Không thể ngừng yêu em

Chương 100: Phiên ngoại 11: Sói con nhỏ x Chung Vi Vi

Edit: Qing Yun

Ứng Trì rất ít nói chuyện với người khác về đề tài này, trước kia khi còn ở ký túc xá, thỉnh thoảng bạn cùng phòng sẽ nói chuyện về nữa sinh.

Lúc ở đội quyền anh, cậu cùng Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành ở chung phòng ngủ, bọn họ cũng sẽ nói đến. Nhưng mà bọn họ nói chuyện tương đối trực tiếp, có đôi khi còn nói hơi thô tục, nói chuyện phiếm cũng không có chừng mực, ví dụ như ngực lớn, chân dài, eo nhỏ, mông cong.

Mỗi một trận đấu lại có quyền anh bảo bối, hai người còn nói giỡn, nói thích loại hình thế nào.

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đại khái thấy cậu quá đơn thuần, sẽ cố ý chuyển đề tài lên người cậu, hỏi cậu thích loại hình nào, ngực hay là chân?

Ứng Trì cảm thấy bàn luận cái này giống như có ý không tốt với con gái, cảm thấy không tốt lắm, cậu không dám nghĩ xa hơn, mỗi lần đều mắng bọn họ: “Hai người có thể nói chuyện lành mạnh được không?!”

Cậu nhìn mắt Chung Vi Vi, bỗng nhiên không muốn trả lời lấy lệ, cũng không muốn nói dối cô, chỉ có thể rũ mắt xuống, bên tai ửng đỏ: “Không biết…”

Chung Vi Vi rất vừa lòng, nhướng mày hỏi: “Không biết, đó chính là không thích cô gái nào?”

Ứng Trì muốn kết thúc, hàm hồ mà “ừ” một tiếng.

Khóe miệng Chung Vi Vi cong lên, chỉ là cô vẫn muốn xác nhận lại một chút: “Nhan Tịch thì sao? Cô ấy rất đáng yêu, cũng rất hoạt bát.”

Ứng Trì sửng sốt, chị Vi Vi cho rằng mình thích Nhan Tịch sao? Cậu tuy rằng trì độn chút, cũng không quá mức thông suốt, nhưng có thích một cô gái hay không, cậu vẫn phân biệt được rõ ràng, cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy cảm giác của mình đối với Nhan Tịch giống như cảm giác với mấy bạn học cấp ba, như vậy là không thích đúng không? Bằng không cậu chẳng phải là thích rất nhiều người sao?

Nghĩ vậy, thiếu niên cười nói: “Nhan Tịch rất tốt, em rất thích cô ấy.”

Chung Vi Vi sửng sốt, hô hấp cứng lại, đôi mắt chậm rãi mở to, cô vội vàng cúi đầu, giây tiếp theo đã nghe thấy cậu tiếp tục nói: “Nhưng mà chị nói chính là thích kiểu bạn gái sao? Kia không phải.”

Chung Vi Vi nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt đều đỏ, cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn cậu.

Nhóc con này, nói chuyện không thể nói cả câu luôn một lúc được sao?

Thiếu chút nữa……

Tan nát cõi lòng.

Cô suy nghĩ câu nói của cậu, trong lòng rất vui, nhướng mày nhìn cậu: “Em còn biết thích bạn gái là thích như thế nào à? Nhìn không ra nha.”

Ứng Trì không biết tại sao gần đây cô hay nói về chuyện này, muốn cậu vui? Trêu cậu? Hay là vì muốn cậu dời lực chú ý? Cậu cào cào đầu, bên tai ửng đỏ, có chút quẫn: “chị Vi Vi, em lại không phải đồ ngốc, có thích cô gái nào hay không em vẫn phân biệt được!” Cậu dừng một chút, nhỏ giọng nói, “Chị và chị của em không cần tìm mọi cách dời lực chú ý của em, em cũng không lo lắng một quả thận thì không tìm được bạn gái, thật sự. Ngày đó em chính là thuận miệng nên mới nói như vậy, thật sự không lo lắng tìm không được bạn gái, dù thật sự không tìm được thì cũng không sao……”

Chung Vi Vi sửng sốt, không nghĩ tới cậu lại nói nhiều như vậy, nhịn không được cười: “Thật sự có thể phân biệt được?”

