Khu vui chơi đáng sợ

Chương 149: Nhân vật chính tấn công (1)


Editor: Nguyetmai

"Chào mừng đến với "Khu vui chơi đáng sợ"."

[Đã tải xong, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đội (Thường)]

[Hình thức này cung cấp nội dung giới thiệu phó bản, và có tỷ lệ xuất hiện nhiệm vụ chính/ nhiệm vụ ẩn và thế giới quan đặc biệt.]

[Phần thưởng vượt phó bản: Ngẫu nhiên rút một Thẻ kỹ năng có thể học.]

[Lập tức hiển thị nội dung giới thiệu phó bản, sau khi giới thiệu hoàn thành sẽ lập tức bắt đầu phó bản.]

Phong Bất Giác lại tiến vào trạng thái CG mở màn ở góc nhìn thứ nhất. Xuất hiện trước mắt là một viễn cảnh, một thị trấn nhỏ thôn quê bình thường, tựa núi kề sông, vùng ngoại ô có thể nhìn thấy đồng ruộng và rừng rậm. Công trình hiện đại hóa trong thị trấn cũng rất đầy đủ, trường học, dãy cửa hàng, dân cư, tòa nhà văn phòng v.v... Thị trấn này làm Phong Bất Giác nhớ lại quê hương của Hirata*, một thứ dự cảm không lành lờ mờ hiện ra...

(*) Xem lại chương 106.

[Thị trấn Anh Đào, một nơi cách xa sự ồn ào của thành phố.]

[Trong thị trấn nhỏ tĩnh mịch, đang lưu truyền một câu chuyện quái dị.]

[Khoảng ba mươi năm trước, mấy ngày đầu của tháng mười một, cục cảnh sát trong thị trấn liên tiếp thụ lý nhiều báo án mất tích. Trong thị trấn nhỏ có nhiều nam nữ thanh niên không biết đã đi đâu, mà ngày cuối cùng nhìn thấy những người này đều cùng một ngày, ngày Ba mươi mốt tháng Mười.]

[Người mất tích sống không thấy người, chết không thấy xác. Lúc đầu mọi người đều cho rằng những thanh niên này bỏ trốn hoặc bỏ nhà ra đi, đến một nơi ngoài thị trấn nhỏ. Nhưng năm này qua năm khắc, những người này vẫn không có tin tức, hơn nữa mỗi một năm từ đó trở đi, vào cùng một ngày, đều xảy ra vụ án tương tự...]

[Các dấu vết đều cho thấy những người mất tích không rời khỏi thị trấn... Vậy nên, phía cảnh sát đã triển khai điều tra triệt để vụ việc này.]

[Tuy bên cảnh sát đã đi hỏi thăm rất nhiều cư dân trong thị trấn, ghi chép khẩu cung đã chất thành núi, nhưng việc điều tra vẫn không có bất cứ tiến triển nào mang tính thực chất. Thông tin duy nhất có thể gọi là manh mối, là lời mê tín từ miệng của một số người lớn tuổi...]

["Lời nguyền của giếng oan" cũng bắt đầu lưu truyền vì lần điều tra lần này.]

[Tương truyền, trong đền thờ bị bỏ hoang trên núi, có một cái giếng bị nguyền rủa Vào đêm cuối cùng của tháng mười hàng năm, trong giếng sẽ truyền đến khúc nhạc từ đất nước của người chết. Buổi tối hôm đó, những người nghe thấy tiếng nhạc này, sẽ đến đền thờ, lao mình xuống giếng.]

["Bọn họ sẽ không quay về nữa, bởi vì họ đã đến "một thế giới khác"." Những người già đều nói chính xác như vậy.]

[Việc điều tra đã rơi vào cục diện bế tắc, phía cảnh sát trong trạng thái bất lực. Với thái độ thử một lần đi vào trong núi, tiến hành lục soát bên trong đền thờ bỏ hoang. Không ngờ đúng là đã tìm được một vài món đồ thất lạc của những người mất tích năm đó.]

