Khu vui chơi đáng sợ

Chương 102: Phích Lịch Sơ Lâm Quyển (Phá)


[Mây xoay vần biến đổi, sấm nổ ầm ầm! Bước chân dày đặc như mưa, giẫm lên mặt đất hoang vu, bóng hình nhanh như gió, vụt qua bức vách ảm đạm.]

[Chênh lệch căn bản quá xa, lực chiến mạnh yếu đã rõ ràng. Cuồng Tông Kiếm Ảnh không ham đánh lâu, đối mặt với một đối thủ trốn chạy thì cứ sử dụng chiêu tàn sát mạnh mẽ.]

Lời dẫn truyện chậm hơn những gì xảy ra trong tình huống thực tế một chút, dù sao hệ thống cần có thời gian để biến mọi chuyện đang diễn ra thành lời dẫn truyện, cho nên khi lời miêu tả lọt vào tai của Phong Bất Giác thì Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã tấn công đến nơi.

[Nhưng nhìn Cuồng Tông Kiếm Ảnh mũi kiếm sắc bén, nhất thời ánh sáng kiếm rét lạnh xao động. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng người lượn quanh. Khoảnh khắc nín thở, kiếm mang là động thái duy nhất, kiên định là thông suốt thấu đáo. Khoảnh khắc mây giăng che khuất ánh trăng, mặt đất là cả một vùng tối đen, anh ta đã xuất kiếm!]

[Ồ… Cuồng Tông Kiếm Ảnh lách mình lên trên, khoảng cách hơn mười bước hoàn toàn biến mất, chiêu đầu tiên làm dấy lên hàng nghìn tiếng leng keng. Dưới vách núi, giữa vùng hoang vu, tiếng đao kiếm nghe run rẩy đến lạ thường.]

Lúc này, Cuồng Tông Kiếm Ảnh thi triển kỹ năng danh hiệu "Kiếm nhanh như gió" của mình - [Huy Ảnh Trảm],

[Tên: Huy Ảnh Trảm]

[Loại hình năng lực đặc biệt: chủ động]

[Tiêu hao: 15% giá trị thể năng tối đa, 15% giá trị linh lực tối đa]

[Hiệu quả: Trong chớp mắt xuất hiện một mục tiêu trong khoảng cách mười mét ở phía trước, và tăng thêm 80% tốc độ tấn công, duy trì trong ba giây, thời gian CD là mười phút.]

[Ghi chú: Chiêu kiếm là sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, tốc độ cực nhanh, cực kì đáng sợ. Khiến cho mục tiêu không kịp đỡ đòn, không kịp phòng ngự.]

Khi Cuồng Tông Kiếm Ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Phong Bất Giác, suýt nữa thì anh không giữ vững được tư thế mà đâm thẳng vào kiếm của đối phương. Cũng may là Phong Bất Giác phản ứng thần tốc, né sang một bên theo bản năng, đồng thời giơ cờ-lê lên cản.

Mũi kiếm và cờ-lê va chạm, cọ vào nhau, tia lửa bắn ra, phát ra tiếng leng keng. Nhưng Phong Bất Giác chỉ cản được đường kiếm đầu tiên mà đối thủ vung ra và tránh được chỗ hiểm mà thôi. Sau đó, trong quá trình anh và Cuồng Tông Kiếm Ảnh lướt qua nhau, thanh kiếm trong tay đối thủ liên tục múa may. Dưới sự gia tăng tốc độ tấn công, nhiều đường kiếm liên tục chém trúng Phong Bất Giác, làm cho bên chân trái, cánh tay trái và sau lưng đều để lại vết thương và kèm theo hiệu quả [Chảy máu].

[Tuyệt thức lần đầu tiên xuất hiện, Phong Bất Giác sử dụng binh khí chuyên dụng, dốc hết khả năng, khéo léo xoay chuyển tình thế, né tránh bằng thân pháp kỳ diệu! Từng bước kinh sợ, từng bước nguy hiểm! Nhưng sự cảnh giác trong chốc lát không nhanh bằng kiếm khí trong nháy mắt. Thanh kiếm như cái lưới bao phủ, lưỡi kiếm lóe sáng, Phong Bất Giác thấy có kẽ hở thì lách qua, để lại một bầu không khí gió tanh mưa máu.]

