Kiếm đạo độc tôn

Chương 675: Trên đời không có thuốc hối hận

- Ồ?

Tiêu Sở Hà đột nhiên biến sắc, một thương này vượt qua tầm dự liệu của hắn, mặc dù hắn cũng từng nghe nói Thiên nhai chỉ xích nhị thức lợi hại, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.

Nguy cơ thâm nhập cốt tuỷ khiến hai mắt Tiêu Sở Hà trở nên đỏ ngầu, hắn tập trung cao độ, mọi thứ xung quanh bị hắn tự động bỏ qua, trong mắt chỉ còn năm đường ngân sắc quang tuyến.

Đinh!

Đinh!

Đinh!

Đinh!

Không ai có thể hình dung đao tốc của Tiêu Sở Hà nhanh đến cỡ nào, mỗi đao vung ra, đều mang đến như đóng đinh chặt sắt, võ giả bình thường luyện đao trên biển, không cần duy trì đao tốc quá lâu, nhưng nếu sóng đến, phải lập tức nâng đao tốc lên cực đỉnh, lên cực hạn, nếu không sẽ không đủ tách đôi ngọn sóng, đao tốc của Tiêu Sở Hà, nhanh gấp mười lần loại đao tốc ấy.

Có thể nói, đao tốc bình quân của Tiêu Sở Hà không phải là đỉnh phong, chí ít không bằng kiếm tốc của Diệp Trần, nhưng khoảnh khắc này, đao tốc của hắn thập phần đáng sợ.

Nhưng Thiên nhai chỉ xích nhị thức đâu có dễ phá như vậy, năm đường ngân sắc quang tuyến bị cắt mất bốn đường, một đường còn lại đánh trung vai trái Tiêu Sở Hà, hất bay hắn ra ngoài, máu tươi phun ra từ miệng muộm đỏ mặt hồ.

- Liệt hải tam đao!

Trong lúc mọi người đều nghĩ Tiêu Sở Hà đã thua thì Tiêu Sở Hà đã kịp hãm thế, hai chân dẫm mạnh lên mặt hồ, tạo thành một con sóng lớn, mượn thế sóng, Tiểu Sở Hà tung người lên cao, chém liền ba đao, ba đao chập làm một, cuồng phong gào thét, sóng gầm bạo động, sắc trời bỗng trở nên nhợt nhạt như sắp đến ngày tận thế.

- Không ổn!

Bắc Minh Huy không ngờ Tiêu Sở Hà lại phản kích mãnh liệt bất ngờ như vậy, hắn quát lên một tiếng giận dữ, một lần nữa thi triển Bàn long thế.

Rắc!

Ngân sắc cự long huyễn hình chỉ chặn được hai đường đao quang, đường đao quang thứ ba chém trúng đầu cự long, sau đó tiến thẳng về phía Bắc Minh Huy.

- Các ngươi muốn đoạt thân phận thanh niên ngũ cự đầu, còn sớm lắm.

Tiêu Sở Hà lạnh lùng đứng trên ngọn sóng, mặt đỏ ngầu, trong mắt hắn, bất luận là Bắc Minh Huy hay Diệp Trần, đều chỉ là những kẻ vừa có chút thực lực đã đòi bành trướng. Muốn thượng vị thì phải kéo được bọn hắn xuống, thanh niên ngũ cự đầu không phải trò cười mà là được chúng nhân công nhận trong những lần chiến đấu.

Lúc này khí thế của Tiêu Sở Hà quá hung mãnh, toàn thân tản ra khí tức khiến lòng người run sợ, cổ khí tức này phảng phất thiên quân vạn mã đang xung phong liều chết, Quỷ thần tránh lui.

- Không thể tưởng được Tiêu Sở Hà bị chọc giận lại đáng sợ như thế, hoàn toàn khác với thường ngày.

- Bắc Minh Huy cũng thật lợi hại, đánh Tiêu Sở Hà bị thương trước, không biết tiếp theo còn lực tái chiến không nữa?

Mọi người bị khí thế của Tiêu Sở Hà chấn trụ, nhỏ giọng nghị luận.

Một đao Tiêu Sở Hà đánh bay Bắc Minh Huy cường đại không thể tưởng tượng nổi, dư lực một mực đè nặng Bắc Minh Huy, mang theo thân thể của hắn điên cuồng bay ra, xé mở trên mặt Cửu Long Hồ một khe rãnh lớn chừng vài dặm, cuối cùng khi lực đạo sắp hết, đao khí còn sót lại nhất cổ tác khí (*), điên cuồng trùng kích lên khải giáp phòng ngự của Bắc Minh Huy, phảng phất như nếu không chặt đứt được thì thề không bỏ qua vậy.