[Vào buổi tối ngày Ba mươi mốt tháng Mười cùng năm, một đội cảnh sát đã đứng canh bên giếng, định tìm hiểu sự thật của vụ "thần ẩn". Nhưng tương tự, bọn họ cũng không thể quay về...]

[Việc điều tra bị gác lại không kỳ hạn, chính phủ địa phương ra lệnh cấm người dân đi vào núi trong đêm, đồng thời dùng xi măng bịt miệng giếng trong đền thờ.]

[Nhưng cuối tháng Mười hằng năm, vụ mất tích vẫn xảy ra...]

Kèm theo tiếng nhắc nhở, ống kính đã dần kéo từ viễn cảnh đến cận cảnh. Đối diện với ngọn núi lớn kia, phía trước có thể nhìn thấy một con đường mòn kéo dài vào trong khu rừng.

[Thời gian dần trôi, chớp mắt bao nhiêu năm qua đi, diện tích thị trấn Anh Đào mở rộng, dân số tăng gấp ba lần, vụ mất tích kiểu này dần bị người ta bỏ quên, truyền thuyết cũng đã bị quên lãng.]

[Vào một đêm mùa thu nọ, sáu thanh niên trong thị trấn đã đến nơi này. Họ định đến đền thờ trong núi tổ chức một buổi tiệc thi gan. Mà tối đó, trùng hợp lại là ngày Ba mươi mốt tháng Mười.]

"Đây là thi gan sao..." Phong Bất Giác vừa nghe giới thiệu, vừa chế giễu: "Rõ ràng là tự tìm chỗ chết mà!"

Anh vốn tưởng rằng giới thiệu đến đây là kết thúc, nào ngờ, giới thiệu thiết lập của phó bản kiểu "Bảy chuyện kỳ lạ trong khuôn viên trường" lại xuất hiện một lần nữa:

[Từ khi phó bản bắt đầu, hệ thống sẽ ngẫu nhiên chọn ra một người trong tổ đội game thủ nhận "Hào quang nhân vật chính".]

[Game thủ có hào quang nhân vật chính, ngoài việc giá trị sợ hãi quá cao mà ngắt kết nối, chủ động ngắt kết nối, chủ động thoát khỏi phó bản, thì sẽ không bị phán định là tử vong. Cách dẫn đến tử vong ở bất cứ hình thức nào khác, như quái vật tấn công, từ trên cao rơi xuống, giá trị HP hao hết về không v.v..., đều sẽ được "may mắn" dừng lại ở một giây trước đó. Dù cách thức dừng lại về mặt xác suất gần như bằng không và cũng trái với logic, nhưng có thể xảy ra.]

[Hào quang nhân vật chính sẽ có chuyển dịch vì nhiều loại FLAG đặc thù khác nhau. Người chơi vui lòng tự tìm hiểu và sử dụng quy luật của nó tiến hành chuyển dịch.]

[Khi số người tổ đội nhỏ hơn hoặc bằng hai, hào quang nhân vật chính biến mất.]

[Game thủ đang có hào quang nhân vật chính hiện tại - Dũng Sĩ Vô Địch.]

Đoạn giới thiệu hoàn tất, phó bản mới được coi như chính thức bắt đầu.

Trong năm người đang đứng cạnh Phong Bất Giác, có một người anh đã từng gặp, chính là Dũng Sĩ Vô Địch từng bị anh troll. Dũng Sĩ Vô Địch là game thủ của phòng máy Trật Tự phụ trách nghiên cứu "nắm đấm" trong sở trường Chiến đấu và thu thập tình báo trong giai đoạn Close Beta. Nội dung công việc của anh ta hiện giờ không thay đổi, level đã đến level 23, danh hiệu [Đấu sĩ thô lỗ] đã đổi thành [Hình Ý Quyền Sư].

Trong bốn người kia, vẫn còn hai người cũng là game thủ của Trật Tự. Một người là Mộng Kinh Thiền, cũng là level 23, danh hiệu [Sát Thủ Lạnh Lùng]. Người này vừa xuất hiện, liền rút một bao thuốc từ trong túi áo ra, ngậm một điếu thuốc, châm thuốc cho chính mình, vuốt ve bộ tóc được uốn giống như cái bánh bột mì hấp, nhả khói thuốc.

