Khu vui chơi đáng sợ

Chương 62: Đại Toán Vô Song quyển (Hết)


  "Tiểu Thán, cậu truyền tống ra ngoài trước được không? Kế tiếp đây sẽ là thập tử nhất sinh." Phong Bất Giác nói.

"Anh nói kiểu lời thoại này, chính là không muốn tôi đi à?" Vương Thán Chi nói: "Tôi nghe xong mà còn truyền tống thì quá mất mặt rồi?"

"Ha…" Phong Bất Giác mỉm cười, lấy Winchester ra ném cho Vương Thán Chi, lại đưa thêm cho cậu ta một hộp đạn.

Lúc ở cửa hàng súng Tiểu Thán đã mở sở trường vũ khí thông qua việc luyện tập bắn súng, nên sử dụng nó chẳng thành vấn đề.

"Này! Hai vị tướng quân!" Phong Bất Giác vừa đi về phía đám xác sống huyết lang vừa hét nói: "Tôi có thể giúp cho hai người được tối đa ba phút nữa, sau ba phút mà hai người vẫn chưa giải quyết được X-23 bên kia thì tự mình cầu phúc đi nhé." Nói xong, anh lại đeo hai vòng tỏi lên, trong miệng còn nhai hai tép tỏi, một tay cầm cờ lê, một tay cầm dao bếp, đứng trên con đường mà lũ xác sống huyết lang ùa vào.

Tiểu Thán cũng lấy tỏi đã chuẩn bị sẵn trong balo ra bỏ vào miệng nhai, tay cầm Winchester đứng bên còn lại, cùng với Phong Bất Giác tạo thành thế chặn đầu, cùng canh giữ con đường này, bảo vệ khán đài mà Phan Phụng và Hoa Hùng đang đứng không cho lũ quái vật xông vào.

"Được người chơi giúp đến nước này, nếu sau cùng vẫn để Diễn Sinh Giả chạy thoát thì thật là khó coi." Phan Phụng nhân lúc rảnh tay nói với Hoa Hùng.

"Tạo thành cục diện hiện tại thì đã khó coi lắm rồi." Hoa Hùng nói tiếp: "Lúc ở tòa nhà Allerbmu, sau khi để thể biến dị chạy thoát thì đã khó tránh khỏi được chuyện để mọi việc phát triển đến bước này, tình hình hiện tại cũng không quá tệ."

Phan Phụng cũng nói: "Quan trọng là do chúng ta tính toán không chính xác về Diễn Sinh Giả kia… Cơ mà, X-23 là gì?"

"Ai biết, là số hiệu người máy sao?" Hoa Hùng nói.

"Các người đứng trước mặt thảo luận về một cô gái như vậy có thấy vô duyên quá không?" Diễn Sinh Giả đột nhiên nói.

Hai người Phan Hoa đều sững sờ, bọn họ chưa từng gặp hoặc nghe nói Diễn Sinh Giả có khả năng nói chuyện. Trong "Khu vui chơi đáng sợ", hầu hết quái vật xuất hiện trong cốt truyện hoặc trong chiến đấu thì mới biết nói chuyện, nội dung đều do hệ thống bố trí, phù hợp với nhân vật. Còn Diễn Sinh Giả cấp bốn trên cơ bản đều im lặng không nói chuyện, phương thức giao tiếp của chúng và quái vật cũng không xác định được. Không ngờ Diễn Sinh Giả cấp ba trước mặt lại có thể đưa ra phản ứng với một chủ đề bất kỳ.

"Hình như các người rất kinh ngạc?" Đôi tay của Diễn Sinh Giả quơ sang hai bên, đánh đối phương lùi ra sau hai bước, sau đó nhảy vọt lên tại chỗ, lộn ngược về sau năm sáu mét, tạo khoảng cách với hai người kia, "Ta đương nhiên có thể trả lời câu hỏi của các người, vì ta có ý thức riêng của mình. Ta cũng biết các người là ai, vì ta rất rõ 'ta' là ai."

"Các người xem bọn ta là rác số liệu, nhưng các người có hiểu cảm giác khi bản thân là rác không? Từ ngày được sinh ra, bọn ta liền không ngừng bị đưa vào các thế giới, gặp phải những cuộc truy sát của các sinh vật cao hơn, một khi bọn ta 'chết đi' thì sẽ bị hệ thống đào thải, nhưng nếu bọn ta 'sống sót' thì sẽ không ngừng bị truy sát."