"Đúng là biết tâng bốc! Tôi sắp bị người ta chém chết rồi đây!" Phong Bất Giác liên tục chạy về phía trước, chứng tỏ chưa hẳn chịu thua. Anh cũng rất rõ kỹ năng vừa rồi của Cuồng Tông Kiếm Ảnh không thể sử dụng liên tục trong khoảng thời gian ngắn, không thì không giống lực chiến level 15 nữa, mà tương đương với level 20.

[Ánh mắt lạnh lùng, ra tay nhanh như gió, đúng khoảnh khắc ánh trăng lộ ra vành sáng thì Cuồng Tông Kiếm Ảnh xoay người đuổi theo, hất cổ tay, tiếp tục chiêu thứ hai!]

"Lại tới nữa?" Khi Phong Bất Giác nghe thấy thuyết minh thì chiêu tiếp theo của đối phương đã cận kề trong gang tấc, dường như mũi kiếm đã chạm vào lưng anh.

[Cuồng Tông tiêu hoành bá, Kiếm Ảnh tố vấn tình. Uống nào!]

Chơi đến lúc này, Cuồng Tông Kiếm Ảnh cũng không cảm thấy mấy lời dẫn truyện này gây ra sự gượng gạo nào đó, anh ta vẫn rất HIGH. Chiêu thứ hai này là kỹ năng thường của anh ta [Bước cong đâm thẳng], nhân lúc Phong Bất Giác còn chưa kéo dãn khoảng cách, anh ta phải thừa cơ dựa vào động tác này đuổi theo truy kích.

Lúc này, Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã nắm rõ được điểm yếu của Phong Bất Giác nên thấy yên tâm. Nhìn cái cách cản đòn hồi nãy khi binh khí tiếp xúc nhau, anh ta phát hiện Phong Bất Giác không giống một game thủ giỏi về chiến đấu. Tuy việc thành công thoát khỏi Huy Ảnh Trảm đáng được khen ngợi nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Với tốc độ như vậy thì cậu ta không thể tránh khỏi thanh kiếm này, sau chiêu này thì sẽ đặt dấu chấm hết cho trận chiến.

[Màn đêm tĩnh mịch, chỉ thấy một luồng gió lạnh quét qua, huyết ảnh phá vỡ hư không, nhát kiếm phân định thắng thua mà lại chém hụt!]

"Có chuyện như vậy sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh đánh vào không khí, nét mặt thay đổi, nhưng thấy Phong Bất Giác bỗng nhiên tăng tốc, trong chớp mắt đã kéo dãn khoảng cách mười mấy mét, còn lưu lại một mùi máu tanh trong không khí.

"Hừm... Quả nhiên không đơn giản như vậy, tên nhóc này lại có thể giữ được mạng." Cuồng Tông Kiếm Ảnh lại cười một tiếng, khí thế sục sôi càng tăng cao.

[Khi sắp đến kết cục bại trận, khoảnh khắc giữa sống và chết! Phong Bất Giác đột nhiên thi triển chiêu thức lạ, lột xác, thân hình linh hoạt khéo léo, nhanh như sấm sét.]

Đoàng đoàng đoàng…

Nếu đã mở thuật Linh thức tụ thân thì Phong Bất Giác sẽ không chỉ đơn giản là bỏ chạy. Sau khi kéo dài một khoảng cách nhất định, anh quay người lại, ngắm chuẩn Cuồng Tông Kiếm Ảnh ở phía xa, giơ súng lên bắn, bắn hết một băng đạn trong vòng mười giây.

"Tấn công từ xa như vậy vô ích thôi." Cuồng Tông Kiếm Ảnh mỉm cười và lại áp sát.

Không phải anh ta có kỹ năng bị động nào đó có thể coi nhẹ sự tấn công bằng đạn dược, mà là vì đạo cụ phòng ngự trên người anh ta bao gồm mũ, áo giáp và bảo vệ đùi ở bên trong. Thuộc tính phòng ngự của chúng đều là khúc xạ và đều thuộc cấp độ Tinh xảo. Đạn súng lục khó có thể gây ra sát thương cho Cuồng Tông Kiếm Ảnh, trừ phi kỹ năng bắn của đối thủ chuẩn đến mức xuất thần, có thể bắn mấy phát liền đều trúng cùng một điểm, hoặc bắn thẳng vào những bộ phận như mắt và cổ anh ta, không thì không thể phá vỡ phòng thủ.