Người thứ ba của Trật Tự là một game thủ nữ, về ngoại hình thì không cần nói, cũng là một người đẹp, môi đỏ răng trắng, mặt mày thanh tú, để tóc dài đen. Trên người mặc áo choàng màu trắng tiêu chuẩn Trật Tự, bên trong mặc bộ đồ xanh nhạt, ingame là Diệp Chỉ, ý nghĩa có chút không rõ ràng. Phong Bất Giác đoán rằng ID này đồng âm với tên của cô trong hiện thực. Level của Diệp Chỉ là 20, nhìn danh hiệu [Bác Sĩ Cấp Cứu] của cô, thì cô đúng là người có sở trường Trị liệu.

Ngoài ra còn có hai game thủ khác, đều là nam giới, đều ở level 18. Một người là Nicolaus Copernicus*, một người là Galileo**, danh hiệu càng tuyệt, một người là [Kẻ phát hiện], một người là [Kẻ điều tra]. Họ là tổ đội cùng được xếp vào đây chắc sẽ không chạy. Nhưng trên người hai bọn họ đều không có huy chương tổ đội, nhìn tạo hình cũng không có gì đặc biệt, thứ họ mặc rõ ràng là áo T-shirt và quần dài bình thường giá rẻ, màu sắc và mẫu mã có vài điểm khác với trang phục tân thủ mà thôi.

* Nicolaus Copernicus (nhà thiên văn người Ba Lan).

** Galileo (nhà toán học, thiên văn học, vật lý học người Ý).

Trong mắt người bên cạnh, hai người này chính là game thủ rảnh rỗi rất bình thường, chắc là danh hiệu có liên quan đến sở trường điều tra. Dù sao nhìn bộ đồ của họ hết sức nghèo nàn, có yếu hay không còn phải chờ quan sát.

Nhưng theo Phong Bất Giác thấy, thực lực của hai người này thế nào, có hai khả năng, chia làm hai loại cực đoan.

Loại cực đoan thứ nhất, anh nghi ngờ hai tên này là GM...

Kinh nghiệm vượt ải của Diễn Sinh Giả, chí ít đã cho Phong Bất Giác biết được một điều, đó chính là Diễn Sinh Giả chỉ có khả năng xuất hiện trong hình thức sinh tồn tổ đội sáu người. Tuy theo như Phan Phụng và Hoa Hùng nói, xác suất gặp được là rất thấp, xác suất hai lần gặp cùng một người chơi là rất nhỏ, nhưng Phong Bất Giác cũng khá tự tin đối với nhân phẩm ác liệt của mình.

Nếu như phó bản này đúng là phó bản tồn tại Diễn Sinh Giả, vậy thì... Hai tên này từ đầu đến chân, có thể nói là không có chút tiêu chuẩn nào phù hợp với GM. Đẳng cấp bình thường, ingame thông tục, trang phục tầm thường. Hai người một đội hành động, không có huy chương tổ đội, nhìn qua danh hiệu có mùi bịt tai che mắt người khác, nói không chừng là cố ý điều chỉnh thành như vậy...

Hình như bọn họ không mạnh cho lắm, cũng rất khó để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Game thủ như vậy rất dễ bị người ta phớt lờ sau khi qua map. Kể cả có người xuất phát từ sự lịch sự mà gửi lời mời kết bạn, sau khi bị từ chối cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều.

Loại cực đoan thứ hai mà Phong Bất Giác nghĩ đến có xác suất cao hơn. Hai người này không phải là GM, chẳng qua là bản thân anh đã nghĩ quá nhiều mà thôi. Vậy thì... Thực lực của hai người này rất có thể là cực tệ luôn.

Vì rõ ràng tổ hợp ba người bên Trật Tự không yếu, họ có phải là game thủ cấp ngôi sao hay không thì Phong Bất Giác chưa xác định được, nhưng nhìn thực lực về mặt đẳng cấp và danh hiệu, ba người có phân công rõ ràng và thực lực bất phàm. Hơn nữa tổ đội của bọn họ đều xếp đầu bảng ở hai bảng xếp hạng, có được hai BUFF tổ đội thì chắc chắn cũng rất mạnh, điều này cũng phải tính cả thực lực của người chơi trong đó nữa.

