Khí trùng tinh hà

Chương 940



Tần Vô Song đón ánh mắt chờ mong của mọi người, thản nhiên cười:

- Chư vị, ta chỉ có một câu hỏi các ngươi. Đối với Đại Huyễn Nhật Thần Cung, trong sâu thẳm nội tâm các ngươi, có ý sợ hãi hay không?

Câu hỏi này rất là đặc biệt, giống như Tần Vô Song phảng phất không cho phép mọi người trốn tránh, điểm danh hỏi:

- Đội phó Thiết Hoằng, ngươi trả lời trước!

Thiết Hoằng ngẩn người, cười khổ một tiếng, cũng không mượn cớ che đậy gì cả:

- Nói thật, những thế lực khác của Đại lục Thiên Tượng không nói làm gì, nhưng thế lực bốn đại đầu lĩnh, đó là sự tồn tại chỉ thua kém Chủ Thần Điện. Nếu nói trong lòng không có chút sợ hãi đối với bọn họ, đó là điều không có khả năng!

Những người khác thấy Thiết Hoằng thẳng thắn như vậy, đều nhân cơ hội ngẩng đầu lên, tùy thân phụ họa.

Tần Vô Song thật ra cũng không tức giận, gật gật đầu:

- Tốt lắm, ta có thể nói với các ngươi, ta đối với những thế lực đầu lĩnh, không có cảm giác gì. Nhưng ta có thể hiểu được cảm giác sợ hãi của các ngươi với Đại Huyễn Nhật Thần Cung. Bây giờ, ta lại hỏi các ngươi một vấn đề cuối cùng…

- Đội trưởng, ngươi hỏi đi!

- Được, ta muốn biết, các ngươi đối với việc theo đuổi vận mệnh của mình, tâm tình bức thiết đối với nhiệm vụ lần này, có thể chiến thắng nỗi sợ hãi đối với những thế lực đầu lĩnh này không? Nếu không chiến thắng được, chúng ta lập tức từ bỏ, đội ngũ có thể giải tán, ta tuyệt đối không miễn cưỡng bất cứ người nào. Nếu các ngươi cảm thấy có thể chiến thắng loại tâm lý sợ hãi này, vậy thì cần phải nghe theo mệnh lệnh của ta, tiếp nhận tất cả khiếu chiến. Ta chỉ muốn nói sáu từ: Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Hay cho một câu cầu phú quý trong nguy hiểm!

Những tán tu bọn họ, trời sinh không phải mệnh phú quý, bọn họ muốn đại phú đại quý, cần phải mình làm mình hưởng!

Trong mắt mọi người, đều lóe lên một loại quang mang phức tạp, hiển nhiên, nội tâm của bọn họ đều đang tiến hành lựa chọn cực kỳ gian nan.

Loại ánh mắt phức tạp này, tập trung trên mặt Tần Vô Song, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tần Vô Song, và trong sự bình thản đó, lại lộ ra một tự bình tĩnh tự tin khiến trong lòng người lộ vẻ xúc động.

Đột nhiên, tâm tình của tất cả mọi người, đều bị sự bình tĩnh này của Tần Vô Song làm cho lay động, loại nhân tố mạo hiểm trời sinh trong xương cốt của tán tu, dần dần sôi trào lên.

- Đội trưởng, hay cho cầu phú quý trong nguy hiểm. Đại Huyễn Nhật Thần Cung gì đó, chúng ta không sợ, đây là địa bàn của Chủ Thần Điện, còn không đến lượt Đại Huyễn Nhật Thần Cung bọn chúng làm mưa làm gió!

Lỗ Hùng là người đầu tiên kêu lên.

- Đội trưởng, ta quyết định, hỗn chiến cùng với ngươi!

Những người khác thấy Lỗ Hùng kêu lên, luồng khí nhanh nhẹn dũng mãnh trong xương cốt cũng theo đó phát tác. Chỉ nghe Thiết Hoằng nói:

- Thời khắc quan trọng phải đưa ra quyết định. Đội trưởng, ngươi nói rất đúng, muốn có đại phú đại quý, không gặp chút nguy hiểm, làm sao có thể đại thành?

