Khu vui chơi đáng sợ

Chương 60: Đại Toán Vô Song quyển (14)


  Trong sân vận động không có đèn, Phong Bất Giác và Tiểu Thán đều lấy đèn pin ra, hai vị GM cũng tự đeo kính quan sát trong đêm lên.

Hai người Phan Phụng và Hoa Hùng ăn nói thẳng tính, trang bị trên người bọn họ đều được dự trù tốt. Bao gồm vũ khí trên tay, giày kim loại trên chân, phòng cụ trên người không hiển thị ra và kính quan sát ban đêm vừa đeo lên lúc nãy. Tóm lại cả bộ trang bị trên người GM, có thể ứng phó với bất kỳ phó bản từ level này trở xuống. Trang bị trên người bọn họ đều không có điều kiện trang bị, toàn bộ đều là vật phẩm khóa cực kì mạnh mẽ, sáu ô sở trường đều là cấp D, do kỹ năng là cấp D nên tỷ lệ phát động thành công cũng chỉ có 60 phần trăm, nên họ không bố trí kỹ năng chủ động, cả người đều tăng sức mạnh của kỹ năng bị động.

Bốn người đuổi theo tọa độ của Diễn Sinh Giả có thể nhìn thấy trong bảng chọn GM, đến một khu bóng rổ cực rộng ở trung tâm sân vận động, ở đây vẫn không có ánh sáng.

Bọn họ đi vào từ cổng ra vào của khán giả, sau khi đẩy cửa hoạt động của lối đi ra, một không gian tối om nuốt chửng ánh sáng của đèn pin trên tay, đèn pin của Phong Bất Giác và Tiểu Thán không thể chiếu tới chỗ rất xa ở phía trước (ví dụ như hàng ghế khán giả đối diện). Kính quan sát ban đêm của Phan Phụng và Hoa Hùng cũng không khá hơn, chỗ khá xa thì cũng nhìn thấy một màu đen. Ở chỗ thế này, chỉ cần một con quái vật có kích cỡ như con người trốn phía sau một hàng ghế nào đó mà tập kích thì cũng rất dễ ẩn thân.

"Tôi muốn hỏi, nói chuyện với bọn chúng thì có tác dụng không?" Tiểu Thán nhẹ nhàng hỏi một câu, tay cầm dao bếp của anh ta run run, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Ba người còn lại còn chưa trả lời anh ta, thì đã nghe thấy một tiếng rên rỉ từ sau lưng bất ngờ truyền tới. Nguồn gốc của âm thanh này chính là từ thể biến dị của Tiến sĩ Ashford. Nó đã lao vụt tới, mục tiêu chính là Tiểu Thán.

Con BOSS phó bản này ẩn nấp trên bục quan sát ở phía sau hàng ghế bên trên lối vào, đúng lúc ở đó chính là điểm mù sau khi bốn người họ đi vào. Cho dù là từ vị trí ẩn nấp hay phương thức công kích của nó đều chứng tỏ rằng nó là một con quái vật có thể đưa ra sự lựa chọn.

Diễn Sinh Giả biết tọa độ thực tế của các người chơi, bản thân Ashford thật ra cũng phán đoán được người chơi đi vào cửa nào từ mùi trong không khí. Nêu nó mới ẩn nấp ở vị trí quan trọng như vậy, hơn nữa còn chọn công kích người chơi yếu nhất, e rằng đây chính là cơ chế lựa chọn tự có của BOSS phó bản.

Đòn tấn công này đến quá bất ngờ, hơn nữa con quái vật này lại im hơi lặng tiếng mà phóng tới, ngoài tiếng nhảy lên từ bục quan sát và tiếng gió khi lướt qua trong không khí thì không còn âm thanh nào khác. Đừng nói là một người chơi bình thường như Vương Thán Chi, đến cả GM cũng thể phát hiện ra ngay lập tức.

Rất may là chỗ này vô cùng yên tĩnh, trống trải, tốc độ của âm thanh nhảy vụt lên truyền vào tai Tiểu Thán vẫn nhanh hơn tốc độ Ashford bay tới đây một chút. Nên anh ta vẫn còn kịp xoay người qua trước khi bản thân bị nó đánh một đòn phun cả máu, đương nhiên, thời gian để anh ta kịp phản ứng cũng chỉ khoảng một giây.

Trong một giây này, Tiểu Thán không có nhiều sự lựa chọn, nếu anh ta không làm gì cả, hoặc làm sai chuyện gì đó thì giá trị Hp sẽ lập tức giảm đột ngột.

Cũng không tới mức chết, vì lúc nãy khi lắp thuốc nổ bên ngoài cửa, Tiểu Thán đã đội mũ sắt màu đen trong balo lên, lúc này phần đầu cũng được xem là có trang bị phòng thủ bảo vệ, chuyện bị móng vuốt của quái vật xé rách sẽ không thể xảy ra. Nhưng mà, dù mũ sắt hay thân thể bị công kích thì bị BOSS phó bản dùng sức đánh một đòn thật mạnh thế này cũng sẽ gây ra tình trạng mất đi ba phần tư máu, tiếp theo đó có bị choáng váng, chảy máu gì đó hay không thì rất khó nói.