Ứng Trì gật đầu: “Thật sự!”

Chung Vi Vi trong lòng có chút phức tạp, nếu có thể hiểu được, kia cậu có biết cô thích cậu không? Có một chút cảm giác nào không? Còn có…… Cậu có cảm giác gì với cô không? Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, cậu chỉ cho rằng cô muốn dời lực chú ý của cậu thôi sao?!

Cô thở dài trong lòng, duỗi tay sờ sờ đầu của cậu, trấn an nói: “Yên tâm đi, bạn gái sẽ có.”

Ứng Trì có chút ngượng ngùng, lại không trốn, chị Vi Vi gần đây rất thích sờ đầu của cậu, cậu nhịn không được xin tha: “Em biết, chị Vi Vi, chị đừng nói, giống như em rất muốn tìm bạn gái…… Em mới hai mươi tuổi, còn trẻ, thật sự không nóng nảy!”

Chung Vi Vi cười ha ha: “Ừ.”

Là cô sốt ruột, được không?

Chung Vi Vi đứng lên, kéo gối giúp cậu, muốn cho cậu nghỉ ngơi một lát.

Ứng Trì lại nói: “Em không muốn ngủ, em muốn xuống dưới đi một lúc.”

Cậu còn thể trẻ, thân thể lại tốt, thật ra cậu khôi phục thật sự nhanh, trên cơ bản không có gì vấn đề lớn, Chung Vi Vi cười cười: “Được, nhưng mà bây giờ khá lạnh, bằng không có thể đưa em xuống lầu tản bộ.”

Ứng Trì cười: “Không có việc gì, em hoạt động ở hành lang một chút, nằm thật lâu, cảm giác cả người đều khó chịu.”

Năng lượng trong cơ thể dần xói mòn, loại cảm giác này làm cậu buồn bã mất mát.

Chung Vi Vi có chút đau lòng, mỉm cười nói: “Chị đi với em.”

Rất xa, bao lâu, đều ở cạnh em.

Hai ngày sau, Ứng Trì xuất viện, Tết âm lịch cũng đến.

Sau khi Ứng Trì xuất viện, Chung Vi Vi không còn cách nào để mỗi ngày đều có thể đi thăm cậu nữa, rốt cuộc dù da mặt cô có dày cũng ngượng ngùng mỗi ngày đi đến nhà cậu. Thỉnh thoảng Ứng Hoan sẽ kêu cô qua ăn cơm, cái này là ngoại lệ.

Tết âm lịch qua đi, học kỳ hai của năm ba bắt đầu, Chung Vi Vi đến trường học.

Ứng Trì ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, đến giữa tháng ba cậu mới bắt đầu tới trường học đi học, lúc trước cậu thiếu tiết quá nhiều, phải học lại, không còn Nhan Tịch nữa nên cậu phải tự túc hết. Cũng may giảng viên rất tốt, trực tiếp dẫn cậu đến văn phòng dạy kèm.

Ứng Hoan lo lắng thân thể Ứng Trì không chịu nổi, cũng sợ cậu có một người quá cô độc, sẽ không ăn cơm đầy đủ. Cho nên, mỗi ngày sau khi tan học, cô đều lôi kéo Chung Vi Vi cùng đi tìm Ứng Trì ăn cơm, giảng viên không biết, còn tưởng rằng Ứng Trì có hai chị gái.

Ứng Trì có chút ngượng ngùng mà giải thích: “Một người là chị ruột, một người là bạn của chị.”

Giảng viên hiểu rõ, cười cười: “Kia cũng là đàn chị”

Giảng viên đi rồi, điện thoại của Ứng Hoan vang lên, là Từ Kính Dư gọi đến, cô đi nghe điện thoại, lúc đi còn cố ý bước chậm lại.