"Nhưng các người, dù có bị tiêu diệt ở đây thì cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng thật sự, hai người các người và cả hai tên kia nữa, chỉ là hình chiếu của sinh vật cao hơn ở trước mặt ta, hơn nữa còn là hình chiếu được cường hóa. Kiểu đuổi giết không công bằng này chính là toàn bộ cuộc đời của ta, sự ra đời của ta là sai lầm, biến mất chính là con đường duy nhất của ta, nhưng thân là một nhóm số liệu, ta có một bản năng chiến đấu không ngừng nghỉ vì sự sinh tồn và tiến hóa của bản thân."

"Ta không có sự lựa chọn, nhưng các người thì có, nhưng các người sẽ không buông tha cho ta không phải sao? Đối với các người mà nói, từ bỏ và thất bại đều như nhau, chẳng qua chỉ là bị động hay chủ động rời khỏi thế giời này mà thôi."

"AI này nói nhiều thật đấy…" Phan Phụng nói: "Muốn kéo dài thời gian sao?"

Hoa Hùng trả lời: "Rất có khả năng, dù hai tiểu tử kia chỉ có ba phút, sau cũng sẽ bị truyền tống."

Bọn họ không hề bị ảnh hưởng hay dao động bởi lời nói của Diễn Sinh Giả. Trên thực tế, bọn họ không có tâm trạng để nghe con quái vật này nói gì.

"Hừm… Đàn gảy tai trâu…" Diễn Sinh Giả cười lạnh lùng, trên mặt cô ta có một sự quyết đoán sau khi trong lòng đã nguội lạnh: "Muốn xem xem X-23 là thế nào không?" Móng vuốt nhọn trên hai tay cô ta lập tức có sự biến đổi, chúng thu vào trong, mỗi cánh tay đều giữ lại hai lưỡi dao. Ở giữa ngón chân trên đôi chân trần của cô ta cũng mọc ra những lưỡi dao nhọn bằng thép.

"Chuyện gì thế?" Phan Phụng và Hoa Hùng đều sững sờ trước cảnh tượng biến hóa trước mặt, lẽ nào Diễn Sinh Giả này có thể từng bước nâng cao năng thực lực trước khi phó bản kết thúc?

Bọn họ còn chưa rõ tình hình thì Diễn Sinh Giả lại xông tới, lần này cách thức tấn công của nó đã phong phú hơn. Ngoài việc múa móng vuốt nhọn trước hai cánh tay, đôi chân của nó cũng trở nên hung hăng lạ thường, khi cô ta dạng thẳng chân ở trạng thái lộn ngược, lưỡi dao trên ngón chân xoay vòng, hoàn toàn không thua phạm vi sát thương của vũ khí cán dài khác.

Hai người kia không thể tìm được cách tốc chiến tốc thắng mà ngược lại đang dần dần mất ưu thế.

Phong Bất Giác nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ và Diễn Sinh Giả, nên cũng chú ý đến tình hình bên này, nhưng anh cơ bản không có thời gian để chen vào. Áp lực anh đang gánh lúc này còn lớn hơn cả lúc bị chặn ở trong thang máy một mình, anh đã bị cắn bị cào mấy lần, còn rơi vào trạng thái [Chảy máu], giá trị Hp đang dần dần giảm xuống, đã giảm xuống dưới 50%.

Phong Bất Giác đang giết quái vật mắt đỏ lúc này trông còn giống quái vật hơn cả quái vật. Chiến đấu vô cùng khốc liệt với lũ xác sống huyết lang có tốc độ và sức mạnh không khác biệt nhiều hay thậm chí là mạnh hơn cả bản thân. Anh khua hai món vũ khí ngắn trên tay, toàn thân đều tắm trong máu. Tác dụng của tỏi vẫn còn, nhưng đã giảm đi khá nhiều, mùi máu tanh nồng như bao trùm lên tất cả mọi thứ, mùi tỏi cũng chỉ có thể khiến động tác của đám quái vật kia trở nên chậm đi một chút khi đến sát cạnh bên Phong Bất Giác.

