Khu vui chơi đáng sợ

Chương 143: Địa Cầu sụp đổ quyển (16)


Editor: Nguyetmai

Hơn mười phút sau, bốn người đã đến ranh giới giữa khu vực thứ tư và khu vực thứ ba, nơi này rõ ràng khác hẳn so với mấy khu vực trước đó. Một bức tường vây bằng kim loại dày, cao chót vót, ngăn giữa hai khu vực. Mỗi cổng vào trên bức tường đều có vệ binh canh giữ. Vũ khí trong tay những vệ binh này giống như vũ khí của đám tuần tra là máy bắn phản trọng lực, nhưng chúng sử dụng lá chắn khác nhau. Đám tuần tra chỉ có lá chắn kim loại thông thường, còn vệ binh sử dụng loại lá chắn phản trọng lực.

[Tên: Lá chắn phản trọng lực]

[Loại: Trang bị phòng thủ]

[Phẩm chất: Tinh xảo]

[Lực phòng ngự: Trung bình]

[Thuộc tính: Hòa hoãn xung đột]

[Hiệu ứng: Không]

[Điều kiện trang bị: Sở trường Chiến đấu F, level 10]

[Ghi chú: Trang bị phòng thủ này có thể khiến cho các vật thể bay nhỏ hơn một mét khối, hiệu lực nhỏ hơn hai mươi lăm cân dừng lại đột ngột. Ví dụ như bóng chày đang bay tới, hoặc vali đang rơi xuống, v.v... Nhưng nếu như có ai đó quơ một cái tủ đá ném về phía bạn, hoặc trực tiếp phát động tấn công cận chiến, thì năng lực phòng ngự của lá chắn này không khác gì so với lá chắn kim loại thông thường.]

"Được rồi, tiểu thư Molie, bây giờ cô có thể đi được rồi." Khi cách bức tường vây chỉ còn một con đường, Phong Bất Giác bỗng nhiên dừng bước, mở miệng nói: "Vì sự an toàn của cô, tiếp theo cô nên tránh xa một chút thì hơn."

Tuy Molie đã đứng lại, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, mà vẫn muốn khuyên Hank quay đầu: "Hank, anh phải nghĩ kĩ đấy, những điều mà anh nói... Darwin, thuyết tiến hóa... Tự do... Đều là những lời nói nhảm nhí có nghe cũng như không, có lẽ đó chỉ là đạo lý tà ác của đám tín đồ dị giáo thôi, anh đừng để họ mê hoặc..."

"Cảm ơn cô đã quan tâm, tiểu thư Molie." Hank đáp lại: "Nếu như tôi đi mà không về, thì nhờ cô thay tôi nói với mẹ tôi một tiếng, xin lỗi."

Molie vẫn đứng một chỗ, nhìn Hank quay người rời đi, cô không biết nói gì nữa. Ba người cũng không nói chuyện với cô nữa, họ sải bước tiến về phía cổng vào của bức tường. Vừa đi, Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh vừa tháo bộ đồ phòng hộ mặc bên ngoài và ném đi.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh lấy máy bắn phản trọng lực mà anh ta tước từ trên người Hank, và trao trả cho Hank: "Chúng tôi sẽ cố gắng yểm trợ cho anh, nhưng anh vẫn phải cầm vũ khí cho an toàn."

"Đừng căng thẳng, Hank." Phong Bất Giác nói: "Đám vệ binh này ngoài việc đứng ngoài gác suốt cả năm thì chẳng có việc gì để làm cả. So với người nhặt rác ngày đêm giao đấu với sinh vật biến dị như anh, thì trình độ thực chiến của họ vốn không thể bằng anh. Chỉ cần trong lòng anh đừng có lo này lo nọ, sẽ không có gì đáng sợ hết." Anh ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Lát nữa sau khi chúng tôi xông qua bức tường vây, sẽ chạy thẳng đến miếu thần, anh chú ý bám sát."

Hank gật đầu: "Để tôi thử xem."

Trong khi ba người đang nói chuyện, thì họ đã đứng trước cửa ải.

Đám vệ binh đang trực đã hoảng sợ từ lâu, nhìn thấy tạo hình của Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh, họ mất cả buổi cũng không phản ứng lại. Trong lòng họ đang đoán chừng... Có thể hai tên này là "kẻ ngoại lai" trong truyền thuyết, nhưng vì cả đời chưa từng nhìn thấy, mà chỉ nghe qua những lời tuyên truyền tẩy não, cho nên khi gặp mặt thật sự, thì họ không biết phải làm thế nào cả.

Còn người đàn ông đứng bên hai vị khách không mời mà tới kia, tuy nhìn bề ngoài là người cùng làng ở khu vực đầu tiên, nhưng anh ta đang cầm máy bắn trong tay, nét mặt lại có vẻ muốn đánh đến cùng... Lẽ nào mấy người này muốn dùng vũ lực để xông vào nơi ở của các tư tế?

Đám vệ binh đều ngẩn người ra, chỉ có tên vệ binh trưởng cầm đầu thì khá bình tĩnh. Gã ta cũng không quan tâm gì cả, mà nhấc lá chắn phản trọng lực lên, chặn phía trước ba người, hét lớn bằng một giọng uy hiếp nhất có thể: "Đứng lại! Các người định làm gì?" Gã ta trừng mắt nhìn Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh: "Hai người... Tại sao lại mặc bộ đồ kỳ quái này? Hai người là ai?" Rồi gã ta lại nhìn sang Hank: "Còn anh nữa, cầm vũ khí định làm gì đây?"