- Đội trưởng, ngươi nói là được!

Lỗ Đồng cũng lên tiếng.

Cốc Phong vẫn lau chùi cung tiễn của hắn như trước, nói nhẹ một câu:

- Ta không có ý kiến!

Tiểu Giang hắc hắc cười nói:

- Chư vị đạo huynh đều mạnh hơn ta, các ngươi không sợ, Tiểu Giang ta chân trần không sợ đi giày. Hơn nữa, ta rất có tự tin đối với Đội trưởng của chúng ta!

Hắc Dực Biên Bức than thở nói:

- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Nguyên tắc của ta chỉ có một, Đội trưởng nói như thế nào, ta làm như thế ấy!

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Chính vào lúc này, nụ cười của Tần Vô Song đột nhiên ngưng lại, bên tai khẽ động, ánh mắt bao hàm thâm ý, quẳng ánh mắt hàm xúc sâu xa về phía phương hướng bên ngoài cửa sổ.

Trên khóe miệng tràn ra một nụ cười trào phúng, trầm giọng nói:

- Người này thật là không gợi được lo lắng. Nói đến đã đến rồi!

Vừa nghe Tần Vô Song nói như vậy, biểu tình của tất cả mọi người đều ngưng trọng.

- Đến rồi?

- Đội trưởng, là ai đến vậy?

Tần Vô Song nhàn nhạt cười:

- Mọi người bình tĩnh ở trong này, ta ra ngoài chào hỏi một chút!

Mọi người thấy biểu tình của Tần Vô Song ung dung bình thản, sự kính sợ trong lòng đối với Đại Huyễn Nhật Thần Cung cũng dần dần bớt đi một chút. Có Đội trưởng vững vàng bình tĩnh như vậy, khiến bọn họ cảm thấy như bên cạnh có người đáng tin cậy!

- Đội phó, là vị các hạ đó đến sao?

Tất cả đều biết, vị các hạ đó, là chỉ Nhật Đông Sơn của Đại Huyễn Nhật Thần Cung. Ở đây chỉ có Đội phó Thiết Hoằng đã đột phá hàng rào của Chân Thần Đạo, có thể cảm ứng được một chút khí tức của Thiên Thần Đạo cường giả.

Biểu tình trên mặt Thiết Hoằng khẽ ngưng lại, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, chợt gật gật đầu:

- Mọi người không cần bàn luận, đợi Đội trưởng quay lại, tất cả tự có câu trả lời!



Tần Vô Song đi ra ngoài cửa, ôm ngực mà đứng, chỉ nhìn thấy trên con đường trước mặt, phảng phất giống như có một đoàn hỏa khí không ngừng tới gần. Khí thế của Nhật Đông Sơn, càng giống như một vầng mặt trời mọc lên, từ ngoài đường không ngừng mọc lên, đoàn khí thế giống như hỏa diễm đó, từng đợt từng đợt cuốn tới, đem không khí xung quanh cũng từng trận sôi trào.

Tần Vô Song lại toàn thân phát ra từng đạo thanh quang, toàn bộ cơ thể, giống như một cây cổ thụ đã chiếm cứ nơi này mấy ngàn năm nguy nga cao ngất.

- Vũ Tinh Hà?

Đôi lông mày dậm của Nhật Đông Sơn khẽ nhướng lên, giống như hai cây trường kiếm treo cao, mang tới cho người ta một loại cảm giác áp bách vô cùng cường đại.

Tần Vô Song tùy ý cười, phảng phất giống như gió nhẹ quất vào mặt, tùy ý gật gật đầu.

- Rất tốt, ta đang muốn tìm ngươi!

Nhật Đông Sơn có vẻ rất ngay thẳng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn Tần Vô Song dò xét, tràn đầy một loại cảm giác như là của một vị bề trên cao cao tại thượng nhìn xuống.

- Ta biết ngươi muốn tìm ta!

Tần Vô Song hơi có chút nụ cười nghiền ngẫm.

- Ồ?

