Kiếm đạo độc thần

Chương 1314: Khởi động hoàn tất (Hạ)


Top năm mươi đệ tử xếp đầu đối chiến hoàn tất. Toàn bộ đều chiến thắng. Thực lực còn đó, thất bại mới là chuyện kỳ quái.

Đến phiên thứ đệ tử năm mươi mốt lựa chọn đối thủ.

Đây là một lựa chọn gian nan, đồng thời cũng không thể không đưa ra lựa chọn cho đuuợc.

CUối cùng người này lựa chọn đối thủ cũ là người đứng thứ năm mươi. Trải qua một trận chiến, hắn vẫn bị đánh bại. Vẻ mặt người này ảm đạm, hắn bị loại.

Thận trọng lựa chọn, đối thủ đều rất cường đại. Tới lúc này là liều thực lực, không nói tới vận khí.

Cho nên người bài danh phía trên thường thường có thể ở lại tới cuối cùng.

Rất nhanh đã tới phiên người thứ bảy mươi chín. Chỉ kém một người nữa là tới Sở Mộ.

Tên đệ tử đứng thứ bảy mươi chín có chút khó xử, cuối cùng lựa chọn đệ tử đứng thứ hai mươi mốt, sau đó chủ động nhận thua. Ngay cả ghế cũng không rời đi.

Không có biện pháp, dùng kiếm ý và áo nghĩa ngũ chuyển sơ kỳ của hắn đi đối kháng với Kiếm giả kiếm ý, áo nghĩa đều đạt tới lục chuyển trung kỳ mà nói, căn bản là hi vọng xa vời. Nếu như hắn có tạo nghệ kiếm thuật và kỹ xảo chiến đấu như của Sở Mộ mà nói, cũng không phải là không thể. Đáng tiếc hắn không phải là Sở Mộ.

Số tám mươi, tới phiên Sở Mộ, Sở Mộ vẫn như cũ, nhắm hai mắt lại, không có phản ứng gì.

Một tức, hai tức, ba tức. Thời gian nhanh chóng trôi qua. Ánh mắt toàn bộ mọi người đều tập trung lên trên mặt Sở Mộ. Bọn họ không rõ ràng cho lắm, cho nên tiếp tục suy đoná.

- Người này đang làm gì?

- Đang kéo dài thời gian sao?

- Tốt hơn là lựa chọn đại một người, chủ động nhận thua là xong.

Trong tiếng nghị luận, thời gian ba mươi tức trôi qua.

- Sở Mộ đứng thứ tám mươi, nhanh chóng đưa ra lựa chọn của ngươi.

Trưởng lão nội cung cảnh cáo.

Sở Mộ còn không có phản ứng, vẫn nhắm hai mắt lại. Lại ba tức trôi qua, sắc mặt trưởng lão Nội cung có chút lúng túng, lại mở miệng lần nữa. Thanh âm trở nên có chút trầm thấp.

- Sở Mộ thứ tám mươi, lập tức lựa chọn đối thủ của ngươi.

Sở Mộ vẫn không có phản ứng.

Tính tình cho dù có tốt tới mấy, sau mười tức qua đi, sắc mặt trưởng lão Nội cung trầm xuống.

- Sở Mộ thứ tám mươi, lập tức đưa ra lựa chọn của ngươi. Nếu không sẽ coi như bỏ quyền, sẽ bị đào thải.

Hậu quả này vô cùng nghiêm trọng.

- Làm cái quỷ gì vậy?

- Sở Mộ này làm gì vậy? Không phải sợ hãi đó chứ?

Sắc mặt trưởng lão nội cung trầm xuống, càng thêm khó coi. Sở Mộ không đáp lại khiến cho tôn nghiêm hắn bị khiêu khích nghiêm trọng.

- Sở Mộ thứ tám mươi. Ngươi...

Trưởng lão nội cung đang muốn tuyên bố loại bỏ quyền thi đấu của Sở Mộ thì hai mắt Sở Mộ đột nhiên mở ra. Trong nháy mắt có một đạo quang mang màu trắng bạc hiện lên trong mắt. Mọi người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một cỗ phong mang đáng sợ xâm nhập toàn thân. Thấu tận xương tủy.

Nam Vô luôn ở trong trạng thái mê ngủ cũng chấn động toàn thân, hai mắt thất thần lần đầu tiên có tiêu cự, ánh mắt có chút suy tư.

Giống như ảo giác, sau khi không tìm thấy nơi phát ra, hắn lại ném ra sau đầu.

- Số mười.

Sở Mộ nhanh chóng nói.

