Khu vui chơi đáng sợ

Chương 51: Đại Toán Vô Song quyển (5)


  Vương Thán Chi thì nghĩ như vậy, xác sống người sói thì lại khác. Nó không quan tâm đến việc người chơi có bị bệnh ảo tưởng hay không, nó chỉ quan tâm thực lực.

Là một BOSS canh cửa không có trí thông minh quá cao, xác sống người sói đã từ bỏ con mồi có thể dễ dàng bắt lấy trước mặt mà xoay người qua, chuyển sự chú ý, cảnh giác nhìn hai bóng người vẫn còn cách một khoảng nhất định, đang chậm rãi tiến tới. Điều này hoàn toàn có thể thấy hai người họ dũng mãnh ra sao.

Từ cách xưng hộ của bọn họ với nhau, Tiểu Thán càng đoán ra được bọn họ chính là [Vô Song Thượng Tướng Phan Phụng] và [Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng] trong đội. Do phó bản này từ đầu đã tách người chơi ra riêng lẻ, hơn nữa hiện giờ trên đầu người chơi cũng không còn hiển thị ingame và danh hiệu nữa (Trong bảng thông tin đội chỉ hiển thị ba dòng là tên, level, còn sống hay không), nên Tiểu Thán cũng không biết danh hiệu của bọn họ là gì, không thể từ đó mà suy đoán thực lực của bọn họ. Nhưng nếu hai người họ đã chủ động đến cứu mình, hơn nữa còn dám cuồng ngôn như vậy thì xem ra con BOSS này không phải đối thủ của bọn họ.

"Hai... hai vị tướng quân." Tiểu Thán hơi ngại ngùng, mở miệng nói: "Dưới này có rất nhiều xác sống huyết lang. Hay là hai người dụ con BOSS nhỏ này lên trên... Má!" Anh ta nói đến nửa câu sau thì đột nhiên há to miệng, hoảng loạn hét thành tiếng.

Đừng lo lắng, không phải anh ta bị cắn. Tuy có năm sáu con xác sống ở bãi đỗ xe phía sau đã tiến tới gần, nhưng vẫn chưa tới được chỗ của Tiểu Thán. Thật ra cũng không cần quá để tâm đến những con quái kia, vì bọn chúng đã bị thanh chắn barrier cản lại. Do IQ cực thấp, nên bọn chúng không biết lật lên cũng không biết chui qua, thế là bọn chúng dùng bụng của mình để đẩy...

Nguyên nhân Tiểu Thán hét lên là vì anh ta nhìn thấy cảnh tượng không thể nói nên lời.

Nhưng nhìn thấy Phan Vô Song nhảy lên thật cao, giơ cây rìu cao hơn đầu, cơ thể rơi xuống, lưỡi rìu chém xuống, nhìn thì chậm chạp, nhưng với động tác và góc độ ra tay của anh ta thì lại đủ khiến xác sống người sói kia không thể nào né tránh.

Con quái vật gào thét một tiếng, giơ móng vuốt ra cản. Vũ khí trên tay Phan Vô Song chém trúng cánh tay con quái vật thì đột nhiên gia tăng tốc độ. Ánh sáng lóe lên, nhanh như chớp giật sao rơi, cánh tay tóe máu, đứt làm hai.

Một cánh tay cực lớn của xác sống người sói cứ như thế mà bị chém đứt đoạn, văng ra ngoài. Tiếng gào thét từ trong miệng nó còn chưa kịp vang lên thì cây thương dài trên tay Hoa Hùng đã đâm tới, chỉ trong chớp mắt, khi vệt máu văng ra thì đầu gối của con quái vật đã bị xuyên thủng.

Cánh tay trái bị chém văng, đầu gối phải bị thương đâm xuyên qua. Cơ thể của xác sống người sói đầu nặng chân nhẹ, phần cơ thể phía trên của nó rõ ràng là cường tráng hơn. Bị đánh hai cú thật mạnh, nó lập tức mất đi thăng bằng, nghiêng về bên phải, mạnh mẽ ngã xuống đất.

Giây tiếp theo, trong mắt nó lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đùng một tiếng, lưỡi rìu bổ xuống, một vệt máu bắn ra. Sau đó, một chiếc đầu sói từ trên sườn dốc chậm rãi lăn xuống...

Tiểu Thán hoàn toàn sững sờ, hai người đó chỉ cần ba chiêu là tiêu diệt xong con BOSS nhỏ này, sức mạnh thật quá kinh khủng, khó mà tin được bọn họ chỉ hơn anh ta hai level mà thôi.

"Grào…" Tiếng rên rỉ của xác sống huyết lang ở phía sau khiến anh ta định thần lại.

Tiểu Thán xoay đầu lại nhìn, phía sau barrier chắn đã có tận mười con xác sống đứng đó. Trong bãi gửi xe âm u phía sau, càng có nhiều bóng dáng xác sống mờ ảo khó mà đoán được số lượng.

"Tiểu huynh đệ, tạm thời cùng chúng tôi quay trở lại mặt đất chứ?" Phan Phụng hỏi.