Đương nhiên, nếu như dùng WinchesterModel để bắn trong vòng mười mét, hoặc dùng đạn súng trường bắn từ cự ly xa thì vẫn có thể gây ra sát thương nhất định. Vấn đề là hiện giờ Phong Bất Giác không có những điều kiện này, anh cũng không phải game thủ chuyên luyện sở trường Ngắm bắn.

Sau khi vứt bỏ băng đạn và thay băng đạn cuối cùng, Phong Bất Giác lại cất súng đi.

"Sửa chữa qua loa thì không dùng được, Cẳng chân của cậu bé tinh nghịch chỉ dùng với quái vật được thôi. Hơn nữa dùng nó trong quyết đấu kiểu này không có ý nghĩa gì hết..." Trong lòng Phong Bất Giác nghĩ thầm: "Mình chỉ dùng được mỗi thuật Linh thức tụ thân, nhưng anh ta cũng chẳng phải loại dễ xơi gì..."

Nhìn thì Phong Bất Giác là đang chạy mất dạng nhưng trên thực tế lúc nào cũng bình tĩnh phân tích tình hình của đối phương: "Tên này đã sử dụng hai kỹ năng chủ động, chiêu đầu tiên là di chuyển nhanh và tấn công cực kì mạnh, tám mươi phần trăm là kỹ năng danh hiệu, thời gian CD sẽ không thể nhanh chóng hồi lại. Chiêu thứ hai cho dù không CD cũng chỉ là một chiêu tấn công đột ngột có uy lực khá lớn mà thôi, có thể tránh được."

Phong Bất Giác rút con dao nhỏ từ trong hành trang, dùng tay trái nắm thật chặt, tay phải vẫn cầm cờ-lê, "Dưới sự tăng cấp của mặt nạ Casey Jones, sở trường chiến đấu của mình là D, level nhân vật của mình và anh ta bằng nhau, sở trường chiến đấu cùng lắm cũng là D. Về mặt lý thuyết thì lực chiến của anh ta và mình ở cùng trình độ, cho nên vừa rồi mình không dùng kỹ năng cũng thoát khỏi chiêu thức giết người của anh ta..." Khi anh nghĩ đến đây thì đối phương cũng dần áp sát, "Bây giờ mình mở thuật Linh thức tụ thân, tốc độ và sức mạnh tối đa chắc chắn là hơn anh ta, hơn nữa lần này mình đem theo thuốc bổ sung giá trị Hp, trận này đánh được!"

[Thanh kiếm điên cuồng cuộn lại rồi tấn công, Bất Giác đáp trả lại bằng một chiêu dữ dội! Ù uây! Bóng hai người lồng vào nhau, liên tục tung chiêu.]

[Một nhát kiếm bất ngờ mở ra cục diện hỗn loạn, thể hiện sức mạnh đã được tôi luyện, kiếm khí đấu với linh lực, nhất thời khó mà phân thắng bại.]

Cuồng Tông Kiếm Ảnh sau khi thấy đối phương tăng tốc thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Việc Phong Bất Giác phản công cũng nằm trong dự liệu của anh ta. Lần này anh ta không hoàn toàn lựa chọn thế tấn công mà trước hết phòng ngự thật cẩn thận, rồi tung một số chiêu ảo với tốc độ cực nhanh nhằm kìm chân đối phương.

Có lẽ dựa vào trực giác chiến đấu nhiều năm của một cao thủ chuyên nghiệp, Cuồng Tông Kiếm Ảnh lờ mờ cảm thấy trạng thái của Phong Bất Giác lúc này sẽ không duy trì được quá lâu, chỉ cần kéo dài cuộc chiến thì không cần tấn công người này cũng tự tiêu đời.

[Phong Bất Giác đối mặt với một đối thủ mạnh, anh mặc kệ vết thương trên người, càng đấu càng hăng, ý chí chiến đấu đột nhiên tăng cao, thoải mái liều lĩnh. Tuyệt!]

"Anh bạn, không tệ ha, có muốn sang công hội của tôi không, tôi sẽ tiến cử cậu." Cuồng Tông Kiếm Ảnh đấu với anh một trận, đã dần bày ra thế hoàn toàn phòng thủ.

Có câu binh khí càng ngắn thì càng hiểm, lúc này Phong Bất Giác múa hai vũ khí ngắn là dao và cờ-lê nhanh như chớp, tốc độ di chuyển của anh cũng đã nhanh hơn đối thủ, anh đang liên tục tấn công dữ dội về phía Cuồng Tông Kiếm Ảnh.

