Kiếm đạo độc tôn

Chương 927: Huyền Âm Tháp

Sau khi thu lại Thượng phẩm linh thạch của mình, ánh mắt của mọi người lại rơi vào bảy rương năng lượng thuỷ tinh.

Năng lượng thuỷ tinh phân chia phức tạp hơn nhiều, bởi vì chủng loại của chúng quá nhiều, mà nhu cầu của mỗi người đều không giống nhau. Nhưng năng lượng thuỷ tinh cùng với linh thạch cũng giống nhau đều có thể dùng để tu luyện, ví dụ người tu luyện chân nguyên hoả hệ có thể dùng Hoả hệ năng lượng thuỷ tinh tu luyện, hiệu quả so với cùng phẩm cấp linh thạch còn lớn hơn!

- Trước hết kiểm kê xem có bao nhiêu năng lượng thuỷ tinh các hệ!

Kim Vạn Song cau mày, nói.

Rất nhanh, số năng lượng thuỷ tinh cũng đã kiểm kê xong.

Thượng phẩm năng lượng thuỷ tinh tổng cộng bảy vạn khối, một rương là một vạn khối.

Trong đó, Kim hệ năng lượng thuỷ tinh tám ngàn khối, Mộc hệ năng lượng thuỷ tinh một vạn khối, Thuỷ hệ năng lượng thuỷ tinh một vạn hai ngàn khối, Hoả hệ năng lượng thuỷ tinh một vạn một ngàn khối, Thổ hệ năng lượng thuỷ tinh một vạn ba ngàn khối, Phong hệ năng lượng thuỷ tinh bảy ngàn khối, Lôi hệ năng lượng thuỷ tinh năm ngàn khối, Ám hệ năng lượng và Quang hệ năng lượng thuỷ tinh mỗi hệ hai ngàn khối.

Chín hệ năng lượng đều có, căn cứ độ trân quý thì tất nhiên là Ám hệ cùng Quang hệ là trân quý nhất.

Kim Vạn Song nói:

- Bảy vạn khối năng lượng thuỷ tinh, chín người chia đều thì mỗi người là bảy ngàn bảu trăm bảy mươi bảy khối, ta tu luyện là Kim hệ chân nguyên, trong đội ngũ ta xem cũng không có ai tu luyện Kim hệ chân nguyên, như thế ta liền cầm bảy ngàn bảy trăm bảy mươi bảy khối Kim hệ năng lượng thuỷ tinh!

- Ta muốn hai ngàn khối Ám hệ năng lượng thuỷ tinh, những hệ khác sao cũng được.

Mộ Dung Khuynh Thành lên tiếng.

Diệp Trần nói:

- Ta thì hệ nào cũng được.

Diệp Trần tu luyện chân nguyên không hề ẩn chứa bất kỳ thuộc tính nào, là chân nguyên thuần tuý nhất.

Do ba người đã lên tiếng, nên việc phân chia dễ dàng hơn nhiều. Trong chín người thì người tu luyện chuyên một hệ chân nguyên là không nhiều, hơn nữa cũng không trùng hợp nhau cho nên cũng không xảy ra tranh giành gì. Diệp Trần mỗi hệ đều lấy một ít, những năng lượng thuỷ tinh này cho dù không dùng để tu luyện thì cũng có thể cất giữ xem như là tài phú của bản thân.

Sau khi phân chia xong hết năng lượng thuỷ tinh thì cả cung điện đã không còn lại gì có thể phân chia.

- Hảo, phân chia đã xong, mọi người tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, đem thương thế của mình trị liệu đi đã.

Kim Vạn Song mở miệng nói.

Trong chín người, bị thương nặng nhất là thanh niên lạnh lùng, tiếp theo là Lâm Vũ Hiên, Kim Vạn Song đại chiến với Sư Thiếu Bảo trên người cũng có một ít vết thương nhẹ, còn lại sáu người đều không có bị thương nhưng số chân nguyên tiêu hao cũng cần phải bổ sung một chút. Lúc này, thời gian cũng không gấp gáp nên mọi người cũng không lãng phí đan dược đi trị thương, mà ngồi xếp bằng bắt đầu vận công khôi phục chân nguyên.

Nửa ngày sau, trừ thanh niên lạnh lùng ra thì tất cả mọi người đều đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

Một ngày sau, thanh niên lạnh lùng cũng đình chỉ chữa thương, thương thế của hắn trong nhất thời cũng không thể khỏi hẳn được, bất quá dùng đan dược trân quý trị liệu nên cũng đã khá hơn bảy tám phần. Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người cho nên đình chỉ chữa thương.