Chung Vi Vi và Ứng Trì đi ở phía trước, cô cao 167cm, Ứng Trì vừa vặn 180cm, hai người không chênh lệch nhiều, cô quay đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm mà nói: “Kêu đàn chị”

Ứng Trì: “……”

Cậu có chút một lời khó nói hết mà nhìn cô, “Chị Vi Vi……”

Chung Vi Vi nhướng mày: “Giảng viên nói không sai, chị chính là đàn chị của em.”

Cô nghĩ nghĩ, cứ cảm thấy cậu vẫn luôn kêu mình là chị Vi Vi thì không tốt lắm, làm không tốt mà coi cô thành đàn chị thật. Nhưng đàn chị hình như tốt hơn chị Vi Vi một chút, lúc trước cô cảm thấy thích em trai của bạn thân rất khó mở miệng, thậm chí không dám nghĩ.

Như vậy cậu thì sao?

Có thể bởi vì cô cùng Ứng Hoan là bạn tốt, cậu vẫn luôn kêu cô là chị Vi Vi, cho nên chưa bao giờ dám vượt qua, chỉ đặt cô ở vị trí chị gái. Cậu trì độn như vậy, lại không thông suốt, nếu thật như vậy, dù có ý gì với cô thì chắc cậu sẽ liều mạng ép xuống, đánh chết cũng không dám nói.

Chung Vi Vi thúc giục cậu: “Kêu một tiếng nha.”

Bên tai Ứng Trì có chút đỏ, lại không có cách từ chối, chỉ có thể nhỏ giọng kêu:

“Đàn chị Vi Vi.”

Chung Vi Vi: “……”

Cho nên, chỉ là nhiều hơn một từ “đàn” sao?

Như vậy giống như cũng có thể.

Cô cười tủm tỉm, kêu cậu: “Học đệ nhỏ.”

Ứng Trì: “……”

Chung Vi Vi cười ha ha, cười xong, nhìn cậu: “Tùy tiện đi, em thích gọi thế nào thì gọi thế đó.”

Ứng Trì không hiểu tại sao, thấy cô cười cũng sẽ sung sướng theo, những áp lực khổ sổ dưới đáy lòng đều tiêu tán không ít, cậu nhìn cô, nói nhỏ: “Kỳ thật chỉ là một cách xưng hô, chị thích em gọi chị là đàn chị thì em sẽ gọi là đàn chị”

Chung Vi Vi sửng sốt, đôi mắt yên lặng nhìn cậu.

Ứng Hoan nói chuyện điện thoại xong, đi đến phía sau, nghe được lời này, cũng sửng sốt một chút.

Ứng Trì thật ra không nhận ra câu mình vừa nói chọc tâm người thế nào, cậu đi ở phía trước, dọc theo đường đi vẫn luôn có người chú ý đến cậu, còn có nữ sinh xa lạ kêu tên cậu.

Cậu có chút ngại, nhưng chỉ có thể gật gật đầu, xấu hổ mà cười ngượng.

Bởi vì mấy cái tin tức phỏng vấn kia, cậu trở thành người nổi tiếng ở trường rồi.

Mọi người biết Ứng Hoan, là chị gái Ứng Trì.

Một người khác là ai? Lớn lên rất xinh đẹp, chân vừa dài vừa thẳng, bạn gái Ứng Trì sao?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bắt đầu tò mò đời sống tình cảm của Ứng Trì, trên diễn đàn của trường, topic về cậu chiếm hơn phân nửa, trong đó, về nữ sinh đi cạnh Ứng Trì là ai thiệp lại chiếm một nửa, mọi người nghị luận sôi nổi ——

【 tuyệt đối không phải bạn gái! Ứng Trì nhìn qua giống như em trai độc thân, tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng vẫn luôn cảm thấy cậu ấy không có bạn gái! 】

【 Ở bên Ứng Trì cần phải có dũng khí đấy, tuy rằng cậu ấy thật sự rất đẹp, nhưng chỉ có một quả thận, về sau thân thể khả năng sẽ không tốt lắm, kế tiếp còn sẽ có bệnh gì cũng không biết…… Tóm lại, tôi không dám. 】

