Khu vui chơi đáng sợ

Chương 93: Đảo thợ săn (9)


  Phong Bất Giác dùng đèn pin chiếu sáng quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác nhận ở đây không có những thứ như cạm bẫy gì đó thì anh mới yên tâm bước đi tiếp.

Thi thể đã hóa thành xương trắng, nhìn xương cốt có lẽ đây là một người đàn ông, sau khi ông ta chết thì đã bị đã thú lật tới lật lui, có khả năng là lôi từ nơi khác tới đây, rất khó nói rốt cuộc chỗ ông ta chết là ở đâu.

Quần áo của bộ xương này có lẽ đã bị xé nát lúc bọn dã thú ăn thịt ông ta, Phong Bất Giác ngồi xổm xuống ghé sát lại kiểm tra một chút, nhanh chóng tìm thấy một cái hộp sắt nhỏ bên trong mảnh vụn của túi quần ông ta.

Chiếc hộp sắt này trông khá mỏng, kích cỡ bằng một tấm ảnh, có lẽ dùng để chứa ảnh. Chiếc hộp đã bị gỉ, đó cũng là hiện tượng rất bình thường trong môi trường ẩm ướt thế này. Phong Bất Giác lấy cây dao nhỏ ra, rạch theo đường viền của chiếc hộp rồi mở ra.

Bên trong chiếc hộp không có ảnh, nhưng có một tờ giấy được gấp lại và một cây bút chì, trên giấy viết đầy chữ.

[Tên: Thư để lại của người chết không rõ]

[Loại: Liên quan đến cốt truyện]

[Phẩm chất: Rách nát]

[Tính năng: Chưa biết]

[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Tuy bạn đã tìm thấy cái này, nhưng chưa chắc đã cần đọc nó, vì một khi bạn xem nội dung, tất cả sẽ thay đổi.]

Thứ đập vào tầm mắt đầu tiên chính là nội dung giới thiệu vật phẩm, nhìn thấy phần ghi chú này, Phong Bất Giác liền lờ mờ cảm nhận được tình huống có chút kỳ lạ, cứ như tin tức mà người chết này để lại có ý nghĩa rất quan trọng. Nhưng lại "Chưa chắc đã cần" đọc nó, là có ý gì?

"Lẽ nào, xem xong tờ giấy này sẽ thay đổi cốt truyện?" Phong Bất Giác lẩm bẩm, "Có cần xem hay không? Hiện tại trong phó bản chỉ còn một người chơi là mình, hai giờ đồng hồ tiếp theo chỉ cần cẩn thận một chút thì khả năng vượt map là hơn 90%. Lỡ xem cái này xong… Làm cho tình hình chuyển biến không tốt…"

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ từ bỏ, nhưng tình huống thế này lại chính là huyệt tử của Phong Bất Giác. Bạn tìm một cô gái đến dụ dỗ anh, có lẽ anh có thể ngồi yên bất động; Nhưng chỉ cần bạn quăng một sấp giấy ra trước mặt anh, và tuyên bố đó là tình tiết suy luận không ai có thể giải được, lúc đó anh nhất định sẽ nhào đến cướp.

Lúc này chứng nghiện đọc của Phong Bất Giác đang phát tác, như kiến bò trong bụng. Trừ phi có một người đồng đội như Tự Vũ lấy món đồ đó đi, không cho anh động vào, bằng không thì anh nhất định phải đọc.

Mở tờ giấy ra, đưa đến chỗ ánh sáng đèn pin, nội dung viết bên trên lại là tiếng Nga.

Lúc này trong lòng Phong Bất Giác khá hồi hộp, một suy nghĩ vô cùng đáng sợ xuất hiện trong đầu anh rồi biến thành hiện thực chỉ trong vài phút sau đó.