Khi hệ thống tạo ra phó bản, thì độ khó qua map và lợi ích của tổ đội có tỷ lệ nhất định. Nếu như tổ đội sáu game thủ siêu mạnh xếp lại với nhau, thì dĩ nhiên sẽ gặp phó bản có độ khó cực cao, đây cũng là tự chuốc lấy phiền phức. Nhưng hiện tại tổ hợp game thủ ba hai một này, khả năng trong hàng ngũ sinh ra tổ hợp mạnh yếu là rất lớn. Dù sao cũng sẽ không có toàn cao thủ trong cùng một game, game thủ rảnh rỗi luôn chiếm số đông, hơn nữa là tuyệt đối là đa số.

Phó bản sinh tồn tổ đội đầu tiên mà Phong Bất Giác gặp anh Long chính là một ví dụ cực tốt. Một game thủ mạnh ở level cao, đem theo hai game thủ tuy level thấp nhưng có thực lực nhất định, kèm theo hai tay gà mờ ở level trung bình.

Do đó, giả thiết thứ hai của Phong Bất Giác là... Trong tổ đội này sẽ có hai game thủ chơi cực tệ trà trộn vào, họ thật sự yếu đến nỗi không có công hội nào chịu chứa chấp, đem tiền game đi mua trang phục giá rẻ để tăng thuộc tính cũng đã là cố gắng lắm rồi, cho nên không thể mở công hội được.

Đương nhiên, bất luận sự thật đi về hướng cực đoan nào, thì phó bản này cũng sẽ không đi liền với hai chữ "dễ dàng". Trong lòng Phong Bất Giác ngược lại càng hy vọng hai người này không phải là GM, có yếu một chút cũng không sao, cứ theo tổ đội, lúc quan trọng nghe theo chỉ huy, qua map cũng không thành vấn đề. Nhưng ngộ nhỡ họ đúng là nhân viên quản lý thì... Độ khó của phó bản này chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi...

"Ồ! Là thằng nhóc này!" Dũng Sĩ Vô Địch cũng đã nhận ra Phong Bất Giác, đi đến trước mặt anh cất tiếng nói.

"Anh Vô Địch, lâu rồi không gặp ha." Phong Bất Giác nói.

"Xùy xùy... Đừng có bắt quàng làm họ." Dũng Sĩ Vô Địch cũng không phải kẻ ngốc, trước đây có lẽ anh ta vẫn nghi ngờ qua được cửa ải cuối cùng của phó bản Dòng họ Usher là nhờ vào ba người Tự Vũ, Bi Linh và Long Ngạo Mân. Nhưng bây giờ, khi anh ta nhìn thấy danh hiệu [Kẻ thăm dò cốt truyện] của Phong Bất Giác, cơ bản đã hiểu ra hết: "Va cửa sao? Gỡ nắm đấm cửa phải không? Cậu đúng là biết giả bộ tay mơ đó, sau khi tôi vừa chết là cậu qua map phải không?"

"Lần đó anh bị tiêu diệt, thật sự không nằm trong dự tính của tôi." Phong Bất Giác cười đáp lại, "Nhưng phân chia hành động mở rộng phạm vi tìm kiếm khi bắt đầu phó bản thì không sai, sau đó sự thật cũng đã chứng minh..."

"Được rồi... Đừng giải thích nữa, dù sao sau đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết." Dũng Sĩ Vô Địch ngắt lời: "Lần trước đúng là tôi đã coi thường cậu trước, lần này tôi gọi cậu là đại ca là được rồi, cậu cũng làm ơn đừng giả bộ ngu ngơ nữa, nhiệt tình giúp đỡ qua map nhé."

"Anh khen ngợi như vậy, tôi ngại lắm." Phong Bất Giác miệng thì nói khách sáo, trên mặt lại tỏ vẻ đắc ý.

