Khu vui chơi đáng sợ

Chương 147


Editor: Nguyetmai

[Đã hoàn thành phó bản, đang tổng kết phần thưởng.]

[Kinh nghiệm nhận được: 8000, Tiền game: 80000]

[Vật phẩm/trang bị nhận được: Máy bắn phản trọng lực, Ổ cứng 2455-A-1]

[Nhiệm vụ hoàn thành/ Nhiệm vụ đã nhận: 1/1]

[Nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ ẩn hoàn thành: 2, phá vỡ thế giới quan: Không]

[Giá trị sợ hãi tăng nhanh, giá trị sợ hãi cao nhất: 0%, giá trị sợ hãi trung bình: 0%]

[Đánh giá mức độ sợ hãi của bạn là Cả người gan dạ, có thể nhận thêm một phần thưởng, vui lòng nhận sau.]

[Giá trị thành thạo nhận được: 320]

[Giá trị thành thạo tăng thêm thành kinh nghiệm: 3200, Tiền game: 32000]

[Phần thưởng vượt phó bản: 30% giá trị kinh nghiệm level hiện tại]

[Phần thưởng nhiệm vụ phụ: Rút ngẫu nhiên một lá bài]

[Phần thưởng nhiệm vụ ẩn: Thêm 20000 điểm giá trị kinh nghiệm]

[Đã tổng kết xong, vui lòng tiếp tục.]

Tận Thế Cường Tập không phải bị bại trận do dùng hết thuốc bổ sung, hay hết giá trị HP. Tình hình thực tế là, sau khi cậu ta lục lọi phòng thí nghiệm dưới đáy Crystal Lake hai lần, không thể không đưa ra phán đoán rằng đội bên địch đã rời khỏi nơi này hay chưa. Cậu ta cảm thấy chiến thắng vô vọng, sau đó liền thoát khỏi phó bản. Thời gian cậu ta thoát ra sớm hơn một chút so với dự tính của Phong Bất Giác. Cho nên, khi Phong Bất Giác và Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghe được nhắc nhở truyền tống sau 180 giây, hai người hơi gấp. May là lúc đó thông tin với trạm nghiên cứu hệ Mặt Trời đã hoàn thành, Phong Bất Giác tranh thủ ba phút cuối cùng, vừa dặn dò Hank vài câu, vừa gỡ ổ cứng ra.

Lúc này balo của Phong Bất Giác đã chất đầy, anh đang nghĩ xem phải bỏ [Ổ cứng 2455-A-1] ở trong túi áo hay là cầm luôn trong tay đem về không gian đăng nhập. Nhưng anh mau chóng phát hiện ra sở trường Vũ khí của mình lúc này đã tăng đến cấp D, vậy là anh mặc [Khôi giáp hồi âm] đã lâu không dùng, để balo chừa ra một ô.

Lúc Phong Bất Giác đang nhìn bảng chọn trên màn hình, bên tai đã truyền đến nhắc nhở hệ thống nói mình thăng cấp: [Bạn đã lên level 18, giới hạn giá trị thể năng tăng lên, hiện tại là 1800/1800]

Lần này anh tăng liền hai level, hơn nữa kinh nghiệm cũng đã quá một phần ba. Tuy không thể dựa vào phần thưởng được cho thêm từ đánh giá sợ hãi để tăng luôn đến 19, nhưng giả sử lần này lựa chọn nhận giá trị kinh nghiệm, thì sau khi qua phó bản tiếp theo, có khả năng Phong Bất Giác sẽ tăng luôn đến level 20.

Lúc này thông tin của Cuồng Tông Kiếm Ảnh đã đến: "Cậu Phong, cậu nhìn thấy phần thưởng nhiệm vụ ẩn chưa?"

Phong Bất Giác trả lời: "Đương nhiên là thấy rồi, sao vậy?"

"Cậu không cảm thấy kinh nghiệm này nhiều đến mức hơi quá đà sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh hỏi.