Bắc Minh Huy vẫn một mực thổ huyết không ngừng, mắt thấy đao khí còn sót lại cũng hung mãnh như vậy, hắn phẫn nộ quát lên một tiếng, thân thể chấn động, đao khí Chân Nguyên còn sót lại bị đánh nát bấy, dư âm còn lại hiện lên hình tròn khuếch tán ra ngoài, mắt thường có thể thấy được, mặt hồ lõm xuống một hình bán cầu lớn.

Oa!

Làm xong hết thảy những chuyện này, Bắc Minh Huy lại phun ra một ngụm máu tưới, vị trí lọt vào đao khí trảm kích triệt để chết lặng, mất đi liên hệ với những bộ vị khác.

- Tiêu Sở Hà thắng!

Diệp Trần xếp bằng trên ngọn núi lắc đầu, Bắc Minh Huy đã không còn lực tái chiến nữa, Liệt Hải Tam Đao của Tiêu Sở Hà, đao liền đao đều có xu thế đoạn hải, đao kình thập phần cô đọng, cho dù cách một lớp giáp phòng ngự, cũng đã chặt đứt một bộ phận kinh mạch ở ngực của Bắc Minh Huy.

- Thanh niên ngũ cự đầu, quả nhiên không có người nào dễ đối phó cả.

Ngoài trừ Thần Sa Công Chúa không biết rõ thực hư, Diệp Trần vẫn cho là, Tiêu Sở Hà là một ngươi hơi yếu trong thanh niên ngũ cự đầu, bất quá hiện giờ xem ra, Tiêu Sở Hà cho dù không bằng Bạch Vô Tuyết, cũng tuyệt đối không kém gì Hạ Hầu Tôn, đánh một trận với Lục Thiếu Du, có lẽ sẽ là một phen thảm chiến.

Hít sâu một hơi, đồng tử Bắc Minh Huy co lại thành một điểm, chăm chú nhìn Tiêu Sở Hà.

Sự cường đại của đối phương, vượt quá tưởng tượng của hắn, nói thật, hắn vẫn một mực không coi trọng Tiêu Sở Hà, người hắn tương đối kiêng kị chính là Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn, hai người này, một người thập phần toàn diện, không có bất kỳ sơ hở, một người công thủ cường đại, có Phá Hư Chỉ vô kiên bất tồi, ngoại trừ hai người này ra, Bắc Minh Huy thậm chí còn không sợ Lục Thiếu Du, bởi vì Diệp Trần cũng là kiếm khách, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại hai người này.

Thế nhưng sự thật lại hung hăng cho hắn một cái tát, Tiêu Sở Hà mà hắn không hề coi trọng lại bộc phát ra chiến lực trước nay chưa từng có, Chỉ Xích Thiên Nhai nhị thức của hắn tuy nói thập phần cường đại, khó lòng phòng bị, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Tiêu Sở Hà rõ ràng lại chặt đứt bốn đạo ngân sắc quang tuyến, chỉ bị một đạo cuối cùng đánh trúng bả vai, rất hiển nhiên, một đạo màu bạc ánh sáng tối đa chỉ khiếnTiêu Sở Hà bị một ít nội thương, ngay cả trọng thương cũng không tới, dù sao phòng ngự của thanh niên ngũ cự đầu không có khả năng yếu như vậy, nhất định phải ngoài hai đạo ngân sắc quang tuyến, mới có thể chính thức làm cho đối phương mất đi sức chiến đấu, không cách nào đánh nữa.

- Đáng giận, vẫn thiếu một ít.

Trên trán Bắc Minh Huy lộ ra gân xanh, nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không xem thường Tiêu Sở Hà, dùng thực lực cực hạn chiến đấu với đối phương, dưới tình huống không có sơ hở nào, mới có thể thi triển ra Chỉ Xích Thiên Nhai nhị thức, hắn dám khẳng định, nếu cho hắn cơ hội thêm một lần nữa, đối phương không có khả năng thoáng cái đã chặt đứt bốn đạo ngân sắc quang tuyến, có thể chặt đứt ba đạo đã coi là không tệ rồi.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc chữa hối hận.

Diệp Trần không biết Bắc Minh Huy đang nghĩ gì, cho dù biết rõ, cũng chỉ lắc đầu, Tiêu Sở Hà có thể thắng Bắc Minh Huy, dựa vào chính là thực lực chân chính, mà thứ như thực lực này, không cách nào làm bộ nữa, cho nên nếu như đánh lại một trận thì... ngươi thua vẫn sẽ là Bắc Minh Huy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status