【 Lúc trước cậu ấy là vận động viên, dù mất một quả thận cũng có phải vấn đề gì lớn đâu, chỉ là không thể tiếp tục làm vận động viên mà thôi, vẫn mạnh hơn nam sinh bình thường rất nhiều, hơn nữa người ta còn đẹp trai như vậy! Tôi nguyện ý!】

【 thân thể không có vấn đề lớn, nói thực tế đi, cậu ấy không làm vận động viên được, việc học bỏ mất như vậy, về sau làm sao bây giờ? Nếu cậu làm Quyền Thủ, khuôn mặt đẹp như vậy, phương diện nhân khí khẳng định không là vấn đề, các loại đại ngôn không thiếu được đi! Nhưng hiện tại thì sao? 】

【 chỉ là yêu đương thôi, nói hiện thực cái gì……】

……

Chung Vi Vi nhìn thấy mấy topic này, cô vừa tức vừa cảm thấy bất đắc dĩ, cô tức bọn họ tùy ý nghị luận cậu, bất đắc dĩ chính là cô không không chế được miệng người khác, không ép buộc được suy nghĩ của người khác.

Cô chỉ có thế liên hệ quản lý diễn đàn, mỗi một topic đều báo cáo một lần.

Ứng Hoan cùng làm theo cô.

Cô rất đau lòng.

Đau lòng vốn nên là thiếu niên đứng ở trên mây, lại bị cuộc sống kéo về hiện thực.

Cậu có thể không đánh quyền, có thể không tham gia thi đấu, nhưng không thể bởi vì cậu không hề dự thi, đã bị người mang ra nghị luận phỏng đoán. Ở trong lòng cô, ánh sáng trên người cậu không phải chỉ có nhờ vào đánh quyền, mà cậu đơn giản là một thiếu niên mang sẵn ánh mặt trời.

Buổi tối ngày hôm sau, Ứng Hoan có việc, không thể ăn cơm cùng Ứng Trì, Chung Vi Vi cũng không hỏi cụ thể cô có chuyện gì, có lẽ là liên quan đến việc đi du học. Cô vội vội vàng vàng chạy đi tìm Ứng Trì, Ứng Trì đã ở dãy phòng học của cô và Ứng Hoan.

Cậu thấy cô đến một mình, hơi sửng sốt, kêu cô: “Chị Vi Vi, chị của em đâu?”

Chung Vi Vi nhìn cậu, nhìn qua không có gì khác thường, chắc là không bị việc trên diễn đàn ảnh hưởng. Cô nhẹ nhàng thở ra, giải thích: “Ứng Hoan có việc, chị không thể ăn cơm cùng em à?”

Ứng Trì vội nói: “Có thể, em chỉ hỏi một chút.”

Chung Vi Vi cười: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Ứng Trì nói “Vâng”, hai người sóng vai đi đến nhà ăn, Chung Vi Vi bỗng nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên hai người đi ăn cơm cùng nhau, trong lòng có chút kích động, rất nhanh nảy ra một ý, cô quay đầu nhìn Ứng Trì, cười nói: “Hôm nay chúng ta không ăn ở căng tin được không? Chúng ta đi đến nhà ăn Tây Môn đi.”

Ứng Trì hơi ngạc nhiên, hỏi cô: “Chị muốn ăn cái gì?”

“Chúng ta đi trước nhìn xem, từ từ chọn được không?” Chung Vi Vi hừ một tiếng, “Dù sao, hôm nay chị không muốn ăn ở nhà ăn.”

Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt trắng nõn sáng, nhẹ nhàng hừ một tiếng, biểu cảm sinh động, có chút giống…… Làm nũng? Ứng Trì ngu người nhìn cô, lại nhanh chóng vứt suy nghĩ này ra khỏi đáy lòng, chị Vi Vi sao có thể làm nũng với cậu chứ?

Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều.

Cậu cười: “Được, dù sao cái gì em cũng có thể ăn.”