"Có thể là chúng ta khai thác bản đồ và cốt truyện vượt xa khỏi dự tính vốn có của hệ thống thôi." Phong Bất Giác nói như đang suy nghĩ điều gì đó: "Thật ra... Nếu như đủ thời gian, tôi rất muốn đến Trái Đất thứ hai xem sao.

Khi chúng ta chiến đấu với đám NPC có lực chiến chỉ bằng năm ở thôn Thần Hữu, Jason đang đại sát tứ phương trên phi thuyền trong vũ trụ. Tôi nhớ phần cuối bộ phim, một tên sĩ quan da đen sử dụng Rozan Koryuha trong truyền thuyết đấu với Jason, ý muốn lấy mạng đổi mạng, hai người cùng rơi xuống Trái Đất thứ hai. Khi xuyên qua các tầng khí quyển, cả hai đều hóa thành tro bụi, nhưng bản thể (mặt nạ) của Jason thì chưa biến mất, mà rơi xuống một cái hồ..."

"Đầu của biên kịch bị kẹp vào cửa à..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói.

"Dù sao định luật của loại phim này năm đó là vậy, phải có một nhà khoa học không hiểu bất cứ thứ gì, một người đẹp phụ trách khoe da thịt, và một tên da đen sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào." Phong Bất Giác nói: "Đương nhiên thứ không thể thiếu được, chính là cho dù bộ phim có tệ đến mức nào thì khi kết thúc vẫn để lại manh mối ẩn để quay tập tiếp theo." Anh cười khan một tiếng: "Đáng tiếc lần này là game tàn sát, không phải sinh tồn tổ đội. Nói về mặt thời gian, rất khó đi đến Trái Đất thứ hai... Không thì chúng ta sẽ có cơ hội chơi đùa với Jason."

"Chơi là ý gì…Cậu cứ nhịn làm gì..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh lập tức nổi da gà khi nghe đối phương nói.

Phong Bất Giác phớt lờ vấn đề này, chuyển sang chuyện khác: "Được rồi, phó bản đã kết thúc, nói những vấn đề trước mắt đi." Anh rút [Ổ cứng 2455-A-1] từ trong balo ra, cầm trong tay vừa xem xét tỉ mỉ, vừa nói: "Chúng ta thảo luận một chút trước đã, cái ổ cứng được gỡ từ "phòng Thần Chỉ" nên phân chia thế nào đây."

[Tên: Ổ cứng 2455-A-1 (20/20)]

[Loại: Khác]

[Phẩm chất: Tinh xảo]

[Hiệu quả: Chỉ có thể kết hợp sử dụng với bàn 3D trong phòng họp, khi khởi động sẽ hiển thị ngẫu nhiên một một bản vẽ vật phẩm loại công cụ, sẽ biến mất sau hai mươi lần tích lũy sử dụng, thời gian CD 24 tiếng (thời gian thực)]

[Ghi chú: Không phải tất cả ổ cứng đều được dùng để chứa dữ liệu video.]

Cuồng Tông Kiếm Ảnh trả lời: "Không thì... Cậu dùng trước đi, chờ khi nào còn bảy tám lần, thì gửi thứ đồ chơi đó cho tôi?"

"Anh đã xem qua phần giới thiệu game có liên quan đến sở trường vũ khí chưa?" Bỗng nhiên Phong Bất Giác lên tiếng hỏi.

"À... Chưa xem kĩ..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh do dự một lát rồi trả lời: "Sao vậy?"

"Đầu tiên, game thủ sở trường vũ khí từ cấp B trở lên mới có năng lực chuyển hóa bản vẽ thành vật phẩm. Tiếp đó, để tạo vật phẩm, ngoài việc cần phải tiêu hao nguyên liệu tương ứng ra, xác suất thành công khi chế tạo bằng với xác suất thành công của kỹ năng, cấp B là 90%, cấp A mới là 100%. Tôi nghĩ phần lớn mọi người sẽ không mạo hiểm để mất đi bản vẽ và nguyên vật liệu để chế tạo vật phẩm trước khi ở cấp A, đặc biệt là tôi." Phong Bất Giác nói: "Huống hồ, sở trường vũ khí của tôi hiện giờ chỉ có cấp D. Mà để có được cái level này hồi nãy ở trong phòng Thần Chỉ, tôi vừa dùng kỹ năng, vừa gỡ ổ cứng khó khăn lắm mới thăng cấp được đó."

