Kiếm đạo độc tôn

Chương 472: Dị biến

Thế giới phát triển cần trao đổi, thực lực tiến triển cũng cần trao đổi, không trao đổi, cũng chính là không có tiến bộ, bế môn tạo xa (*) không phải là cách làm tích cực.

(*) đóng cửa làm xe không quan sát đường sá (ví với chỉ theo ý chủ quan của mình mà làm việc, không cần biết đến thực tế khách quan)

Sở Trung Thiên vốn định rời đi, nghe Tĩnh Ngạo Huyên đề nghị trao đổi, liền chần chờ một chút, không cất bước ly khai, hắn không sợ mình không có tiến bộ, chỉ sợ sau khi mình rời đi, ba người trao đổi, tiến bộ ngược lại càng lớn, thay vì vậy thì không bằng cũng tham dự vào, hắn ngược lại muốn nhìn xem, Diệp Trần về mặt kĩ thuật chiến đấu có cách giải thích gì.

Trà Hội chấm dứt, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành trở lại quán rượu.

Trong hành lang quán rượu, hai người cùng dùng điểm tâm sáng.

Diệp Trần thấy Mộ Dung Khuynh Thành không yên, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng tây bắc, không khỏi kỳ quái nói:

- Ngươi sao vậy?

Mộ Dung Khuynh Thành thò tay xoa xoa thái dương, lắc đầu

- Không có gì?

Diệp Trần biết đối phương không muốn nói, có lẽ có gì đó khó khăn, hơn nữa hắn chú ý tới một việc, từ khi chạm mắt nhau tại Cực Âm Chi Địa, hắn phát hiện Mộ Dung Khuynh Thành đã có biến hóa rất lớn, loại biến hóa này không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, tựa hồ ngay cả bản chất cũng đều xảy ra dị biến.

Vũ Đạo Trà Hội! Diệp Trần! Kiếm Ý Tông Sư Cấp!

Trong sáu ngày này, Lôi Đô tương đối náo nhiệt, mặc kệ là trong tửu lâu, trong trà lâu, phố lớn hay ngõ nhỏ đều có thể nghe được ba từ mấu chốt này.

Chuyện này thường xuyên xuất hiện.

- Ngươi biết không, Vũ Đạo Trà Hội lần này phát sinh một chuyện lớn, một kiếm khách trẻ tuổi không có danh tiếng gì đánh bại Cương Linh Tử Sở Trung Thiên, đánh ngang tay Thiên Thư Công Tử Lý Tiêu Vân, trở thành người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, tên của hắn là Diệp Trần.

- Biết chứ, sao lại không biết, chuyện này truyền khắp mọi nơi rồi, ngay cả tên ranh con nhà Vương Nhị gia cũng biết Diệp Trần rất lợi hại, muốn bái hắn làm thầy, muốn học tập kiếm pháp.

- Việc đó thì tính là gì, nghe nói còn có Ngũ phẩm tông môn đến thu nhận Diệp Trần nữa đấy.

- Ngũ phẩm tông môn? Wow, đây chính là tông môn có vương giả Sinh Tử Cảnh, Diệp Trần có lẽ sẽ gia nhập chứ?

Trong vòng một ngày, ở Lôi Đô người không nghe qua Diệp Trần có lẽ chỉ có tiểu hài tử chưa hiểu chuyện thôi, trong vòng 3 ngày, thành thị phương viên mấy vạn dặm quanh Lôi Đô đều biết kết quả của Vũ Đạo Trà Hội lần này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng, danh tự Diệp Trần sẽ truyền khắp tại Lôi Vự, ba tháng, cái tên Diệp Trần sẽ tản đến toàn bộ Nam Phương Vực Quần.

Hơn hai mươi tuổi, Kiếm Ý Tông Sư Cấp, muốn không oanh động cũng không được!

Mấy ngày nay, quả thật là có trưởng lão của Ngũ phẩm tông môn đến tìm Diệp Trần, muốn Diệp Trần gia nhập tông môn của bọn hắn, cũng đồng ý cho hắn thân phận đại đệ tử, áo nghĩa võ học muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có thể thương xuyên được vương giả Sinh Tử Cảnh chỉ điểm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đủ lòng trung thành.

Diệp Trần khéo léo cự tuyệt, buồn cười, nếu như lựa chọn gia nhập những Ngũ phẩm tông môn này, còn không bằng gia nhập Long Thần Thiên Cung, dù sao cung chủ Long Thần Thiên Cung lại là một trong những đính tiêm vương giả dưới Hư Hoàng, không thể nào so sánh nổi, huống chi, Từ Tĩnh lại ở Long Thần Thiên Cung.