Chung Vi Vi cong mắt: “Đi thôi.”

Hai người một đường đi đến Tây Môn, Chung Vi Vi đưa Ứng Trì tới nhà hàng Học Trưởng kia.

Phòng bao đã không còn, hai người bèn tìm một chỗ ngồi trong góc, bên kia tương đối thanh tĩnh. Chung Vi Vi gọi xong đồ ăn, kể chuyện ô long lần trước bọn họ và bọn Thạch Lỗi kết giao hữu nghị với Ứng Trì, “Khi đó Từ Kính Dư đang theo đuổi chị gái em, mà cô ấy quá trì độn, cô ấy chưa nói rõ ràng, cũng không biết rõ tình huống, kết quả, biến thành một đám người kết giao quan hệ hữu nghị……” Cô nhịn không được cười, nửa thật nửa giả mà chê cười, “Chị em có chút trì độn về phương diện này, em cũng vậy.”

Ứng Trì đột nhiên bị chê cười không kịp phòng ngừa, có chút ngây ngốc:

“Như thế nào lại vòng đến trên người em?”

Chung Vi Vi hừ một tiếng: “Em không trì độn sao?”

Ứng Trì: “……”

Chung Vi Vi rót cho cậu chén nước, nhỏ giọng nói: “Em chính là trì độn! So với chị gái còn trì độn hơn!”

Ứng Trì cào cào đầu, có chút không phục: “Chị Vi Vi, chị đừng nói em, em không phải trì độn, em chính là không nghĩ nhiều như vậy, cũng không thích người nào cả.”

Không thích người nào cả……

Đắng lòng.

Chung Vi Vi thở dài.

Vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy có người kêu cô một tiếng: “Vi Vi.”

Chung Vi Vi vừa nghe thanh âm này liền có chút buồn bực, cô quay đầu nhìn qua, khóe miệng khẽ cười: “Lục Chu, thật trùng hợp.”

Lục Chu lớn lên rất đoan chính, anh ta đi đến bàn của họ, nhìn Ứng Trì.

Ứng Trì cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ một lúc mới nhớ tới, là đàn anh cấp ba trước đây, hình như đã từng theo đuổi Chung Vi Vi.

Lục Chu nhìn về phía Chung Vi Vi, cười: “Lúc trước tớ mời cậu ăn cơm thì cậu từ chối, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hay là bọn mình ăn chung luôn đi.”

Chung Vi Vi có chút một lời khó nói hết mà nhìn Lục Chu.

Trước kia khi còn học cấp ba, Lục Chu theo đuổi cô một đoạn thời gian rất dài, có chút mặt dày mày dạn, nhưng Chung Vi Vi không đồng ý. Sau khi vào đại học, hai người đều ở đại học A, Lục Chu cho rằng cô thật sự nghĩ cấp ba không muốn yêu đường nên từ chối mình, vừa lên đại học lại theo đuổi cô.

Sau lại bị từ chối, Lục Chu đã ngừng một thời gian, năm hai đại học, Chung Vi Vi thấy cậu ta cùng một người nữ sinh đi với nhau, dáng vẻ rất thân mật, đoán là bạn gái.

Năm ba đại học, Lục Chu không biết như thế nào, lại quấn lấy cô.

Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất sao?

Cô nhấp môi nghĩ nghĩ, nhìn về phía Ứng Trì, cười: “Cậu hỏi ý kiến Ứng Trì, nếu cậu ấy không có vấn đề vậy không thành vấn đề.”

Ứng Trì sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ vứt vấn đề sang cho mình.

Lục Chu và Chung Vi Vi quen biết lâu như vậy, anh ta tự nhiên biết cô cùng Ứng Hoan và Ứng Trì có quan hệ tốt, cho nên, anh ta cũng không cảm thấy cô và Ứng Trì có quan hệ mờ ám gì, cười nhìn Ứng Trì: “Có thể chứ?”

Ứng Trì nhìn Chung Vi Vi, biểu cảm trên mặt cô nhàn nhạt, cậu nhớ rõ vừa rồi Lục Chu nói cô từng từ chối anh ta.