- Chúng ta đi thôi!

Kim Vạn Song vung tay lên, hướng bên ngoài cung điện đi ra.

Bên ngoài cung điện có hai con đường, một trái một phải, mọi người chọn hướng bên phải mà đi.

Dọc theo con đường, mọi người từ từ đi tới khu vực trọng yếu nhất của cái di tích này, bốn phía có rất nhiều kiến trúc, âm khí trầm trầm.

Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên ghé sát tai Diệp Trần, nói:

- Vừa rồi ta thấy một cái bóng mơ hồ, không phải ảo giác!

Diệp Trần động dung, ngay cả luồng nhiệt khí Mộ Dung Khuynh Thành thổi vào lỗ tai hắn cũng không để ý.

Vừa đi, Diệp Trần vừa trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nơi này không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc cũng không phải việc gì tốt! Chân Thuỷ Cung bị huỷ diệt hơn phân nữa cùng với việc này có quan hệ, mà di tích này cũng biến thành một hung địa!

- Có cần nhắc nhở bọn họ không?

Mộ Dung Khuynh Thành hỏi.

Diệp Trần lắc đầu nói:

- Có nói thì bọn họ cũng sẽ không rời đi, dù sao thám hiểm cổ di tích vốn đã là một việc cực kỳ nguy hiểm, bọn họ sao có thể chỉ vì một cái bóng mơ hồ nào đó mà bị doạ chạy được? Lúc này nói cho bọn họ chỉ tổ làm cho bọn họ mất tập trung mà thôi!

Diệp Trần thi triển Linh Hồn Nhãn, tự nhiên cũng có thể phát hiện cái bóng mơ hồ kia nhưng dưới tình huống bình thường thì hắn không cách nào cảm ứng được nó. Mà Mộ Dung Khuynh Thành thì khác, nàng tu luyện là ma lực, bản thân còn có huyết mạch hoàn mỹ Nhân Ma, đối với những thứ tà vật như vậy thập phần mẫn cảm, trong mọi người chỉ có mình nàng là có thể phát hiện ra cái bóng mơ hồ kia đang theo dõi bọn họ.

- Ừm, có lý!

Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.

- Được rồi, mặc kệ cái bóng mơ hồ kia là người hay quỷ, nhất định sẽ đến lúc nó bại lộ tung tích, đến lúc đó chúng ta cứ tuỳ hoàn cảnh mà hành động!

Diệp Trần đối với những tà vật như vậy cũng không quá kiêng kỵ, dù sao Huỷ Diệt kiếm ý và Bất Hủ kiếm ý của hắn cũng chuyên môn khắc chế đám tà vật như vậy.

Con đường này cũng rất khúc khuỷu, chuyển ngoặt liên tục, chỉ chốc lát sau, mọi người đã xuyên qua đám kiếm trúc âm u kia tới trước một toà tháp cao lớn uy nghiêm. Toà tháp này có diện tích còn lớn hơn những trang viên bình thường gấp mười lần, can tới ngàn mét, chừng ba mươi ba tầng.

Toà tháp này chính là kiến trúc cao lớn nhất trong cả di tích này.

Trước cửa tần thứ nhất của toà tháp có khắc ba chữ lớn: "Huyền Âm Tháp!"

- Huyền Âm Tháp, chẳng lẽ cái di tích này là nơi ở của Huyền Âm Vương, một trong các Sinh Tử Cảnh Vương Giả của Chân Thuỷ Cung?

Kim Vạn Song phỏng đoán.

Chân Thuỷ Cung ở thời kỳ đỉnh phong nhất có một Phong Đế Vương Giả và mười ba Sinh Tử Cảnh Vương Giả, thanh thế như mặt trời giữa trưa cho nên một Sinh Tử Cảnh Vương Giả lúc đó ở trong cung sẽ có địa vị vô cùng tôn quý, có thể nắm giữ một phương thế lực cũng là bình thường.

- Huyền Âm Vương đã chết, trong toà tháp này khẳng định là có tài phú cả đời tích luỹ của hắn!

Đạt Nhĩ Hùng ha hả cười nói.

Lão giả tang thương nói:

- Có phải Huyền Âm Vương không cũng không nhất định, bất quá cái Huyền Âm Tháp này âm khí quá nặng, cơ hồ là nơi có âm khí nặng nhất ở trong di tích!

- Sợ thì có thể rời đi, dù sao cái Huyền Âm Tháp này ta nhất định sẽ đi vào.

Đạt Nhĩ Ba cùng ca ca hắn, không biết sợ là gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status