Đối với việc này những người kia cũng không chịu buông bỏ, bọn hắn chuẩn bị quay về tông môn thương định kế hoạch thu nhận Diệp Trần kế hoạch, nếu tất yếu thì, có thể thỉnh tông chủ xuất mã, tin rằng tông chủ cũng sẽ không buông tha cho thiên tài khủng bố như vậy đâu, đối phương thế nhưng lại tăng Kiếm Ý lên đên Tông Sư Cấp khi mới ở tuôi hai mươi, nếu bỏ qua cái thôn này thì sẽ không có cái điếm này rồi. (?)

Cẩm Tú Viên chiếm diện tích 800 khoảnh, phần đông là lâm viên.

Sơn thủy viên, non sông tươi đẹp yên ba mênh mông.

Giữa trung tâm hồ nước, có một tòa đảo nhỏ không lớn lắm, trên đảo nhỏ có kiến tạo một Đình Lâu tao nhã, tầng cao nhất của Đình Lâu, bốn người Diệp Trần đang nhàn nhã uống trà, bốn phía ngoại trừ những cây cột, cũng không có bức tường để che chắn tầm nhìn, ánh mắt đơn giản liền có thể thấy được cảnh đẹp ở bên ngoài.

- Một nơi thật tốt!

Diệp Trần nhìn ra được, Sơn Thủy Viên lấy ý cảnh sâu xa làm chủ đề, ở chỗ này, rất dễ tĩnh tâm lại, tinh tế thưởng thức trà.

Lý Tiêu Vân cười nói:

- Diệp Trần, những ngày này, có lẽ có không ít Ngũ phẩm tông môn đến mời ngươi phải không, cũng khó trách, bản thân ngươi cũng không phải là đệ tử của Ngũ phẩm tông môn, thiên phú lại kinh diễm như vậy, nếu như kéo ngươi vào tông môn thì tương lai tất nhiên sẽ là một trụ cột của tông môn, thậm chí đưa tông môn đến một tầm cao mới cũng không biết được.

Trong bốn người ở đây, ngoại trừ Diệp Trần, ba người còn lại sau lưng đều có vương giả Sinh Tử Cảnh, bọn hắn không cần phải phiền não vì chuyện này

Diệp Trần cười cười, đợi người của những Ngũ phẩm tông môn kia tra được Lưu Vân Tông có người được Long Vương thu làm đệ tử, nhất định sẽ không tới quấy rầy mình nữa, dù sao rất ít người tin rằng cung chủ Long Vương của Long Thần Thiên Cung sẽ buông tha cho thiên tài như mình, trừ phi có là mục đích gì đấy.

Bốn người đều là thiên tài nổi trội nhất Nam Phương Vực Quần, ngày sau có hi vọng bước vào Sinh Tử Cảnh, cho nên không dám coi thường lẫn nhau, trước khi nói chuyện, tất nhiên phải châm chước một phen.

Tĩnh Ngạo Huyên nhìn thoáng qua Sở Trung Thiên ánh mắt thâm trầm, mở miệng nói nói:

- Chân Linh Đại Lục gặp phải mười vạn năm thậm chí càng lâu hơn một lần đỉnh phong đại thế, chúng ta ở Nam Phương Vực Quần quả thật không người nào có thể sánh được, đứng ở đỉnh phong, nhưng ánh mắt không thể thiển cận, thỏa mãn hiện trạng được, giúp nhau trao đổi quả thật là không có gì tốt hơn.

Lý Tiêu Vân gật gật đầu

- Tĩnh công chúa nói không sai, bầu trời bên ngoài hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, ở Nam Phương Vực Quần chúng ta là đối thủ cạnh tranh của nhau, ra khỏi Nam Phương Vực Quần, chúng ta ngoại trừ là đối thủ cạnh tranh còn là minh hữu nữa, không giúp nhau trao đổi thì thật không biết nói gì nữa.

Lần này, liền Sở Trung Thiên cũng không phản bác, hắn biết rõ Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân nói đều là sự thật, hắn cuồng ngạo, nhưng lại không cuồng ngạo đến mức đệ nhất thiên hạ, đỉnh phong đại thế tiến đến, có thể không chỉ có hắn là có Cương Linh Thể, thiên phú còn biến thái hơn so với Cương Linh Thể không phải là không có.

- Diệp Trần, thứ khác có lẽ ta không giúp được ngươi, bất quá về mặt Lôi Chi Ý Cảnh, ta tin rằng một đời tuổi trẻ ở Nam Phương Vực Quần không có ai vượt qua ta cả.