Hình như cô cũng không muốn ăn cơm với anh ta.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Chu, cười: “Không được, chúng tôi đã gọi xong đồ ăn, hôm nay là tôi mời khách, chỉ đủ hai người ăn, hơn nữa hình như bạn học anh đang đợi anh đấy.”

Lục Chu: “……”

Anh ta muốn nói AA không được sao?

Ứng Trì lại nói: “Nếu anh muốn mời chị Vi Vi thì hẹn lần sau đi, nếu chị ấy đồng ý.”

Hai người không ngồi phòng bao, chung quanh đều là người, cậu vốn dĩ dễ được chú ý, lời vừa nói ra, người khác liền nhịn không được nhìn qua.

Lục Chu không muốn mất mặt, có chút không nhịn được, ngượng ngùng cười: “Vậy được rồi, Vi Vi, lần sau tớ lại mời cậu.”

Chung Vi Vi không trả lời, chỉ cười một chút.

Lục Chu đi rồi, cô rốt cuộc nhịn không được cười, nhìn về phía Ứng Trì: “Chị còn tưởng rằng em sẽ đáp ứng.”

Ứng Trì nhíu mày: “Em biết chị không muốn ăn cơm cùng anh ta, sao em lại đồng ý? Kia không phải khiến chị khó chịu sao?”

Chung Vi Vi trong lòng bỗng nhiên ấm áp, mím môi cười: “Ngoan.”

Cô nghĩ thầm, này có tính là không có một chút thông suốt nào đâu? Hoặc là che chở cô theo bản năng?

Đồ ăn được mang lên rất nhanh, hiên tại Ứng Trì không huấn luyện, sức ăn kém hơn trước kia một chút.

Chung Vi Vi khuyên cậu: “Khó được ra ngoài ăn cơm, em ăn nhiều một chút.”

Ứng Trì gật đầu, bỗng nhiên nghe được có người nhỏ giọng nghị luận về cậu, chỉ là không phải nói chuyện xấu, bởi vì Từ Kính Dư dành được vé vào thế vận hội, hai ngày nay rất nổi bật, có người nói lúc trước cậu nói ưu điểm của Từ Kính Dư là mỗi ngày đều giặt tất ——

“Các cậu còn nhớ rõ cái phỏng vấn kia không? Từ Kính Dư có ưu điểm gì?”

“Nhớ rõ nhớ rõ, tôi bắt chước một chút: Anh ta mỗi ngày đều giặt tất.”

“Ha ha ha ha ha! Lúc đó tôi cười muốn chết.”

“Nói nhỏ thôi, bị nghe được……”

……

Ứng Trì xấu hổ: Đã nghe được.

Chung Vi Vi cũng nghe được rồi, cô nhớ tới lúc trước cậu không biểu cảm nói câu kí thì không nhịn được cười, cô nhìn Ứng Trì, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn em, em mỗi ngày đều giặt tất sao?”

Ứng Trì: “……”

Cậu đỏ mặt, có chút quẫn bách, nhỏ giọng nói: “Không có…… Có đôi khi hai ngày giặt một lần, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng mỗi ngày đều giặt……”

Nói xong mấy câu nói đó, cậu đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.

Cậu chỉ nói Từ Kính Dư, chính cậu cũng chưa làm được……

Chung Vi Vi không nhịn được cười, an ủi cậu: “Không sao cả, hai ngày giặt một lần đã rất tuyệt, rất nhiều nam sinh đều là một tuần mười ngày mới giặt một lần.”

Ứng Trì càng hổ thẹn, cúi đầu và cơm, hàm hồ mà nói: “Vâng……”

Buổi tối trở lại phòng ngủ, cậu tắm rửa xong đi ra, ném tất vào chậu, muốn để đến ngày mai giặt hai đôi luôn, đột nhiên nhớ tới câu nói của Chung Vi Vi……

Yên lặng mà bưng chậu rửa đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước, bắt đầu cúi đầu giặt tất.

Về sau, mỗi ngày đều phải giặt tất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status