Kiếm đạo độc thần

Chương 1234: Kiếm áp vô địch của Sở Mộ (Hạ)


- Vũ Văn công tử, nơi này không chào đón công tử. Công tử lập tức đi ra ngoài cho ta.

Nạp Lan Phong Hoa triệt để tức giận, giống như là một con sư tử cái phẫn nộ vậy.

- Đi ra ngoài? Ai dám đuổi ta đi ra ngoài?

Vũ Văn Vô Thiên liều lĩnh nói, bởi vì hắn có vốn liếng để liều lĩnh.

Mà trong Tiểu Đan các, quả thực cũng không có ai có thể đuổi hắn đi ra ngoài được. Ít nhất trong mắt mọi người lúc này là như vậy.

Bốn kiếm vệ của Vũ Văn Vô Thiên tản mát ra khí tức cường đại, khiến cho sắc mặt Nạp Lan Phong Hoa đại biến. Khí tức này so với khí tức của quản gia Nạp lan Hạc cũng không yếu hơn chút nào.

Tuy rằng tu vi Nạp Lan Hạc so với bốn kiếm vệ này cao hơn một chút, nhưng mà công pháp tu luyện lại không bằng đối phương.

- Giữ cửa cho ta.

Vũ Văn Vô Thiên nói, tôi tớ của hắn lập tức hành động, đang muốn đóng cửa lại.

Lúc này Sở Mộ biết rõ mình không thể ngồi yên không để ý tới.

- Đợi một chút.

Thanh âm lạnh nhạt vang lên, Sở Mộ đi tới.

- Lwan.

Vũ Văn Vô Thiên không thèm quay đầu mà nói với Sở Mộ. Hắn phát hiện ra Sở Mộ không có chút kiếm khí chấn động nào. Một đạo khí thế mạnh mẽ, lăng lệ ầm ầm trùng kích tới. Hai mắt hiện lên tinh mang, đồng thời quát, thanh âm như sấm sét.

Sắc mặt đám người Nạp Lan Phong Hoa bỗng nhiên đại biến, thân thể Nạp Lan Hạc khẽ động, xuất hiện trước mặt Sở Mộ, ngăn cản khí thế trùng kích của Vũ Văn Vô Thiên.

Sở Mộ là nhân vật quan trọng của Tiểu Đan các, không thể để cho hắn bị làm sao.

Nạp Lan Hạc có tu vi Cửu Chuyển cảnh thất chuyển, so với Vũ Văn Vô Thiên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Lão giả từ đầu không nhúc nhích, nhìn qua chỉ giống như người bình thường đột nhiên bước ra một bước, thân thể phảng phất như trong nháy mắt tăng lên gấp chục lần. Cả người giống như một tòa kiếm sơn nghiền áp tới. Khí thế mạnh mẽ lại thêm phong mang của kiếm ý, cắt nát hết thảy. Giống như vô số lợi kiếm cấu thành núi cao, đánh về phía Nạp Lan Hạc.

Toàn thân Nạp Lan Hạc run lên, đôi má phồng lên, không có cách nào khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi. Một thân khí thế đột nhiên giảm nhiều. Nếu như không phải ý chí cứng cỏi, mạnh mẽ chống đỡ, có lẽ đã sớm ngã xuống.

Nhưng mà khí thế của lão giả kia lần nữa trùng kích tới, nếu như Nạp Lan Hạc thối lui sẽ không bị thương. Nhưng mà Sở Mộ lại phải chịu trùng kích. Chỉ là Sở Mộ rất quan trọng, Nạp Lan Hạc cắn răng, cưỡng ép tăng khí thế của bản thân, muốn một lần nữa ngăn cản khí thế trùng kích của lão giả kia.

Trong nháy mắt khí thế của Nạp Lan Hạc sụp đổ, khí thế khủng bố tăng cường nghiền áp phóng tới. Chỉ cần tiếp xúc, Nạp Lan Hạc tất sẽ bị thương, hao tổn căn cơ, thậm chí là gặp tâm ma, cuộc đời này khó có thể tiến thêm.

Nói thì chậm mà quá trình rất nhanh, lúc Nạp Lan Hạc cắn răng muốn chịu đựng cỗ khí thế kinh khủng kia. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, giống như trở thành một chiếc lông bay lên, bay về phía sau rồi nhẹ nhàng chạm mặt đất. Khóe mắt hắn liếc qua, nhìn thấy một đạo thân ảnh đang bước về phía trước một bước, đi tới vị trí của hắn vừa rồi.