"Vô Địch, là bạn của anh sao?" Mộng Kinh Thiền đi tới. Không biết từ lúc nào, cậu ta lại rút ra một chai bia nhỏ từ trong balo, và đang uống.

"À, không quen lắm, trong phó bản trước đây đã từng gặp một lần." Dũng Sĩ Vô Địch đáp lại, rồi lập tức quay đầu lại nói với Phong Bất Giác: "Ủa? Nhìn danh hiệu của cậu, là game thủ thuần giải đố sao?" Vấn đề này đối với anh ta mà nói là lẽ đương nhiên. Cho dù trong Trật Tự cũng không có game thủ nào tăng bình quân level tất cả sở trường, đồng thời biết chiến đấu biết mưu kế như Phong Bất Giác.

"Tôi nghiêng về giải đố." Phong Bất Giác nói: "Đương nhiên, về mặt chiến đấu cũng không thể nói là quá yếu."

"Ồ? Nghe khẩu khí này, cậu là văn võ song toàn rồi?" Mộng Kinh Thiền nói. Còn chưa đợi Phong Bất Giác đáp lời, cậu ta đã cảm khái nói: "A, tuổi trẻ thật tốt, đừng nhìn tôi bây giờ vậy thôi... Chứ trước đây tôi cũng ngầu lòi chứ bộ..."

"Vị này... Anh Thiền, tôi đoán bây giờ anh cũng mới hai mấy tuổi, hơn nữa dáng vẻ hút thuốc uống rượu uốn tóc..." Khóe miệng Phong Bất Giác khẽ giật giật nói.

Ngay cả Dũng Sĩ Vô Địch cũng cảm thấy có chút gượng gạo: "Đây là câu cửa miệng của cậu ta, cậu đừng có để ý..."

Sáu người đứng tại chỗ nói chuyện chừng vài phút, đại khái hiểu được một chút về sở trường của từng người. Trong lúc đó Phong Bất Giác đã dùng một lần [Quyết chiến thiên lý], dữ liệu BOSS mà anh nhìn thấy là:

[Tên: Giếng Oan]

[Chủng tộc:???]

[Level: 30]

[Độ sâu:???]

[Đường kính miệng giếng: 122 cm]

[Phương thức chiến đấu: Ảo thuật]

[Nhược điểm: sau khi cung cấp sức mạnh ngăn chặn sẽ lại biến thành giếng cạn bình thường]

[Có kỹ năng: Nuốt hồn]

[Mức độ nguy hiểm: Cao]

Từ những thông tin này so với miêu tả về cái giếng trong giới thiệu cốt truyện tình cờ trùng khớp, có điều phần "nhược điểm" đáng để lưu ý, sau "cung cấp sức mạnh ngăn chặn", cái giếng oan dường như đã mất đi tác dụng, nhưng sức mạnh của giếng này rốt cuộc từ đâu mà có?

Giả sử khởi nguồn sức mạnh của nó tồn tại từ "một thế giới khác", vậy lẽ nào phải bị nó nuốt mất, sau đó ngăn chặn sức mạnh ở đó? Chưa nói tới hành động bị "nuốt" này liệu có dẫn đến việc trực tiếp tử vong không. Dù có sống đến một nơi khác, và thành công phá hỏng sức mạnh mà giếng oan cung cấp, thì chắc chắn người chơi cũng không quay về được, bởi vì lúc đó giếng oan đã trở thành cái giếng bình thường rồi, kết nối giữa hai thế giới tự nhiên bị cắt đứt.

Một giả thiết khác dường như đáng tin hơn, đó chính là sức mạnh mà giếng oan cung cấp, thật ra đến từ thế giới này, nó ẩn nấp ở nơi nào đó trong thị trấn hoặc trong núi, các game thủ chỉ cần tìm ra sự thật, là có thể qua map.

Đại khái sau khi giới thiệu cốt truyện kết thúc được năm phút, khi mọi người chuẩn bị xuất phát, thì nhắc nhở nhiệm vụ từ hệ thống vang lên:

[Nhiệm vụ chính đã được kích hoạt]

[Vào trong núi, tìm đền thờ bỏ hoang.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status