- Sở Mộ số tám mươi, ngươi nói cái gì?

Trưởng lão Nội cung kia lặp lại một lần.

- Ta lựa chọn khiêu chiến số mười.

Sở Mộ nói. Nếu như có thời gian, để cho hắn lựa chọn lại mà nói, hắn sẽ lựa chọn lại đối thủ khác. Nhưng mà lời đã nói ra, đó là lựa chọn của bản thân. Số mười là số mười. Không cần phải sửa đổi làm gì.

- Sở Mộ lựa chọn số mười.

- Ta không nghe nhầm chứ?

- Ngươi không nghe sai đâu. Hắn ta thực sự lựa chọn số mười.

- CHuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi số mười Cao Vọng nhìn qua Sở Mộ. Không phải Sở Mộ đã chủ động nhận thua hay sao? Hiện tại hắn lại đi chọn lại Cao Vọng kia.

- Kế tiếp hắn sẽ chủ động nhận thua sao?

Một màn khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc xuất hiện, không ngờ Sở Mộ lại đứng dậy, đi lên giữa đấu kiếm đài. Xem ra dường như thực sự muốn chiến một trận với Cao Vọng.

- Sở Mộ này không phải cam chịu đó chứ?

- Có lẽ hắn biết rõ, đây là lần tranh tài cuối cùng của hắn. Coi như là thua cũng phải bộc phát toàn lực, khiến cho người ta có một ấn tượng sâu sắc.

Tam cung chủ và chư vị trưởng lão Chân cung cũng cảm thấy khó hiểu.

Trên thực tế, trừ bản thân Sở Mộ ra không ai hiểu rõ hành vi của hắn hiện tại. Cũng không có ai biết được. Lúc trước Sở Mộ không có thực lực đối kháng với Cao Vọng. Nhưng mà hiện tại thì không nhất định.

Cao Vọng dường như còn không có phản ứng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, không rõ ràng cho lắm.

Chợt, khóe miệng của hắn nhếc lên, nở nụ cười châm chọc. Chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi tới Đấu kiếm đài, hai mắt bắn ra tinh mang lập lòe, nhìn vào mặt Sở Mộ. Phảng phất như muốn nhìn thấu Sở Mộ vậy.

- Ta không hiểu ngươi làm vậy là có ý gì.

Cao Vọng nhẹ giọng nói, giống như muốn tìm hiểu nguyên do.

- Ngươi sẽ hiểu rõ.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, không sợ hãi chút nào.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua đi. bằng không ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Bị thương sẽ không tốt.

Cao Vọng cười cười, châm chọc nói. Trong mắt hắn, hành vi của Sở Mộ cho dù không biết là có mục đích gì. Nhưng mà tuyệt đối là tự tìm đau khổ.

Hai ngày qua đã chứng minh một điểm, thực lực của Sở Mộ và hắn có chênh lệch tuyệt đối. Loại chênh lệch này không phải là hai ngày ngắn ngủi có thể vượt qua. Huống chi kiếm ý và áo nghĩa của Sở Mộ đều bị phong ấn, không có cách nào vận dụng thì làm sao có thể đối kháng với hắn được chứ?

- Trong hồ lô của Sở Mộ rốt cuộc bán thuốc gì?

- Như vậy đi. Nể mặt ngươi có dũng khí chủ động khiêu chiến ta. Ta cho ngươi một lần cơ hội, tùy ý để ngươi toàn lực tấn công.

Cao Vọng nhìn Sở Mộ rồi nói.

- Ta sẽ cho người bày ra toàn bộ thực lực của mình, lại đánh bại ngươi. Coi như cho ngươi không còn tiếc nuối rời đi.

Nói một phen, cao cao tại thượng giống như đang bố thí vậy.

Quả thực trong mắt Cao Vọng và một ít Kiếm giả khác mà nói, Cao Vọng vượt qua Sở Mộ quá nhiều, có tư cách nói như vậy với Sở Mộ.

- Đã như vậy ta cũng không khách khí.

Trong mắt Sở Mộ hiện lên chút vui vẻ, nói xong rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm ra một kiếm.

Kiếm nhanh chóng, không nhanh quá cũng không chậm quá. Nhìn qua vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ chỗ tinh diệu nào. Cao Vọng nhìn qua đang muốn lắc đầu thì trong một kiếm không có gì kỳ lạ của Sở Mộ, mũi kiếm khẽ run rẩy. Giống như một đóa hoa tươi nở rộ, sáng chói mà hoa lệ, trải rộng bốn phía.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status