Không thích mèo, thích phi công!

Chương 94


Nhưng sự đời nào suôn sẻ đến thế. Không hiểu sao Bạch Linh với Hải Đăng lại gặp một đứa trẻ bị lạc bố mẹ, đang đứng đó khóc lớn. Cậu nhóc chắc cũng mới chỉ tầm 4,5 tuổi, mặt mũi đều đã đỏ gay vì khóc. Bạch Linh lại gần hỏi thăm đứa nhỏ. Đứa nhóc chỉ khóc và khóc khiến Bạch Linh không biết làm gì.

Em có nhớ bố mẹ mặc đồ gì không? Tên bố mẹ nữa…

Huhu...oa oa…- Đứa bé cứ vậy mà khóc.

Hải Đăng đứng một bên thấy vậy thì liền lại gần, nhấc bổng đứa bé lên, sau đó làm trò như cho nó đang bay lượn. Đứa bé lúc đầu còn sợ hãi, một lúc sau thì đã thích thú cười với Hải Đăng. Trẻ con vốn là vậy mà, khi bị phân tâm thì nhất thời sẽ không nghĩ đến đang lạc mất bố mẹ.

Này nhóc, có đói không?- Hải Đăng vừa bế đứa nhóc vừa nói.

Ưm… có ạ…- Đứa bé vặn vặn tay.

Được, vậy để anh mua cái gì cho nhóc ăn trước nhé.

Hải Đăng cứ vậy mà vui vẻ nói chuyện với đứa bé để nó không khóc nữa. Bạch Linh nhìn như vậy, chợt nghĩ đến nếu không biết nếu cậu ấy trở thành bố một đứa trẻ thì thế nào nhỉ… Đứa nhóc của hai người...A… Bạch Linh tự bỏ cái ý nghĩ xấu hổ ấy đi, liền chạy theo Hải Đăng đăng để thằng nhóc ngồi lên cổ đi mua đồ ăn.

Hải Đăng mua xúc xích cho thằng nhóc, không quên mua cả đống đồ xiên cho Bạch Linh.

Ăn đi này.- Hải Đăng đưa trước mặt Bạch Linh.

Cảm...cảm ơn.- Bạch Linh nhận lấy.

Nhóc cũng ăn đi, yên tâm, anh sẽ tìm bố mẹ cho nhóc.- Hải Đăng nói với thằng nhóc đang ngồi trên cổ, một tay cầm xúc xích một tay túm tóc mình.

Ừm.- Thằng bé vui vẻ cắn một miếng xúc xích.

Bạch Linh vừa ăn vừa liếc Hải Đăng trêu đùa với thằng nhỏ, thằng nhỏ thì liên tục cười khúc khích. Rồi ba người theo lời thằng bé chỉ đi đến chỗ cuối cùng mà nó còn thấy bố mẹ mình, đứng ở đó chờ xem bố mẹ thằng nhóc có trở lại không, nếu không thì sẽ tạm báo lại với cảnh sát gần đó rồi đưa thằng bé về khách sạn. Một vài cụ bà đi ngang qua, nhìn thấy một cảnh như vậy đều cười rồi nói bọn trẻ giờ lấy nhau sớm ghê. Khiến cả Bạch Linh và Hải Đăng đều ho khan mấy tiếng. Thằng nhóc có lẽ khóc mệt quá nên cũng nằm trên lưng Hải Đăng mà thiếp đi.

Bạch Linh và Hải Đăng chỉ đứng cạnh nhau như thế. Bạch Linh thì chỉ liếc nhìn Hải Đăng rồi lại thi thoảng xem xem thằng nhóc thế nào. Độ khoảng nửa tiếng sau thì một cặp vợ chồng liền hớt hải chạy lại gần chỗ Bạch Linh và Hải Đăng. Người mẹ nhìn có vẻ cũng đã khóc suốt lúc tìm thằng nhóc, người bố thì cũng như trút được lo lắng liên tục cảm ơn hai người. Bạch Linh và Hải Đăng khách sáo nói không có gì rồi đưa thằng bé về lại lưng bố nó. Sau đó hai người đó cũng đưa thằng nhóc đi, để lại không gian yên tĩnh của hai người.