Với tốc độ của Tiểu Thán, muốn né được đòn này là không thể nào. Chờ đợi Phong Bất Giác bắn một phát Winchester trong tay hoặc một món vũ khí của vị GM nào đó chém tới thì cũng không kịp, nên lúc này anh ta chỉ có thể dựa vào bản thân.

Trong thời khắc chớp nhoáng này, giá trị sợ hãi của Vương Thán Chi không tăng mà còn giảm xuống đến con số 0.

Trong giây phút đó, ánh mắt của anh ta lại thay đổi, giống như một vị bác sĩ mổ chính trên bàn mổ, lạnh lùng, kiên định, chuyên tâm. Thể biến dị thì lại giống như một bệnh nhân đã bị gây mê nằm trên bàn mổ, không có sức chống cự với những gì xảy ra tiếp theo.

Những người thường ngày trông rất nho nhã, khi đến thời điểm then chốt thì sẽ tỏ ra rất hung tàn, lạnh lùng.

Tay cầm dao của Vương Thán Chi trở nên vững vàng, nhắm thật chuẩn, dùng hết sức. Trong màn đêm âm u, một ánh sáng lóe lên, lưỡi dao quét thành một đường cong, tiếp xúc với móng vuốt của thể biến dị.

Kết quả của vụ va chạm này, chính là con dao trong tay Tiểu Thán bị văng ra, còn cánh tay anh ta rất có khả năng sẽ bị cào trúng hoặc gãy.

Nhưng lực truyền đi cũng cần có thời gian, cho dù là dài hay ngắn.

Trong thời khắc lưỡi dao chạm vào da của thể biến dị, trước khi lực công kích hoàn toàn phát huy tác dụng, bóng dáng của Tiểu Thán hóa thành tàn ảnh mà biến mất. Đồng thời, anh ta lại xuất hiện ở phạm vi ngoài mười mét, không hề bị bất cứ tổn thương nào. Do độ dốc của bục quan sát, nên anh ta bị văng trên không trung, còn cách năm sáu mét so với ghế ngồi dưới đất. Cú rơi và lăn sau khi tiếp đất khiến anh ta tổn thất 27 phần trăm giá trị Hp.

Đến cả Phong Bất Giác nhìn thấy cũng sững sờ, không ngờ trong tình huống nguy hiểm, Tiểu Thán lại có thể bình tĩnh làm ra phản ứng cực nhanh như vậy. Phan Phụng và Hoa Hùng càng thấy kinh ngạc hơn. Nhưng sau đó hai ngưởi họ cũng phản ứng rất nhanh. Tiểu Thán vừa biến mất, bọn họ liền lập tức tiến lên, nhân lúc thể biến dị mất thăng bằng, chân đứng không vững, một rìu một thương đánh mạnh vào người nó.

Qua vài giây sau, Hoa Hùng mới nhận ra và nói: "Tiểu tử kia dùng [Lùi nhanh chém nhanh] phải không, ha ha..." Anh ta không kìm được mà mỉm cười.

Phan Phụng cũng nói: "Ôi... Tôi cũng nhất thời không kịp phản ứng, cậu ta vừa dùng kỹ năng sao, hay là do danh hiệu tặng thêm."

"BOSS này để tôi đối phó, các người vẫn còn thứ khác cần xử lý." Phong Bất Giác đột nhiên nói.

Đùng một tiếng, Winchester lại vang lên.

Phương hướng mà Phong Bất Giác nhắm tới, chính là phía sau lưng của hai người Phan Hoa lúc này.

Là do lúc nãy, trong bóng tối, một bóng dáng nhanh nhẹn im ắng từ trên màn hình được treo trên cao giữa sân bóng rổ lao vụt tới, lướt đi trên không trung với một khoảng cách khá xa, lao tới tập kích Phan Phụng và Hoa Hùng.

Nếu nói đòn tấn công của Ashford khá bất ngờ thì đòn công kích này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Phong Bất Giác.

Anh phán đoán khá chuẩn về AI của Diễn Sinh Giả, nếu nó có thể tạo ra cái bẫy thế này để tập kích thì nhất định sẽ có đòn kế tiếp. Mục tiêu của Diễn Sinh Giả không phải là người chơi, người nó muốn tiêu diệt là GM. Sự tồn tại của người chơi tạo ra uy hiếp rất nhỏ với nó, nhưng hai người Phan Phụng và Hoa Hùng, chỉ cần một người bị tiêu diệt thì phần thắng của Diễn Sinh Giả sẽ tăng lên rất nhiều.

Vì vậy, đòn công kích của thể biến dị có thành công hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có thể thu hút được sự chú ý của GM. Khi bọn họ chuyên tâm đối phó với thể biến dị, Diễn Sinh Giả nhất định sẽ từ một hướng khác, dùng một phương thức khiến người ta bất ngờ để tiếp cận.