Nhật Đông Sơn không kìm được liếc nhìn Tần Vô Song:

- Vậy ngươi biết tại sao ta tới đây chứ?

- Biết!

Tần Vô Song cũng không trả lời nhiều.

- Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên thoải mái!

Nhật Đông Sơn khẽ mỉm cười, lấy một loại khẩu khí đàm phán nói:

- Được rồi, nói đi, các ngươi cần điều kiện gì mới đồng ý rút lui? Mở miệng đi! Đại Huyễn Nhật Thần Cung ta cũng sẽ không để các ngươi thiệt thòi đâu!

Theo Nhật Đông Sơn thấy, hắn có thể đích thân tới xem những tán tu bọn họ đã là ân điển lớn lao rồi. Đội ngũ tán tu hèn mọn các ngươi, tay nhỏ chân nhỏ, so với Đại Huyễn Nhật Thần Cung, đó chính là bọ ngựa đấu xe!

Làm sao biết, sau khi hắn nói ra những lời này, Tần Vô Song lại thản nhiên lắc lắc đầu:

- Các hạ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta biết ngươi sẽ đến, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải rút lui.

- Sao?

Đôi lông mi của Nhật Đông Sơn, nhất thời nhướng lên. Sát khí giữa trán, nhất thời ngưng tụ, giống như một đoàn hỏa diễm.

- Tán tu bằng hữu, ngươi xác định, các ngươi không rút lui?

Tần Vô Song nhàn nhạt cười, ánh mắt không chút nhượng bộ, nhìn Nhật Đông Sơn, lạnh lùng hỏi:

- Các hạ, chúng ta có lý do gì phải rút lui chứ?

- Đương nhiên là có!

Nhật Đông Sơn hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ dựa vào việc ta đứng ở đây đối đáp với ngươi, chính là lý do lớn nhất. Tán tu bằng hữu, nhắc nhở một câu, rút lui là chọn lựa sáng suốt nhất của các ngươi. Rút lui, còn có thể nhận được một món tặng phẩm xa xỉ. Ngược lại, chính là kẻ địch của Đại Huyễn Nhật Thần Cung ta!

Loại uy hiếp này, có thể nói là vô cùng không kiêng nể, thậm chí không phải điên cuồng bình thường.

Nhưng Nhật Đông Sơn có thể đem loại lời nói điên cuồng này, dùng một loại khẩu khí rất âm u lạnh lẽo biểu đạt ra.

- Nói như vậy, Đại Huyễn Nhật Thần Cung, tựa hồ càng có quyền lực áp đảo Chủ Thần Điện?

Tần Vô Song cười chế nhạo, nhưng sự trào phúng trong ngữ khí lại không cố ý che dấu.

Đại Huyễn Nhật Thần Cung ngươi cường đại, nhưng cũng không thể ức hiếp người như vậy. Đặt trên Chủ Thần Điện, lẽ nào Đại Huyễn Nhật Thần Cung ngươi còn muốn dựa vào phong cách ương ngạch xưa nay, phá vỡ cạnh tranh công bằng sao?

Nhật Đông Sơn sắc mặt có chút lạnh lẽo, lộ ra vẻ vô cùng khó chịu:

- Các hạ, xem ra ngươi rượu mời không uống, định uống rượu phạt! Rất tốt, vậy các ngươi trèo lên trận quyết đấu chung kết đi. Cướp lấy một vị trí, nói với các ngươi, là phúc là họa, cuối cùng sẽ có một ngày kiểm chứng!

Nhật Đông Sơn thật ra cũng lưu manh, hắn hiển nhiên biết rất rõ, trong địa bàn của Chủ Thần Điện, còn chưa đến lượt hắn gây chuyện, vứt lại một câu nói lạnh lùng, quay đầu bỏ đi, trái lại là lựa chọn sáng suốt.

Nhìn thấy Tần Vô Song đuổi Nhật Đông Sơn đi, trong lòng mọi người đều khẽ nhẹ nhõm. Bất kể nói thế nào, tên tà thần Nhật Đông Sơn cũng đi rồi!

- Đội trưởng, Nhật Đông Sơn đó lòng dạ hẹp hòi, ta thấy hắn nhất định sẽ mượn cơ hội trả thù chúng ta!