Phong Bất Giác nói: "Nói tóm lại, nếu như theo anh nói, phải đợi đến khi trong tiểu đội Địa Ngục Tiền Tuyến của chúng ta có người luyện sở trường vũ khí lên đến cấp A. Với tiền đề là thời gian online ổn định, qua mười mấy ngày nữa, anh mới nhận được mail của tôi."

"Vậy bỏ đi, vật phẩm này cho cậu đó, dù sao lấy được thứ này, cơ bản cũng đều là công sức của cậu." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói: "Hơn nữa phần thưởng phó bản này nhiều đến mức vượt xa kỳ vọng của tôi, nếu như không phải cùng đội với cậu, trong cùng một thời gian, cho dù chơi hình thức gì thì tôi cũng không lấy được nhiều giá trị kinh nghiệm đến vậy."

Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói ra những lời này, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ vui vẻ tiếp nhận, nói lời cảm ơn. Nhưng Phong Bất Giác lại hỏi bằng giọng chế giễu: "Anh [Bíp...] còn không ngại khi nói mình là người mở phòng máy sao?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh đơ ra, nghĩ thầm: Vừa rồi có phải tên này định mắng mình là "Đồ quê mùa*"?

*Nguyên văn là你丫 trong你丫挺的, đây là một câu mắng người khác của người Bắc Kinh, ý muốn chỉ đối phương quê mùa lạc hậu.

"Này... Cậu Phong..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh đang định hỏi anh có ý gì, Phong Bất Giác liền nói tiếp: "Tìm người luyện tập đi!"

"Mấy người chuyên luyện sở trường vũ khí ở bên Giang Hồ chúng tôi hiện giờ cũng đều ở cấp D mà thôi..." Cuồng Phong Kiếm Ảnh đáp.

"Nếu là người chơi chuyên chơi sở trường nào đó, thì cấp sở trường Vũ khí sẽ tăng nhanh hơn đám người nhàn rỗi như chúng ta chứ?" Phong Bất Giác lên tiếng: "Hơn nữa thứ nguyên liệu đó, đâu phải cái nào cũng có thể mua được trong thương thành, công hội lớn như các anh có thể tổng hợp tài nguyên, gom lại là có, chúng tôi thì không được."

"Ha... Cho nên?" Trong lòng Cuồng Tông Kiếm Ảnh lờ mờ có dự cảm bị đưa vào tròng.

"Lúc nãy khi rời khỏi phó bản, vì quá bận rộn nên tôi còn chưa kịp xem kĩ giới thiệu vật phẩm, nếu xem rồi chắc sẽ giao nó cho anh luôn." Phong bất Giác vừa nói, thì đã thao tác trên màn hình cảm ứng: "Bây giờ tôi gửi ổ cứng cho anh, để ở bên phía Giang Hồ các anh, theo dự tính của tôi... Chỉ cần sáu đến bảy tuần, toàn bộ vật phẩm trong bản vẽ đều sẽ được chế tạo ra. Trong số những vật phẩm này, tôi chỉ cần ba thứ, những thứ khác thuộc về các anh."

"Tôi hiểu rồi... Tôi ôm việc bao thầu đồ, cậu ngồi hưởng chứ gì..." Cuồng Tông Kiếm Ảnh nói.

