh lại.

Hắn chỉnh lại miện quan cho nàng, hôn gương mặt nàng, "Thật sự hợp với Hoa nhi. Chỉ tiếc trẫm không mang miện quan Ngạo Quốc tới đây."

"Dù sao ta cũng muốn giao cho chàng." Đào Hoa mở to hai mắt, nhìn bóng nàng in trong đôi mắt của Tần Nghiêu Huyền, muốn mở miệng lại bị cắt ngang.

Hộ vệ của Tần Nghiêu Huyền kêu lên: "Mau leo xuống khỏi người Hoàng thượng! Ngươi đây là khi quân!"

"Ồ, ta đây khi quân sao?" Càng cố ý ngồi sâu vào lòng Tần Nghiêu Huyền, Đào Hoa cười càng vui vẻ, "Thế nhưng ta thích thế đấy, làm sao bây giờ?"

"Vậy thì ngồi cho chắc. Trẫm cho nàng khi quân."

Tần Nghiêu Huyền vung tay lên, mọi người quỳ xuống, khói lửa chiến hỏa tản đi, hắn ôm Đào Hoa, Đào Hoa ôm hài tử mới sinh đi ra ngoài cung.

Thiên Vân quy thuận, Quốc chủ được lòng dân, nữ tử Giang gia đội miện quan, không ngồi Phượng vị, khi quân vi hoàng [1].

[1] Khi quân vi hoàng ở đây nghĩa là người khi quân chính là Phượng hoàng.

***

Đây chính là kết cục. Tung hoa tung hoa!

Đào Hoa giết cha ruột, nhận lại Giang gia ở Thiên Vân, đồng thời thu cả Hoàng Đế Ngạo Quốc.

Cho nàng một xe hoa đào.

Còn một phần bổ sung kết cục nhỏ. Yên tâm là sủng, ngọt.

Cảm tạ những tiểu thiên sứ đã yêu ta tới giờ phút này!

Hy vọng bộ truyện này không làm mọi người thất vọng! Và đã có những khoảnh khắc hài lòng, vui vẻ khi đọc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status