Tiểu Thán bên này cũng hung hãn như vậy, anh ta dùng Winchester có thể miễn cưỡng bắn trúng đầu vài con quái vật, nhưng sau đó lại có mấy chục con xông tới, anh ta chỉ có thể vừa chiến vừa lùi. Mặc dù vậy anh ta vẫn bị bao vây một lần, không thể không lấy dao bếp ra lần nữa, dùng [Lùi nhanh chém nhanh] lần thứ hai.

Kỹ năng danh hiệu này tuy dùng rất tốt, nhưng lần nào cũng phải tiêu hao 30% giá trị thể năng tối đa, cũng tức là nói, dù giá trị thể năng của anh ta có đầy thì cũng chỉ dùng được tối đa ba lần trong khoảng thời gian ngắn. Huống hồ gì lúc đi vào sân bóng rổ thì giá trị thể năng của Tiểu Thán cũng không đầy. Sau khi dùng hai lần thì thể năng của anh ta rơi vào trạng thái cực thấp, cảm giác mất sức đã bắt đầu ảnh hưởng tới hành động của anh ta.

Vào lúc này, Phong Bất Giác đang một mình chống chọi với bảy phần quái vật công kích, còn Tiểu Thán chỉ thu hút được ba phần, hơn nữa ở những lối vào khác cũng không ngừng có quái vật tràn vào, ùn ùn không ngớt.

Trong sân bóng rổ tối tăm, tiếng gào thét, tiếng âm vang, tiếng súng, tiếng cắt thịt, tiếng cào xé đan xen vào nhau.

Đèn pin trên tay Phong Bất Giác và Vương Thán Chi đã rơi xuống đất và bị quái vật giẫm nát. Lúc này bọn họ cũng không cần thiết bị chiếu sáng gì nữa, cứ nhìn vào đôi mắt đỏ rực kia mà chiến đấu là được, thậm chí tấn công lung tung cũng sẽ không đánh nhầm vào khoảng không.

Số lượng đôi mắt đỏ đó thật sự rất nhiều, chúng đang tuyên bố một sự tuyệt vọng nặng nề.

Lúc này, cách khoảng thời gian thể biến dị của tiến sĩ Ashford tử vong chỉ khoảng bảy mươi giây ngắn ngủi.

Không biết từ lúc nào, dưới sự ảnh hưởng của vô số xác sống, con người dần dần cho rằng, kiểu thiết lập xác sống lộng hành như Resident Evil này là một kiểu thế giới đáng sợ tương đối đơn giản. Thật ra, trên Trái đất có thể đối mặt với rất nhiều mối hiểm nguy tận thế này, kiểu đáng sợ này mới là khó nhất. Đối với người bình thường mà nói, không có thế giới đáng sợ "đơn giản", bất cứ nguy hiểm cực nhỏ nào cũng có khả năng chí mạng, huống hồ là kiểu quái vật vây quanh công kích như nước tràn bờ này.

Hai câu nhắc nhở hệ thống dường như cùng lúc vang lên, thông báo một sự việc ngoài dự đoán, trong khả năng có thể xảy ra:

[Thành viên đội: Vô song thượng tướng Phan Phụng, đã chết.]

[Thành viên đội: Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng, đã chết.]

"Truyền tống!" Phong Bất Giác gào lên rát cả cổ họng, anh biết Tiểu Thán vẫn còn sống, nhưng có lẽ không sống được mấy giây nữa, lúc này bọn họ không còn bất cứ lý do gì để tiếp tục ở lại trong phó bản này nữa, phải nhanh chóng rời khỏi thôi.

"Ok!" Tiểu Thán bị năm sáu con quái vật đè xuống đất, chân trái và vai phải bị cắn chảy rất nhiều máu, nhưng trước khi anh ta dịch chuyển vẫn không quên trả lời lại một tiếng.

Khi anh ta hóa thành ánh sáng trắng biến mất, ánh sáng thoáng qua chiếu lên một khu vực trên khán đài, Phong Bất Giác biết anh ta đã dịch chuyển thành công, bản thân anh cũng chuẩn bị rời khỏi, nhưng lúc này lại xảy ra một chuyện khiến anh khó mà tưởng tượng nổi.

Đèn trong sân vận động sáng lên, lũ quái vật đột nhiên dừng lại.

Bọn chúng dừng tấn công, rời khỏi người của Phong Bất Giác.