Tuy vị tiểu thuyết gia suy luận này có kiến thức rất sâu rộng, nhưng tiếng Nga thì anh thật sự không biết, rất may là hệ thống tự có tính năng phiên dịch, trong bảng chọn sẽ hiện ra nội dung bản tiếng Trung.

[Nếu có người nhìn thấy dòng chữ này, chứng tỏ tôi đã chết. Vậy thì tốt, đối với tôi mà nói, đó là một kiểu giải thoát, còn tôi thì rất đáng chết.

Tên tôi là Azarov, là chủ của hòn đảo này. Có lẽ trước đó bạn đã gặp người đàn ông tự xưng là tướng quân Azarov trong lâu đài, hoặc cũng có thể là chưa. Cho dù thế nào đi nữa thì thì bây giờ bạn nên biết, hắn là kẻ giả mạo, tên thật của hắn là Reigns Ford.

Tôi đã phát minh ra một trò chơi săn bắn, săn bắn con người trên hòn đảo này, còn Ford từng là con mồi của tôi, cũng là người duy nhất còn sống trong trò chơi săn bắt của tôi. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ mỗi một chi tiết trong lần đọ sức đó. Hắn rất xuất sắc, chỉ dùng một con dao nhỏ thì đã làm ra được máy đuổi bắt của người Malaysia và bẫy hổ của người Myanmar. Tôi cũng không lười biếng, từ đầu tới cuối đều nắm quyền chủ động, còn có suy nghĩ tha cho hắn vài lần.

Kết quả hắn đã thành công sống sót qua ba ngày, chiến thắng trong lần đọ sức đó. Tuy tôi đã thua nhưng tâm trạng cũng khá tốt, đó là lần đầu tiên tôi săn bắt thua nhưng lại rất vui vẻ. Theo ước hẹn trước đó, tôi để hắn nghỉ ngơi khỏe lại, sau đó cho hắn đủ nước và lương thực, để hắn lên thuyền ra khơi, rời khỏi hòn đảo nhỏ này.

Tôi còn nghĩ tôi và Ford đời này sẽ không gặp lại nữa. Nhưng khoảng sáu tháng sau, hắn một lần nữa quay lại hòn đảo này.

Không ngờ hắn lại nói với tôi, sau khi rời khỏi hòn đảo này, hắn bắt đầu thấy nhớ trò chơi này, các kiểu vận động và niềm vui khác đều không thể mang lại cho hắn bất kỳ sự kích thích nào, hắn muốn tham gia cùng tôi.

Ban đầu tôi không đồng ý và yêu cầu hắn rời khỏi, nhưng hắn không tiếc trở thành con mồi một lần nữa để cầu xin tôi.

Tôi đã từng cho rằng bản thân mình rất điên cuồng, nhưng vào giây phút đó tôi nhận thấy hắn mới thật sự phát điên.

Vì thế tôi và Ford liền tiến hành đọ sức lần hai, hơn nưa tôi còn nói rõ trước, lần này tôi sẽ không nương tay với hắn nữa. Nếu hắn vẫn có thể sống đến ngày thứ ba dưới sự truy sát của tôi thì tôi sẽ cho hắn trở thành đồng đội cùng săn bắt.

Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, hắn lại lần nữa thành công, thậm chí còn dễ dàng hơn cả lần đầu tiên. Tôi thậm chí không thể hiểu được hắn đã dùng cách gì để làm điều đó. Trong ngày thứ ba, Ford chưa từng xuất hiện trong tầm ngắm của tôi một lần nào, hắn dường như có thể nghe thấy âm thanh rất xa, lần nào cũng vậy, khi tôi còn chưa tiến đến gần thì hắn đã rời khỏi đó nhanh hơn tôi một bước. Dấu vết mà hắn để lại chứng tỏ hắn nhạy bén như một con khỉ, mà điều khiến người ta khó hiểu nhất chính là, đến cả việc ăn uống, ngủ nghỉ, đi vệ sinh, hay chậm chí là nghỉ ngơi hắn cũng không cần tới.