Ba người không nói gì cả, chỉ im lặng.

Mấy giây sau, Hank lại bật cười, "Nếu như là hôm qua, dù tôi không làm gì cả, chỉ cần một tên tuần tra chặn tôi lại hỏi chuyện, là tôi đã căng thẳng đến phát run lên được." Anh ta cười rồi lắc đầu: "Nhưng bây giờ, đối mặt với một tên vệ binh trưởng, tôi lại cảm thấy cũng chẳng sao cả. Khà khà... Tôi bắt đầu hiểu ra rồi... Hóa ra đây chính là điều mà Sakamoto (Khấu Bản) đã làm với chúng tôi."

"Anh dám gọi thẳng tên con của Thần sao?" Tên vệ binh trưởng kinh hãi nhìn Hank đang đứng trước mặt.

"Nếu như tôi vẫn còn coi hắn ta là con của Thần, thì dĩ nhiên là tôi không dám tùy tiện gọi thẳng tên hắn ra." Hank đáp: "Nhưng nếu như tôi coi hắn là một đống phân, thì tôi nghĩ gọi thế nào cũng được hết."

"Mày nói cái gì! Tên báng bổ thần linh này!" Vệ binh trưởng gào lên: "Mau bắt lấy hắn!"

Bảy, tám tên vệ binh xung quanh nhận lệnh liền xông lên.

Đúng lúc này, Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã ra tay.

Hình như trong khoảng mười giây, kèm theo những tiếng bịch bịch đấm vào thịt và mấy tiếng hự hạ, những vệ binh này đều gã gục toàn bộ. Không phải bị đánh ngất, mà nằm than khóc dưới đất, muốn bò dậy mà không được.

Cuồng Tông Kiếm Ảnh chẳng cần dùng đến kiếm. Một là, anh ta không muốn lạm sát người vô tội. Hai là, với thân thủ của anh ta, san bằng đám người này chỉ cần tay không là đủ.

"Ồ... Lợi hại thật đấy, không dùng kỹ năng cũng có thể làm đến mức này..." Phong Bất Giác lên tiếng.

"Là họ quá yếu thôi." Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời: "Tố chất và phản ứng cơ thể còn kém hơn người thường rất nhiều. Đứng từ góc độ game mà nói, còn yếu hơn game thủ level 1 ba phần lận. Mà tôi là game thủ chuyên nghiệp level 17 rồi, đánh đấm ở trình độ này không đáng để khen ngợi." Dù sao Hank và đám vệ binh nghe cũng không hiểu những lời này, cho nên khi hai game thủ nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ gì.

Lúc này, vệ binh trưởng đã sợ đến mức không động đậy được nữa. Xuất phát từ góc độ của gã ta, cảm giác lúc này giống như kiểu sợ hãi và bất lực khi gặp người ngoài hành tinh tấn công vậy.

Thật ra đám vệ binh này thường ngày không có việc gì để làm, Ở nơi nhỏ bé ít dân như thôn Thần Hữu, với môi trường xã hội với pháp luật hà khắc, thì tội phạm rất ít, còn kẻ dám lật đổ những người thống trị bên trên, mấy trăm năm cũng không có được mấy người.

Lại nói về mặt trị an, về cơ bản đều do người tuần tra quản lý, đám vệ binh chỉ phụ trách thờ cúng và trông coi nhà cửa cho gia tộc Sakamoto. Có thể nói, kinh nghiệm thực chiến của vệ binh gần như bằng không. Ngay cả dân thường dám khạc nhổ bừa bãi bên bức tường vây họ còn chưa từng đụng mặt, mà hôm nay đột nhiên lại gặp phải ba kẻ xông vào đây, trong vòng mười giây đã đánh cho họ thua liểng xiểng. Vệ binh trưởng có phản ứng như vậy cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

"Ném máy bắn đi." Phong Bất Giác đến trước mặt vệ binh trưởng kia và nói.

Vệ binh trưởng nuốt nước miếng, biết rõ phải lựa chọn làm theo, gã ta nhẹ nhàng thả tay, ném máy bắn trên tay sang một bên.

Phong Bất Giác nhìn vẻ mặt bị dọa tới mức tái mét của tên vệ binh trưởng, thì mỉm cười vỗ vỗ vào vai hắn: "Sao phải nghiêm túc như vậy? Cười cái coi."

Vệ binh trưởng đối mặt với sát tinh trước mặt, tỏ vẻ gắng gượng giả bộ tươi cười.

Ba người điềm nhiên tiếp tục tiến về phía trước, lướt qua vệ binh trưởng, xuyên qua cửa ải, hướng về phía khu vực thứ tư ở một mặt khác của bức tường vây.

Vệ binh trưởng cứ đứng đơ ra đó, mấy chục giây sau, gã ta ngồi khuỵu xuống đất, thở gấp gáp giống như kiểu bệnh suyễn tái phát vậy. Trên đường phố ở khu vực thứ ba, chẳng bao lâu đã có rất nhiều cư dân tu tập lại, bàn tán xôn xao. Dù có vài người chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra, nhưng họ cũng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Hai phút sau, tên vệ binh trưởng kia mới nhảy dựng lên như vừa tỉnh lại sau cơn mê, mặt đầy hoảng hốt hét lớn: "Kẻ ngoại lai! Có kẻ ngoại lai xâm lược!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status