Tiểu Giang không khỏi sầu lo nói.

Tần Vô Song xua xua tay:

- Mọi người đừng nghĩ nhiều. Thực lực của Nhật Đông Sơn hắn xác thực mạnh, thậm chí còn mạnh gấp đôi ta. Nhưng mà, đây cũng không phải là lý do chúng ta e ngại hắn!

Nghe Đội trưởng nói như vậy, mọi người đều kinh ngạc, còn mạnh gấp hai lần Đội trưởng sao?

Lẽ nào nói, Nhật Đông Sơn đó đã là Thiên Thần Đạo ba kiếp cường giả?

Hắc Dực Biên Bức thì thào chửi bới:

- Những thế lực đầu lĩnh này, chiếm cứ địa bàn tốt nhất, chiếm cứ tài nguyên tốt nhất. Đây đều là dựa vào đè ép không gian sinh tồn của tán tu chúng ta mà có được!

Tần Vô Song xua xua tay:

- Mọi người quay về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị chiến đấu đầy đủ. Toàn lực phát huy. Đội ngũ bảy người, đánh bảy thắng bốn, chúng ta chỉ cần phát huy trình độ bình thường, thăng cấp khẳng định không có vấn đề.



Rút thăm này, vứt bỏ nhân tố bên ngoài không nói, xác thực là rút thăm tốt. Quyết chiến đánh bảy thắng bốn, thậm chí Tần Vô Song cuối cùng cũng không cần thượng tràng, sau sáu trận, bọn họ lấy bốn thắng hai bại kết thúc chiến đấu.

Không cần nghĩ cũng biết, sắc mặt phía bên Đại Huyễn Nhật Thần Cung khó coi như thế nào. Đặc biệt là Nhật Đông Sơn, toàn bộ quyết chiến, ánh mắt luôn giống như đao thép sắc bén, ngắm tới ngắm lui trên người bọn Tần Vô Song, phảng phất giống như một người thợ săn nhìn con mồi dò xét.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Những người biết cường thế của Nhật Đông Sơn, đều âm thầm thở dài, tiểu tổ tán tu này thật không thức thời, trái với ý chí của Nhật Đông Sơn, cho dù tiến vào danh sách cuối cùng, sau khi bắt đầu nhiệm vụ, có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ. Loại người không ăn được thì đạp đổ như Nhật Đông Sơn, nhất định sẽ có hành động!

Ngay cả bà con họ xa của Tiểu Giang, Chấp sự Ngoại vụ của Chủ Thần Điện, cũng âm thầm nhắn nhủ Tiểu Giang:

- Tiểu đội các ngươi, lần này xem ra đã chọc giận Nhật Đông Sơn rồi. Ở địa bàn của Chủ Thần Điện, người của Đại Huyễn Nhật Thần Cung không dám làm loạn, nhưng nhiệm vụ lần này là vượt qua Vị diện khác. Các ngươi rời khỏi Đại lục Thiên Tượng, nhất định phải cẩn thận đề phòng, đừng để Nhật Đông Sơn tìm được cơ hội gây phiền phức cho các ngươi.

Tiểu Giang cười chua xót:

- Huynh đệ, chúng ta làm sao không biết Nhật Đông Sơn không dễ chọc. Nhưng cơ hội như vậy, vứt bỏ thì đáng tiếc. Hơn nữa, Đội trưởng của chúng ta là một cường giả rất có cốt khí, không bị uy hiếp của Nhật Đông Sơn hù dọa.

Chấp sự đó thở dài:

- Như ta nói, xem xét thời thế, các ngươi vẫn nên chọn chiến lược từ bỏ thì tương đối tốt hơn. Với tính tình của Nhật Đông Sơn, khẳng định sẽ đối phó với các ngươi.

Tiểu Giang thở dài:

- Huynh đệ, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, đến bước cuối cùng kêu chúng ta từ bỏ, từ mặt tâm lý, căn bản cũng không tiếp nhận nổi.

Chấp sự đó cười chua xót, cũng không nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status