"Đừng có dùng cái giọng như kiểu bản thân mình bị thiệt để chế giễu." Phong Bất Giác nói với giọng tình ý sâu xa: "Xem ra tôi phải dạy cho anh cách tính toán ra sao... Theo phương án đầu tiên của anh, rất có thể anh phải chờ hai, ba tháng mới nhận được một cái ổ cứng còn tám lần sử dụng, đến lúc đó đồ vật trong tám bản vẽ kia vẫn là bên Giang Hồ các anh phải tự làm ra, hơn nữa còn phải chờ tám lần CD. Cuối cùng thì, anh tốn thời gian ba tháng trời, nhận được tám vật phẩm." Anh ngừng hai giây, để cho đối phương suy nghĩ một lát, "Còn phương án thứ hai của anh, căn bản là vì ngại phiền phức nên hoàn toàn từ chối quyền sử dụng vật phẩm này, một mặt muốn làm ra vẻ thuận nước đẩy thuyền, rõ ràng là đang suy nghĩ thiệt hơn.

Anh nghĩ kĩ đi, đây không phải là một hai vật phẩm, mà là hai mươi vật phẩm. Với năng lực khoa học kỹ thuật dẫn đầu bốn thế kỷ trong phó bản khoa học viễn tưởng, sở trường vũ khí từ cấp B trở lên, làm ra hai mươi "công cụ". Dù tính toán chắc tay, mỗi món đồ với giá hai trăm nghìn tiền game khi treo lên đấu giá, tổng cộng cũng có bốn triệu vào tài khoản."

Phong Bất Giác đổi giọng: "Bây giờ theo phương án của tôi, trong nửa tháng, anh có thể nhận được toàn bộ hai mươi vật phẩm. Hơn nữa quyền phân chia là ở anh, anh có thể nhặt ra ba món đồ vô dụng nhất cho tôi, mười bảy món còn lại, công hội các anh có thể sử dụng, có thể bán đi. Chi phí cần có chỉ là nguyên liệu chế tạo và nhân lực, chi phí tiêu tốn lúc đầu không thể nào vượt qua 10% giá bán của vật phẩm được chế tạo ra, còn sau đó là tài nguyên có sẵn.

Một vụ mua bán có lời như vậy, mà anh còn tỏ ra bất mãn?"

Cuồng Tông Kiếm Ảnh nghe xong, im lặng vài giây: "Cậu Phong... Bất... Giác. Dám hỏi cậu đang ở thành phố nào trong hiện thực vậy? Có hứng thú đổi môi trường làm việc không?"

"Làm gì? Muốn kêu tôi đến phòng máy của các anh làm việc sao?" Phong Bất Giác nói: "Không có hứng, đừng hỏi nữa." Anh lập tức nói tiếp: "Được rồi, đồ đã gửi cho anh rồi, trước khi vào hè, tôi đợi tin của anh."

"Vậy lỡ như tôi cướp toàn bộ mọi thứ, không để cho cậu một thứ nào thì sao?" Cuồng Tông Kiếm Ảnh lên tiếng hỏi.

"Chuyện đó ấy hả, cá nhân tôi cho rằng khả năng xảy ra cực thấp." Phong Bất Giác nói: "Con người anh vẫn còn chút liêm sỉ, vẫn có khoảng cách nhất định với cảnh giới của tôi."

"Lúc cậu nói bản thân mình mặt dày lại dùng cái giọng điệu không hề xấu hổ mà ngược lại còn lấy làm vinh dự sao..."

"Anh nghĩ kĩ đi..." Phong Bất Giác: "Điều này không hề mâu thuẫn."

"Ừm..."

"Anh tiếp tục xếp hàng chơi hình thức tàn sát trong game mà anh thích nhất đi, tôi phải đi xếp hàng sinh tồn tổ đội rồi." Phong Bất Giác nói: "Tin rằng trải qua phó bản vừa rồi, chắc anh cũng hiểu rõ, cùng tôi xếp tàn sát, dù anh toàn thân võ nghệ thì cũng không có quá nhiều đất phát huy, đây là một sự lãng phí."

"Được rồi, cứ vậy đi, giữ liên..." Chữ lạc cuối cùng Cuồng Tông Kiếm Ảnh chưa kịp nói ra, thì Phong Bất Giác đã cắt đứt thông tin và tiện thể thoát khỏi đội. Anh ấn vào nút phòng lưu trữ, đi xuống thang máy, nóng lòng chuẩn bị đi nhận phần thưởng bổ sung lần này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status