Mặc dù chỉ mới liếc qua nhưng Nạp Lan Hạc vẫn nhận ra, đó là Sở Mộ.

Đám người Nạp Lan Phong Hoa cũng nhìn thấy cảnh này. Trong lúc nhất thời bọn nàng còn chưa kịp có phản ứng, lúc này khí thế khủng bố của lão giả kia đã đánh tới người Sở Mộ. Đám người Nạp Lan Phong Hoa chỉ cảm thấy trong lòng u ám, tuyệt vọng tràn ngập nội tâm.

Sở Mộ không có tu vi kiếm khí a. Mà lão giả kia lại có thể dùng khí thế khiến cho Nạp Lan Hạc bị thương, đây tuyệt đối là cường giả Nguyên cực cảnh. Loại khí thế trùng kích của cường giả như vậy, người không có tu vi sa có thể chống cự được? Chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dưới tuyệt vọng, Nạp Lan Phong Hoa phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy, choáng váng.

- Làm sao có thể?

Một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng Vũ Văn Vô Thiên vang lên, giống như là vịt bị roi quất vào mông vậy, khiến cho đám đông trực tiếp bừng tỉnh. Cả đám trợn mắt há hốc mồm, bởi vì Sở Mộ vẫn bình yên vô sự, sắc mặt không thay đổi.

Lão giả kia nhướng mày, khí thế khủng bố lại một lần nữa bắn ra. Kiếm áp mơ hồ huyễn hóa thành một thanh kiếm, giơ lên cao rồi chém xuống. Trước mắt coi như có một ngọn núi dường như cũng có thể bị bổ ra vậy.

Tiếng kinh hô trong miệng đám người Nạp Lan Phong Hoa truyền ra, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

Sở Mộ chỉ lạnh nhạt nhìn thanh kiếm hư ảo kia, lúc hắn chém uống, một cỗ phong mang càng thêm đáng sợ từ trong người Sở Mộ tràn ra.

Phảng phất như núi lủa yên lặng ngàn vạn năm, tích súc lực lượng ngàn vạn năm, trong tích tắc bộ phát ra toàn bộ vậy. Thiên hôn địa ám, long trời lở đất, hủy thiên điệt địa, khiến cho người ta kinh hãi gần chết.

Kiếm ý bị phong ấn, nhưng mà lý giải về kiếm vẫn còn. Sở Mộ vận dụng kiếp thế khủng bố tới mức tận cùng, lại thêm khí tức của bản thân, tạo thành kiếm áp. Trong nháy mắt đánh tan thanh kiếm hư ảo của đối phương, lại chém về phía đối phương.

Tốc độ còn nhanh hơn, trong lúc ý thức của mọi người còn đang dừng ở lúc thanh kiếm hư ảo kia bị chém nát, thì bên tai đã truyền tới một tiếng rên rỉ như sấm nổ, trực tiếp khiến cho mọi người tỉnh táo lại. Cả đám cả kinh, giật mình nhìn thấy vị cường giả Nguyên cực cảnh không ai bì nổi kia, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi. Cả người đạp đạp, liên tục lùi về phía sau mấy bước, đặt mông, nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân không thể khống chế được mà run rẩy.

Vũ Văn Vô Thiên và đồng bọn của hắn đều kinh ngạc tới ngây người, đầu óc cảm giác như không dùng được. Chỉ có thể ngây ngốc nhìn lão giả đang run rẩy dưới mặt đất kia.

- Lăn.

Một chữ được Sở Mộ dùng ngữ khí lạnh nhạt nói ra, như làm đám người Vũ Văn Vô Thiên bừng tỉnh. Cả đám tràn ngập hoảng sợ, chạy ra khỏi Tiểu Đan các. Lão giả kia cũng giãy dụa, gian nan dứng dậy, thất tha thất thểu đi ra khỏi Tiểu Đan các.

Quay đầu nhìn vào trong Tiểu Đan các, lại nhìn thấy Sở Mộ, toàn thân Vũ Văn Vô Thiên run lên, vội vàng quay người, nhanh chóng rời đi.

Đám người Nạp Lan Phong Hoa giống như lần đầu gặp Sở Mộ, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ và khiếp sợ, cùng với kính sợ nồng đậm.

Khí thế vừa ra, trời long đất lở, lập tức khiến cho một vị cường giả Nguyên cực cảnh bị thương. Lại khiến cho đám người Vũ Văn Vô Thiên chật vật chạy thục mạng rời đi. Đây thực sự là Luyện Đan sư Sở Mộ không có tu vi kiếm khí hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status