Nhìn bề ngoài cảnh tượng này có vẻ như Phong Bất Giác chèn ép đối phương, thật ra hoàn toàn trái ngược, anh mới là bên đang đi về hướng thất bại.

Lần tấn công phòng ngự này phản ánh sự chênh lệch rất lớn về mặt thực lực chiến đấu. Trong trường hợp tốc độ và sức mạnh đều không chiếm ưu thế, Cuồng Tông Kiếm Ảnh vẫn có thể đứng ở vị trí bất bại nhờ vào việc dẫn trước về kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu. Còn Phong Bất Giác trong một trận đấu không thể thắng được thì anh lại sắp tiêu hao thể năng và giá trị Hp của mình.

"Không cần, kẻ như anh tôi không muốn gặp lần thứ hai đâu." Phong Bất Giác đáp lại, câu này có thể coi là lời tâng bốc.

"Ha ha ha, nếu như biết rõ sẽ bại trận thì đâu cần phải vất vả chống đỡ nữa?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói tiếp.

Phong Bất Giác không trả lời mà tiếp tục tấn công, không biết anh đang có dự tính gì. Giá trị thể năng của anh đã hao đi một phần ba trong trận giao chiến ngắn ngủi. Giá trị Hp càng thảm hơn, cho dù trang phục trên người anh có thể giảm một chút ảnh hưởng từ hiệu quả [Chảy máu], nhưng việc giá trị Hp sụt giảm vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, vết thương bị tấn công trước đây và thuật Linh thức tụ thân cứ năm giây lại tiêu hao 2%, khiến lượng máu của anh nhanh chóng rớt xuống dưới 30%.

Đối mặt với đối thủ như Cuồng Tông Kiếm Ảnh, Phong Bất Giác tuyệt đối không dám lơ là chút nào, nếu chờ máu rớt xuống 10% mới bổ sung thì rất có khả năng vì một sai lầm mà trực tiếp OVER, cho nên khi giá trị sinh tồn là 30% anh đã dùng lọ thuốc bổ sung giá trị Hp đầu tiên.

"Cậu đang lãng phí vật phẩm đó." Cuồng Tông Kiếm Ảnh càng đánh càng ung dung. Lối tấn công của Phong Bất Giác dần dần bị anh ta nắm bắt, do đó anh ta cũng nhiều lời hơn: "Tôi không ngại nói thẳng, cứ tiếp tục kéo dài cũng không có lợi gì cho cậu, chỉ càng có lợi cho tôi thôi."

Phong Bất Giác nói: "Anh rất thẳng thắn, đã vậy thì tôi cũng không ngại nói thẳng..." Anh đột nhiên dừng thế tấn công, lùi về sau nhảy ra khỏi vòng tròn chiến đấu.

[Toàn thân bị thương, trận đấu hoàn toàn không có cửa thắng. Dẫu không cam lòng thì cũng biết làm sao.]

[Sát ý lạnh như sương giá vẫn tồn tại, nhưng cuộc tấn công dữ dội như cơn sóng trào đã ngừng lại. Rốt cuộc tình thế lúc này là giờ nghỉ lấy sức của kẻ bại trận đang tuyệt vọng, hay là sự im lặng của một kẻ không còn đường lui.]

"Anh nghĩ kéo dài trận đấu có lợi cho anh là suy nghĩ vấn đề từ góc độ chiến đấu." Phong Bất Giác nói tiếp lời lúc nãy: "Còn trên thực tế tôi cũng hy vọng anh có thể lựa chọn thế phòng thủ, đừng vội vàng phân định thắng thua với tôi. Bởi vì tôi cũng cần có thời gian để nghĩ đáp án cho nhiệm vụ ẩn."

Sự ung dung trên mặt Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã biến mất, chuyển thành nét mặt nể phục.

"Tiếu vọng thương minh thiên quân phá, sách định càn khôn toán nhân quả. Vô giác vô cụ khinh sinh tử, phi quỷ phi thần tự phong ma." Phong Bất Giác đọc bài thơ của mình lên, ngay sau đó liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở:

[Hoàn thành nhiệm vụ ẩn]

[Bạn đã nhận được vũ khí linh năng - Lá bài tử vong]

[Vũ khí linh năng được khóa vĩnh viễn với game thủ, không thể giao dịch, vứt bỏ hay hủy đi, không cần chiếm dụng bảng vật phẩm. Dùng 2% giá trị linh lực tối đa để có thể tạo ra bất cứ lúc nào, thuộc tính vũ khí sẽ tăng theo level của game thủ.]