Khi đến ngày thứ ba, tôi thả ra ba con chó săn, để chúng tự do truy tìm Ford, nhưng sau đó, tôi chỉ tìm thấy ba con chó đã chết, không có con nào bị chết do mắc bẫy hay bị dao đâm, bọn chúng đều bị người ta dùng tay đánh chết.

Sau đó, Ford liền bắt đầu săn bắt cùng tôi. Sau một thời gian, biểu hiện của hắn ngày dị thường, không ngừng cầu xin tôi có thể bắt nhiều người đến đây. Tôi nói với hắn quá nhiều tai nạn tàu thuyền trên biển sẽ khiến chính phủ chú ý đến, nhưng hắn lại giống như một con nghiện tham lam, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

Hắn đã tiến hành cải tạo cạm bẫy tàu thuyền, thông qua nhiều con đường mua thật nhiều mãnh thú lên đảo. Tôi nói với hắn những loài động vật đó sẽ khiến chúng tôi gặp nguy hiểm, nhưng hắn lại không thèm quan tâm. Ford hoàn toàn phát điên. Hắn điên cuồng gấp mười lần tôi, độc ác cũng gấp mười lần.

Trong một buổi tối của chín ngày trước, tôi muốn nhân cơ hội hắn đang ngủ say để giết hắn. Đó không phải là hành vi của quân tử, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, rất có khả năng hắn sẽ trở thành một tên ác ma do chính tôi tạo ra, nên tôi phải đích thân giải quyết hắn.

Khi tôi rón rén mở cửa phòng của hắn, hắn đã đứng phía sau cửa, mặt nở nụ cười gian ác, ở đó chờ tôi sẵn.

Ivan từ phía sau xô ngã tôi, bắt tôi ném vào trong nhà ngục. Hắn là thủ hạ trung thành nhất của tôi, tuyệt đối sẽ không phản bội tôi. Tôi không phải là người mê tín, nhưng tôi có thể chắc chắn, Ivan đã bị Ford dùng một loại bùa chú tà ác nào đó khống chế, vì như vậy có thể giải thích được rất nhiều chuyện.

Hiện tại, tôi đã trở thành con mồi. Đã chín ngày rồi, Ford luôn biết tôi ở đâu, điểm này tôi rất rõ, nhưng hắn không đến giết tôi, cũng không đến tìm tôi, càng không cho tôi tiếp cận lâu đài hoặc rời khỏi hòn đảo. Hắn muốn tôi bị lũ động vật kia giết chết trong vô vọng, bị những "con mồi" kia xé xác thành nhiều mảnh, làm vậy chính là một sự mỉa mai cực kì lớn đối với một tay thợ săn kiêu ngạo như tôi.

Vào ngày thứ tư, tôi gặp được một số thủy thủ đang thoi thóp hơi tàn sau khi bị một con hổ tấn công, bọn họ nói với tôi có một người đàn ông tự xưng là tướng quân Azarov ép buộc bọn họ tham gia vào một trò chơi. Lúc đó tôi liền hiểu ra, tôi đã bị thay thế.

Hiện tại, mọi thứ đều đã kết thúc, tôi đã thương tích đầy mình, bệnh tật đầy người, cũng không biết bao lâu nữa thì nhắm mắt. Nếu cái chết sớm muộn gì cũng đến thì lúc này tôi hy vọng nó có thể đến nhanh và nhẹ nhàng hơn.

Tôi viết những dòng chữ này, không phải là để ăn năn hối cải, cũng không phải là để chuộc tội. Tôi chỉ muốn cảnh báo những người nhìn thấy bức thư này… Ford cơ bản không phải là con người mà là hóa thân của một loại ác quỷ không rõ nào đó.

Mau chạy đi! Chạy càng xa càng tốt! Dù có nhảy xuống biển mà chết đuối thì cũng đừng ở lại trên hòn đảo này!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status