Lựa chọn môi trường đặc biệt, vị trí của thể biến dị, phương hướng công kích từ phía sau... Tất cả sự bố trí đều dùng để phục vụ cho việc tập kích, chỉ cần tập kích thành công, dù thể biến dị có bị tiêu diệt thì cũng không ảnh hưởng gì đến Diễn Sinh Giả. Vì BOSS vừa chết, hai người chơi sẽ rời khỏi phó bản trong vòng ba phút. Mà lúc đó, Phan Phụng và Hoa Hùng bị thiệt hại nghiêm trọng trước đó sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng bị động. Diễn Sinh Giả chỉ cần lợi dụng ưu thế tốc độ, đợi lũ xác sống huyết lang bên ngoài phá được cửa vào hoặc tìm được một lối vào khác thì hai vị GM chết chắc.

Giả sử hiện tại chỉ có hai người Phan Hoa đuổi theo thì kế hoạch của Diễn Sinh Giả sẽ có khả năng thành công, nhưng đáng tiếc nó lại gặp phải Phong Bất Giác.

Tiếng súng vang lên, lập tức bắn rơi Diễn Sinh Giả đã tiến tới gần không quá năm mét trên không trung.

[Ánh mắt thù hằn] đã sớm tập trung vào bóng dáng lạ thường trong màn đêm, dù ánh sáng đèn pin không thể chiếu tới chỗ rất xa, nhưng khi Diễn Sinh Giả di chuyển trong không trung, Phong Bất Giác vẫn cảnh giác phát hiện ra sự tồn tại của nó. Anh không vội vã sốt ruột mà dùng tín hiệu nhắc nhở Phan Phụng và Hoa Hùng một tiếng. Đợi Diễn Sinh Giả nhảy vào tầm nhắm mình đã nắm chắc thì anh mới bóp cò súng.

Tuy Diễn Sinh Giả có thân hình linh hoạt, nhưng nó không có năng lực tự do thay đổi phương hướng trong không trung. Hướng lao tới của nó đã bị Phong Bất Giác nắm chắc, nên anh chỉ cần đứng đó tập trung sức lực nổ súng về phía đối phương.

Lực công kích cực lớn của Winchester khiến Diễn Sinh Giả va vào tường như lá thu rơi khi nó bị trúng đạn. Khi tiếng súng vang lên, nó đột nhiên ngừng động tác lại, thay đổi phương hướng rơi thẳng xuống đất. Nhưng con quái vật này thật sự rất mạnh, dù đã bị bắn toàn thân đầy máu nhưng nó vẫn ngoan cường dùng tay nắm chặt lấy mép của lan can.

Phong Bất Giác tốn hết hai phút tháo vỏ đạn ra, lên đạn, nhắm chuẩn, lại bắn một phát, bắn nát cánh tay đang bám vào lan can của con quái vật.

"Đừng trì hoãn nữa, Diễn Sinh Giả mới là mục tiêu quan trọng của hai người, thể biến dị cứ để tôi là được." Phong Bất Giác điềm tĩnh tiếp tục lên đạn, lại nhắc nhở một tiếng.

Lúc này hai vị GM mới nhận thức rõ tình hình. Hoa Hùng tốc độ nhanh hơn thu cây thương dài trên tay lại, xoay người nhảy lên, một tay chống lên lan can, nhảy xuống bục quan sát, tấn công Diễn Sinh Giả.

Bên dưới bục quan sát vô cùng tối, nhưng Hoa Hùng có kính quan sát ban đêm nên không ảnh hưởng nhiều đến hiệu quả chiến đấu. Tiểu Thán cũng đứng ở dưới đó, nhưng lại không nhìn thấy rõ cảnh tượng chiến đấu. Anh ta chỉ có thể nhìn thấy tia lửa bắn lên trong màn đêm, và tiếng kim loại không ngừng va vào nhau. Có lẽ là Diễn Sinh Giả đã dùng 'móng vuốt' của mình tạo ra ánh sáng đó.

"Anh ở đây giữ chân nó, tôi không tiện ra tay." Phong Bất Giác nói với Phan Phụng: "Tôi nói rồi, thể biến dị một mình tôi cũng có thể đối phó."

"Phí lời! Dù cậu có thể vật lộn với nó, nhưng hiện tại tôi giữ chặt thù hận rồi, giờ tôi mà rút đi thì nó cũng sẽ theo tôi!" Phan Phụng vừa chiến đấu vừa trả lời.

"Cũng dễ thôi." Phong Bất Giác đột nhiên cất súng trên tay vào, lấy cờ lê của mình ra, làm động tác như muốn tự sát mà xông về phía trước.

Chỉ nhìn thấy Phong Bất Giác đưa người đến gần thể biến dị, đứng cản giữa Phan Phụng và BOSS, đến cả vũ khí anh cũng không dùng tới mà giơ chân ra đá vào con quái vật...

Phan Phụng còn cho rằng cuối cùng Phong Bất Giác cũng đã phát điên, không ngờ ở giây sau, thể biến dị đột nhiên gào thét đau khổ một tiếng, sau đó thì bị ngã dưới đất với một tư thế vô cùng kỳ lạ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status