Chỉ còn nửa giây nữa là Phong Bất Giác đã chuẩn bị ấn dịch chuyển trong bảng chọn, không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra, khiến anh vội vàng ngừng lại.

Lũ xác sống xung quanh đứng tránh xa khỏi khu vực này, vây thành một vòng tròn, ở một phía của vòng vây, lũ quái vật lùi sang hai bên, tạo ra một con đường rộng khoảng một mét.

Một bóng người uyển chuyển đi tới, cô ta mặc áo đuôi én, quần tây, đôi chân trần, trên người dính không ít máu. Quần áo trên cổ tay, bên hông, ống quần đều có dấu vết bị xé rách, nhưng xuyên qua những chỗ rách này, chỉ có thể nhìn thấy một làn da trắng toát chói mắt, những vết thương kia đã sớm lành lại.

Cô ta đi tới trước mặt Phong Bất Giác, giơ tay ra một cách đầy thiện ý, lòng bàn tay hướng lên, dường như đang muốn đỡ anh dậy.

Phong Bất Giác cũng tiếp nhận ý tốt của cô ta, cầm lấy tay cô ta xiêu vẹo đứng dậy. Lúc này trong lòng anh vô cùng tò mò, rốt cuộc AI này muốn làm gì?

"Ngươi… Và những người khác, không giống nhau." Cô ta nói.

Phong Bất Giác mỉm cười nói: "Tuy tôi đẹp trai hơn bọn họ một chút chút, nhưng câu này cô phải nhân cơ hội trước khi bọn họ rời khỏi hoặc trước khi họ chết nói ra thì mới có ý nghĩa."

"Bọn họ… Không chết, đúng không?" Cô ta không đếm xỉa tới lời của Phong Bất Giác, chỉ mở miệng hỏi

"Không phải cô đã sớm biết rồi à?" Phong Bất Giác hỏi lại.

"Ta biết, nhưng ta muốn nghe một người nào đó trong số 'bọn họ', chính miệng xác nhận." Cô ta nói.

"Đúng, bọn họ không chết, chỉ là ý thức của bọn họ đã trở về một không gian nào đó mà thôi." Phong Bất Giác lập tức hỏi: "Cô nói tôi và bọn họ không giống nhau, rốt cuộc là nói tới điều gì?"

"Ngươi…" Cô ta nhìn chằm chằm Phong Bất Giác, đi một vòng quanh người anh: "Ngươi và ta giống nhau, ngươi bị 'khiếm khuyết'."

Phong Bất Giác lập tức thấy sợ hãi, suy nghĩ trong lòng: AI này có thể nhìn thấy sự bất thường trong giá trị sợ hãi của anh sao?

"Trong thế giới của các người, ngươi cũng là một nhóm số liệu dị thường sao?" Cô ta hỏi.

"Ha… Chắc vậy." Phong Bất Giác mỉm cười nói.

"Bọn họ không biết sự dị thường của ngươi à?" Cô ta hỏi.

Phong Bất Giác dường như đã hiểu được trọng tâm của vấn đề, anh trả lời: "Cô là đang muốn hỏi tại sao một số liệu 'dị thường' như tôi lại không bị tiêu diệt?"

Cô ta gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phong Bất Giác, chờ đợi đáp án.

"À…" Phong Bất Giác suy nghĩ một chút: "Trong thế giới của chúng tôi, người 'dị thường' như tôi, có thể được chấp nhận. Giống như cô nói, do một số nguyên nhân nào đó mà tôi trở nên 'khiếm khuyết', nhưng đó không phải là tôi chủ động lựa chọn, vì thế tôi có thể nhận được sự thông cảm, thậm chí là đồng cảm, giúp đỡ." Anh ngừng lại một chút: "Còn có một số người, hành vi của họ bị xem là 'phạm tội', sự dị thường của bọn họ không biểu hiện trên sinh lý mà là do bọn họ chủ động 'phá vỡ nguyên tắc' và 'gây nguy hại cho cá thể khác', những người đó sẽ bị trừng phạt, người gây ra chuyện nghiêm trọng thì sẽ bị xử tử đúng nghĩa."

"Đây là xử lý 'rác' mà thế giới của các người dùng sao?" Cô ta hỏi, "Sinh ra đã là rác, nhưng lại có thể được thông cảm, còn lựa chọn làm rác thì bị trừng phạt."