Phong Bất Giác cất hai vũ khí đang cầm trong tay, tinh thần hơi động, trong tay lập tức có ánh sáng trắng tụ lại, và nhanh chóng hóa thành một lá bài. Giá trị linh lực của anh cũng tiêu hao một chút, biến thành 147/150.

Anh đọc nhanh thuộc tính của vật phẩm, tiếp đó giải trừ thuật Linh thức tụ thân.

[Khẽ ngâm bài thơ, tụ lại sóng linh, thân ảnh thoăn thoắt, khí thế mênh mông.]

[Phong Bất Giác nhẹ nhàng giơ hai ngón tay lên, giữa các ngón tay có kẹp một tấm linh khí, không chiêu không thức, không công không thủ. Chỉ thấy một luồng sáng đột nhiên chỉ thẳng vào Cuồng Tông Kiếm Ảnh, nhanh chóng biến mất.]

"Không phải đã nói kiểu tấn công ở khoảng cách xa đều không..." Mấy chữ cuối cùng mắc lại trong cổ họng Cuồng Tông Kiếm Ảnh, chỉ thấy một lá bài bay qua má anh ta, cứa ra một vệt máu.

"Đó là cái gì?" Sắc mặt Cuồng Tông Kiếm Ảnh đột nhiên thay đổi, nếu không phải anh nhìn thấy tình hình không ổn, nhanh chóng nghiêng đầu sang bên, thì đòn tấn công đáng sợ đó đã đánh thẳng vào mắt anh ta.

Phong Bất Giác điềm tĩnh đáp: "Một lá bài giấy."

"Hóa ra là như vậy... Đây là uy lực của vũ khí linh năng sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Xem ra làm nhiệm vụ ẩn này có giá trị đấy."

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ để cho anh từ từ nghĩ bài thơ, rồi lại đấu với người đã lấy được vũ khí linh năng sao?" Phong Bất Giác nói, rồi nhanh chóng phi ra hai lá bài. Lá bài rời khỏi tay của anh thì giống như vật thể sống, lướt qua gió, vẽ ra những đường cong khó bề tưởng tượng trong không trung, bay về hướng Cuồng Tông Kiếm Ảnh.

[Lại hai tia sáng ập tới, thế như kinh hồng. Cuồng Tông Kiếm Ảnh giơ kiếm nghênh đón, kiếm khí sầm sập như núi. Khà…]

[Kiếm thiếu linh nguyên đề, kiếm khí xuyên bách hồng, cuồn cuộn quét bay tất cả, hai tia sáng lao đi vun vút.]

Bàn tay cầm kiếm của Cuồng Tông Kiếm Ảnh đang run rẩy, bởi vì kiếm của anh ta đang rung lên, "Quỹ đạo di chuyển kỳ lạ, tốc độ phi thường, hơn nữa còn có sức lực mạnh như vậy..." Anh ta thầm nghĩ không ổn rồi, trên tay đối phương có năm mươi tư lá bài, tuy anh ta né được một quân, dùng kiếm cản được hai quân, nhưng phát triển theo tình hình này thì chuyện anh ta bị tiêu diệt đã trở thành vấn đề thời gian.

"Được rồi, màn chào hỏi dừng lại ở đây, tiếp theo tôi chính thức bắt đầu tấn công đây." Phong Bất Giác nói.

[Tình thế chuyển biến nhanh chóng, tuyên ngôn điên cuồng ngang ngược, làm cho Cuồng Tông Kiếm Ảnh sợ hãi.]

"Chẹp..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghe người dẫn truyện nói như vậy, tuy trong lòng không phục lắm nhưng cũng không thể nói gì. Bởi vì vừa rồi khi Phong Bất Giác ở vào tình thế bất lợi, người ta hoàn toàn không để lộ ra vẻ "sợ hãi", cùng lắm là chê bai thôi.

Lần này Phong Bất Giác rút một lúc năm quân bài, xòe ra trên tay, "Đầu tiên phải thử một chút cái này."

[Trong lúc Cuồng Tông Kiếm Ảnh do dự thì Phong Bất Giác đã ra tay!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status