Tiểu Thán lập tức trả lời: "Vâng vâng... Tìm một chỗ không có quái vật trước đã." Anh ta vội vàng đi lên, khi đi qua bên cạnh xác sống người sói, không kìm được mà cúi đầu liếc nhìn thi thể không đầu của con quái vật.

...

Sau khi rời khỏi "cứ điểm", Phong Bất Giác cũng đang tiến về phía tòa nhà công ty Allerbmu, anh biết đến đó sẽ có khả năng gặp được đồng đội. Lúc này anh chỉ hy vọng Tiểu Thán và hai người chơi còn lại sẽ không vì manh động muốn xông vào tòa nhà mà thiệt mạng.

Anh không hề vội vã đi cứu Tiến sĩ Ashford được nhắc tới trong nhiệm vụ chính. Thật lòng mà nói, tiến sĩ đó có chết thì cũng không sao, vì hệ thống chưa hề nói tiến sĩ đó chết thì phó bản này sẽ thất bại. Đây là hình thức "sinh tồn" đội, chỉ khi toàn bộ người chơi bị tiêu diệt thì phó bản mới thất bại. Nhân vật cốt truyện tử vong thì cùng lắm cũng chỉ khiến độ khó của phó bản tăng lên hoặc cốt truyện bị thay đổi.

Khi Phong Bất Giác đi một mình thì đã tiêu diệt hơn năm mươi con xác sống huyết lang, thật ra nếu anh cố gắng thì có thể tiêu diệt nhiều hơn, nhưng vì muốn làm các "thí nghiệm" để tìm ra những phản ứng của quái vật, nên anh chỉ giành một chút thời gian để diệt quái.

Sau màn vật lộn này, sở trường ngắm bắn của anh đã tăng từ F lên E, nhưng sở trường chiến đấu vẫn là E, xem ra nhảy nhót rồi dùng hai thứ đồ không phải là vũ khí để đánh vào đầu con quái vật không thể khiến năng lực chiến đấu của anh tăng lên level D. Anh phải điều chỉnh lại mạch suy nghĩ một chút.

Phong Bất Giác không kìm được mà nhớ tới Tự Vũ Nhược Ly với đường kiếm nhanh gọn dứt khoát của cô ấy. Hiện tại anh thật sự không thể làm được động tác đó, có lẽ đợi đến khi anh làm được thì sở trường chiến đấu cũng có thể tăng lên level D.

Đương nhiên, với những loại quái vật chậm chạp như cua bò thế này thì không thể luyện ra kiểu thân thủ như vậy. Ít nhất thì phải đối kháng với loại quái vật có thực lực ngang bằng hoặc mạnh hơn một chút, mới có khả năng tăng level sở trường chiến đấu.

Cách mà Phong Bất Giác ưu tiên nghĩ tới nhất chính là mặc [Khôi giáp hồi âm] lên. Lúc này anh cũng biết, muốn tăng sở trường Thông dụng lên level C không hề dễ dàng, nhưng sở trường máy móc D thì có thể thử, dù sao cũng chỉ cách một level.

Dọc đường anh luôn suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng độ tự do của phó bản này để lấy thêm nhiều lợi ích, nhìn thấy quái vật có thể vòng qua thì liền vòng qua. Anh nhanh chóng tới gần tòa nhà Allerbmu, nhìn thấy chỉ còn cách mấy khu phố nữa là tới nơi.

Lúc này, Phong Bất Giác chú ý tới tình hình thay đổi của xác sống huyết lang xung quanh, phát hiện ra thi thể của một xác sống.

Vì thế, anh lập tức có hứng thú đến chỗ xác sống mà tiến hành "xét nghiệm tử thi". Anh ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, xem phần đầu bị đánh vỡ và phần máu bị chảy ra ngoài, còn kiểm tra một chút những vết thương khác trên cơ thể của nó, dáng vẻ giống như cảnh sát đang kiểm tra hiện trường.

"À, là do gậy bóng chày tạo nên à..." Anh lẩm bẩm nói, "Bị đánh một đòn phía trước, sau đó lại vòng ra phía sau đánh liên tục hai cái, có thể là Tiểu Thán..." Anh đứng thẳng dậy, cầm cờ lê lên, tiện tay đánh lên đầu một con quái vật đã tiến gần tới bên cạnh, khiến nó ngã nhào xuống đất, bốp bốp hai cái gõ thủng đầu con quái vật.

"Nhưng cây gậy bóng chày hình như là một loại vũ khí rất thuận tay. Anh bạn Tên Thật Khó Đặt kia có đến mấy loại." Anh suy nghĩ: "Cũng không loại trừ khả năng hai người chơi còn lại cũng dùng gậy bóng chày làm vũ khí."

Suy nghĩ như vậy, anh đi về phía trước, ai ngờ chưa đi được vài bước thì nhìn thấy một thi thể nằm ở khoảng cách bảy tám bước cách đó không xa, trạng thái của thi thể là phần đầu bị chém bay, hơn nữa phần đầu còn đang sống, do không có khí quản, nên cái đầu này chỉ há miệng, quai hàm thì không ngừng làm động tác nhai.

"À... Có lẽ không phải là cậu ta làm..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status