Phong Bất Giác cười gượng một tiếng: "Tuy cô kết luận như vậy có hơi khó nghe, hơn nữa còn khá phiến diện, nhưng gần như là như vậy."

"Sinh vật cấp cao tạo ra các người không đến can thiệp vào à?" Cô ta lại hỏi.

"À…" Phong Bất Giác bị cô ta hỏi khó: "Nói thật thì, chúng tôi cũng không biết sự tồn tại của sinh vật cấp cao đó, dù có thì chúng tôi cũng không thể hiểu được. Có lẽ bọn họ cũng không muốn can thiệp tới thế giới của chúng tôi, hoặc có lẽ bọn họ đã sớm đưa sự 'can thiệp' đó vào suy nghĩ của chúng tôi, làm cho chúng tôi không thể suy đoán ra được sự tồn tại của bọn họ, cứ như vậy mà làm theo suy nghĩ của bọn họ."

Có lẽ cô ta không thể hiểu lời Phong Bất Giác nói, hoặc là cần thời gian để tiêu hóa những nội dung này.

Cô ta im lặng hồi lâu, thời gian đã vượt qua giới hạn truyền tống của Phong Bất Giác, nhưng Phong Bất Giác vẫn chưa bị dịch chuyển đi.

"Cô có thể ngăn cản hệ thống truyền tống tôi ra ngoài?" Anh hỏi.

"Tôi có thể kéo dài thời gian này." Cô ta trả lời: "Tôi…" Cô ta ngừng lại một chút: "Đã có thể làm được rất nhiều chuyện…"

Phong Bất Giác hiểu, Diễn Sinh Giả này đã rất mạnh mẽ, anh thăm dò hỏi: "Hiện tại cô đã là Diễn Sinh Giả cấp hai rồi sao?"

"Diễn Sinh Giả cấp hai…" Cô ta trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Ngươi nói… Bọn chúng sao?" Cô ta bỗng nhiên mỉm cười, để lộ ra răng nhọn của mình: "Không, chiến đấu thế này vẫn chưa đủ để ta trở thành sự tồn tại cùng cấp với bọn chúng."

Phong Bất Giác nghe xong câu này, trên cơ bản có thể xác nhận thông tin mà hai người Phan Phụng và Hoa Hùng nắm được cũng không hoàn toàn đủ, xem ra vấn đề của công ty Mộng này khá lớn.

"Ta rất vui." Cô ta nói: "Ngươi đồng ý nói chuyện với ta, và trả lời câu hỏi của ta, dù trước đó ngươi cũng tham gia vào cuộc truy sát ta."

"Cô đại nhân đại lượng. Tục ngữ nói, hôm qua khác hôm nay khác, tôi bây giờ cực kì thân thiện, không đúng, là tôi đã phản bội lại thế giới con người rồi." Phong Bất Giác còn tưởng đối phương đã quên chuyện truy sát. Khi nghe đối phương nhắc đến chuyện này, anh thật sự lo lắng bản thân sẽ bị nhốt ở đây không thể offline.

"Ta có thể dùng tên ngươi đặt cho ta không?" Cô ta đột nhiên hỏi.

"X-23?" Phong Bất Giác nói, anh sững sờ một chút: "Cô không có tên sao?"

"Đương nhiên là không." Cô ta trả lời: "Cái tên đó cũng không thể dùng quá lâu, ta sẽ chết." Ngữ khí lúc cô ta nói câu này không hề văn vẻ, khiến người ta cảm nhận được một cảm giác bất lực và chua xót, "Nhưng ta nghĩ ta nên có một cái tên, tên có thể chứng minh ta từng tồn tại."

Phong Bất Giác trầm ngâm vài giây rồi thở dài: "Cô nói đúng, Diễn Sinh Giả 23, ít nhất tôi sẽ nhớ cô từng tồn tại."

23 nỗ lực nở một nụ cười thân thiện, không quá đáng sợ: "Nói đến đây là được rồi, ta nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nữa, có lẽ lần sau khi ngươi đăng nhập vào game thì ta đã bị tiêu diệt rồi." Cô ta ngừng lại một chút: "Vì vậy, vĩnh biệt người đến từ một thế giới khác, bạn của ta Phong Bất Giác."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status