Với tư cách chủ nhà, Tĩnh Ngạo Huyên biết rõ phải do mình mở đầu, nếu không ba người khác sẽ không có khả năng xung phong chịu trận, bạo lộ kinh nghiệm của mình.

Nói xong, nàng đứng người lên, nhẹ điểm lên sàn nhà, người nhẹ nhàng bay ra khỏi Đình Lâu, rơi vào mặt hồ sóng nước mênh mông, tình thơ ý hoạ.

Tay phải đẹp như bạch ngọc vươn ra, Tĩnh Ngạo Huyên chậm rãi thúc dục chân nguyên cùng với Lôi Chi Ý Cảnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác không rõ cấp độ.

Diệp Trần hít sâu một hơi, mắt không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm vào tay phải của Tĩnh Ngạo Huyên.

Xoẹt xẹt!

Lôi Đình tung hoành, theo tay phải Tĩnh Ngạo Huyên bắn nhanh ra ngoài.

- Lôi Chi Ý Cảnh thật cao minh!

Diệp Trần không khó để nhìn ra, Tĩnh Ngạo Huyên đang diễn biến sự đản sinh và tử vong của Lôi Đình, cũng chỉ có đối phương mới có thể biểu đạt Lôi Chi Ý Cảnh một cách rất hình tượng như vậy, khiến cho trong đầu mình nhiều thêm rất nhiều tia lửa linh cảm, tùy thời đều có khả năng cảm ngộ.

Thu tay lại mà đứng, Tĩnh Ngạo Huyên bay vào trong Đình Lâu, ưu nhã ngồi xuống.

- Ha ha, ta cũng không thể chiếm không tiện nghi của các ngươi được, tinh thần lực lượng phong ấn nơi tay phải của ta có lẽ ngày sau sẽ có trợ giúp với các ngươi.

Lý Tiêu Vân cười ha ha, cũng bay ra Đình Lâu.

Nghe vậy, không chỉ có Tĩnh Ngạo Huyên Sở Trung Thiên, mà ngay cả Diệp Trần con mắt cũng sáng.

Vũ trụ tinh không, thần bí nhất chính là tam trọng thiên, mỗi một thiên chính là một mảnh trong tinh không, ngay cả vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không thể tìm hiểu được tinh không áo nghĩa chứ đừng nói chi tới bọn hắn, nhân loại chỉ khi nào đến được tinh không mới biết được mình nhỏ bé thể nào

Tinh thần lực lượng rất thần bí, tựa hồ như có một mối liên hệ yếu ớt nào đó với tinh thần trên bầu trời, dựa vào cổ liên hệ yếu ớt này, Lý Tiêu Vân mới tham ngộ ra được Tinh Quang ý cảnh, đã từng là đệ nhất nhất nhân trong một đời tuổi trẻ của Nam Phương Vực Quần, hôm nay là một trong Tứ Cường.

- Tinh thần, mới là nơi tốt nhất để cảm ngộ áo nghĩa!

Tĩnh Ngạo Huyên là có được cảm ngộ lớn nhất, dù sao Lôi Chi Ý Cảnh của nàng chỉ thiếu chút nữa đã có thể lột xác thành Lôi Chi Áo Nghĩa rồi, nên nàng biết rõ phải tham ngộ thế nào mới tác dụng lớn nhất.

- Thế nào, đây chính là lá bài tẩy của ta rồi đấy!

Lý Tiêu Vân vẻ mặt cởi mở bay trở về.

Diệp Trần cười nói:

- Nếu hai vị đã hào phóng như vậy, thì ta cũng không thể keo kiệt được, vậy để ta thi triển một bộ kiếm pháp cho các vị xem, bộ kiếm pháp kia cũng không phải là kiếm pháp đơn thuần trên ý nghĩa, mà là kinh nghiệm của riêng cá nhân ta về mặt kiếm đạo, nó hẳn sẽ không khiến các ngươi thất vọng.

- A! Chúng ta mỏi mắt mong chờ!

Tĩnh Ngạo Huyên có chút hiếu kỳ xem Diệp Trần định thi triển ra kiếm pháp gì, bất quá theo cách đối nhân xử thể của Diệp Trần, sẽ không mang như thứ tầm thường ra để qua mắt bọn hắn, tất nhiên sẽ có chỗ tinh diệu, mà rất nhiều đạo đều có liên quan với võ đạo, kiếm đạo cũng thế, bọn hắn không sợ không thể nhìn được gì.

Ba quang lăn tăn trên mặt hồ, Diệp Trần một thân lam y trôi theo dòng nước.