Vừa rồi anh rất tuyệt đấy.- Bạch Linh nói.

Vậy hả?- Hải Đăng mỉm cười.

Thằng bé chắc chắn là đã rất sợ, nhưng nhờ anh mà nó đã cảm thấy yên tâm hơn.- Bạch Linh mỉm cười.- Nhìn rất ra dáng một người bố đó nha.

Chỉ là tôi nghĩ xem lúc bé nếu mình thấy buồn thì sẽ muốn làm gì…- Hải Đăng hơi cụp mắt.- Tự động làm như vậy…

Bạch Linh nghe vậy có chút thấy thương cho Hải Đăng. Sau đó liền ôm lấy cậu ấy, dụi dụi vào ngực Hải Đăng.

Anh bây giờ có tôi rồi.- Bạch Linh nói lí nha lí nhá.

Kém cỏi.- Hải Đăng dù nói vậy nhưng vẫn xoa đầu Bạch Linh.- Hay cô có muốn cùng sinh ra một đứa nhóc như vậy không?

Hải Đăng nhếch mép cười ma mãnh, Bạch Linh nghe vậy thì mặt có chút không đỡ được, lại trở về Hải Đăng mặt dày rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, cả buổi hôm nay cậu ấy không nói gì nhiều, làm Bạch Linh nghĩ rằng cậu ấy không thích hẹn hò như thế này.

Cuối cùng cũng thấy anh cười rồi.- Bạch Linh úp mặt vào ngực Hải Đăng.- Tôi cứ nghĩ hôm nay đã làm gì khiến anh thấy phiền phức…

Hả?- Hải Đăng nhăn mày.

Tại anh luôn im lặng, chỉ mình tôi là hào hứng. Anh chơi với thằng nhỏ nhìn còn vui vẻ hơn lúc đi với tôi…- Bạch Linh sầu não nói.

Hải Đăng bị mấy lời nói đó làm cho tim đập nhanh, cô ngốc này. Là do Hải Đăng bối rối không biết nên làm gì mới đúng a...

Là...là lần đầu tôi làm những việc này… Nên có chút căng thẳng không biết nên làm gì…- Hải Đăng khẽ ho nói.

Vậy là anh ghét đồ tôi mặc à? Nhìn nó kì quái lắm hả…- Bạch Linh nói.

Cô có bị úng não không hả.- Hải Đăng mặt giờ thực sự đỏ. Chẳng lẽ lại hét thẳng vào mặt Bạch Linh là cô ấy rất dễ thương, bản thân không muốn những đứa con trai khác cũng nhìn thấy cô ấy như vậy…

Tôi biết mà… vẫn là không nên mặc nữa…

Đồ ngốc, nhìn dễ thương lắm… vậy nên đừng mặc như vậy nữa.- Hải Đăng quay mặc sang phía khác nói.

Hả…- Bạch Linh ngơ ngác.- Anh vừa nói gì tôi nghe không rõ.

Hải Đăng thầm nghĩ Bạch Linh đúng là đồ ngốc mà, sau đó liền im bặt cúi xuống hôn Bạch Linh. Đằng sau lưng cũng có tiếng pháo hoa bắn lên. Cả hai cứ thế đắm chìm trong nụ hôn đầy ngọt ngào ấy. Nếu như thế giới này có định mệnh, thì Hải Đăng nguyện rằng định mệnh của mình sẽ trói chặt lấy định mệnh của Bạch Linh, mãi mãi ở cạnh nhau.

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nhé. Huhu sao dạo này cả nhà ít tương tác quá, sắp sinh nhật em rùi, cả nhà bỏ phiếu nhìu nhìu ủng hộ nha ♥️ *bonus trong bảng xếp hạng, truyện đã được tăng hạng rùi đó, mọi người típ tục ủng hộ em nhìu nha 🤟🏻
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status