Hít sâu một hơi, hắn hơi nhắm mặt lại, trong chốc lát lúc hắn mở mắt ra lần nữa, tay phải hắn khẽ động, Phá Phôi Kiếm được rút ra.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xùy...

Kiếm quang tung hoành, kiếm khí nghiêm nghị.

Một cổ khí tức sát lục tràn ngập đến.

Đây là một bộ sát lục kiếm pháp, trực chỉ sát lục bổn nguyên, trong bộ kiếm pháp đó, ngươi có thể chứng kiến ý nghĩa đơn thuần nhất của sát lục, nó bỏ đi táo bạo, chỉ còn lại sát lục, mà sát lục, là một trong những suối nguồn tiến hóa nhân loại, có phân tranh, sẽ có sát lục, có giang hồ, sẽ có sát lục, nó sẽ không bao giờ ngừng lại, cho nên, kĩ xảo chiến đấu cũng bao hàm trong đó.

- Diệp Trần thật đúng là hào phóng!

Lý Tiêu Vân lẩm bẩm nói.

Tất cả mọi người không phải người ngu, đều là thiên tài cao cấp nhất, bọn hắn há lại không biết, Diệp Trần đang gián tiếp lộ ra suối nguồn kĩ xảo chiến đấu của mình, không hề nghi ngờ, hiểu được sát lục, sẽ hiểu được kỹ xảo chiến đấu, hơn nữa loại kĩ xảo chiến đầu này, không hề có quanh co, không có thói quen tật xấu thâm căn cố đế, nó chỉ là chiến đấu đơn thuần nhất thôi.

Một bộ kiếm pháp hoàn tất, Diệp Trần trở lại Đình Lâu.

- Các vị, thế nào?

Tĩnh Ngạo Huyên cười nói:

- Chỉ một bộ kiếm pháp, liền có thể khiến ta biết được về mặt kĩ xảo chiến đầu mình thiếu xót cỡ nào, có gì nói đó, quả thật rất đặc sắc.

- Diệp Trần ngươi người bằng hữu này ta định rồi

Lý Tiêu Vân biết rõ, Diệp Trần kỳ thật có thể miêu tả kĩ thuật chiến đấu theo một cách đơn giản khác, nhưng hắn lại bộc lộ ra kĩ xảo suối nguồn, khiến cho bọn hắn cảm ngộ càng sâu, hơn nữa loại cảm ngộ này, cũng không phải là cảm ngộ trong một thời nửa khắc mà là cảm ngộ trong một thời gian dài, mỗi lần chiến đấu, bọn hắn đều sẽ tiêu hóa một chút, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Ánh mắt của ba ngươi rơi vào trên mặt Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên bĩu môi, không thể không thừa nhận, hắn cũng thu được rất nhiều kinh nghiệm từ trong bộ sát lục kiếm pháp này, cũng biết rất nhiều vấn đề của mình ở chỗ nào, hắn luôn cho rằng cương nguyên đủ cường đại thì các phương diện tố chất khác đều sẽ là đỉnh tiêm, cho nên không để mắt đến kỹ xảo, hiện giờ hắn mới rõ, kỳ thật tố chất chính là vì kỹ xảo mà tồn tại, đương nhiên, kỹ xảo cũng là vì cá nhân mà tồn tại, ít đi một khâu nào cũng không được.

- Ta không có gì hay cả, chỉ có cương nguyên thành tơ thôi!

Nói xong, Sở Trung Thiên lướt ra khỏi Đình Lâu.

Lý Tiêu Vân ý vị thâm trường nói:

- Cương nguyên thành tơ, đây chính là bổn sự hắn luôn ẩn dấu

Chân nguyên, cương nguyên, đều là năng lượng, năng lượng cũng không phải cứng nhắc, cũng không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, trong số mọi người, chỉ có Sở Trung Thiên là có thể hóa cương nguyên thành hình tơ, lực công kích càng trở nên mạnh mẽ hơn, từ Vũ Đạo Trà Hội là có thể thấy được, Sở Trung Thiên về mặt cương nguyên thành tơ còn chưa đạt được thành tựu cao, nếu không kết quả thế nào còn chưa biết được, hiện giờ ngay cả bổn sự này hắn cũng lộ ra, có thể thấy hắn cũng là người thành thật.

Tê tê tê tê tê tê...

Khí lưu màu đỏ sậm hình tơ bốc lên ngoài cơ thể Sở Trung Thiên, hắn đánh một quyền ra, phía trước toàn bộ đều hóa thành hư vô, phảng phất như bị mấy sợi tơ cắt qua vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status