Kiếm động cửu thiên

Chương 686: Trảm diệt Nhạc gia!

Hai Nhật Diệu Hoàng khác mới tới lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, lão trọc đầu kia chính là Nhật Diệu Hoàng 4 luân a!

Đường đường là Nhật Diệu Hoàng 4 luân cư nhiên bị một Nhật Diệu Vương một kích đẩy lui, bị đả thương, đây quả thực là sự tình như đầm rồng hang hổ vậy!

Nhưng đây là sự tình rõ ràng phát sinh ở trước mặt bọn họ!

- Người này cổ quái!

Hai Nhật Diệu Hoàng này đều là nghiêm nghị nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hằng, dường như trên người của Chu Hằng dài ra một đóa hoa.

Vô nghĩa, lúc đầu đã nhắc nhở các ngươi!

Nhạc Lăng Không nói ở trong lòng, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm so đo cái này, hắn nói:

- Lão đại, lão Nhị lão Tam, chúng ta liên thủ!

- Ân!

Lão đầu trọc đã đi tới, hắn tuy rằng bị đánh tới máu tươi đầm đìa, nhưng cũng không có đả thương tới gân cốt, chiến lực cơ bản không hư hại. Bốn người đứng sóng vai, mau chóng lấy Tử Nhật ra, bọn họ không dám có chút sơ suất.

Vừa lúc, 6 luân, 5 luân, 4 luân, ba vầng mặt trời tím, bốn Nhật Diệu Hoàng tu vi cũng không giống nhau.

- Tiểu tử, ngươi quay đầu bước đi, chuyện hôm nay có thể làm như không có phát sinh qua!

Đại trưởng lão của Nhạc gia nói, hắn cũng là người có tu vi cao nhất trong toàn bộ Nhạc gia, Nhật Diệu Hoàng 6 luân ở Cực Băng Thành cũng có thể là số một số hai.

Dù sao Nhật Diệu Hoàng vượt qua cực hạn nào có dễ dàng đạt thành như vậy, huống chi là đánh xuyên hàng rào cảnh giới.

- Không được, không thể quên đi như vậy!

Nhạc Tiển Vân lập tức kêu lên.

- Ta muốn những nữ nhân này, một người cũng không thể thiếu!

Mẹ ngươi a!

Cái mũi của bốn đại Nhật Diệu Hoàng cũng giận tới lệch đi, hận không thể chém tên hỗn trướng này trước!

Việc cấp bách chính là đưa tai tinh này đi, sau đó lập tức thông tri người trong tộc, mời Nhật Diệu Đế ra, lúc đó đánh chết một Nhật Diệu Vương chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Ngu ngốc chính là ngu ngốc a, hiện tại gọi như vậy không phải đang chọc giận Chu Hằng sao?

Con bà nó, Nhạc gia làm sao lại có một người ngu ngốc như vậy! Đây thực sự là con cháu của Nguyên Anh lão tổ sao?

Chu Hằng cười ha ha, nhưng thanh âm lại là càng ngày càng lạnh, nói:

- Ta vốn đang do dự có nên tiêu diệt Nhạc gia hay không, tên này ngược lại đã khiến ta hạ quyết tâm!

- Tiểu tử! Ngươi thật quá mức!

Bốn đại Nhật Diệu Hoàng đều là lộ ra vẻ giận dữ, cũng dám nói muốn diệt Nhạc gia, khẩu khí thật lớn!

Nhạc gia bọn họ chỉ là một chi nhánh, chủ nhà không bị diệt, liền vĩnh viễn có thể sinh sôi không ngừng! Mà người dám cả gan trêu chọc Nhạc gia . . . Sẽ bị chủ nhà đuổi giết, không chết không thôi!

- Quá mức sao?

Chu Hằng lắc lắc đầu, ông một tiếng, tế xuất hắc kiếm.

Sau khi bước vào Nhật Diệu Vương 11 luân, tinh khí sinh mệnh của Nhật Diệu Vương bình thường cung cấp yếu đến đáng thương, tuy nhiên Nhật Diệu Hoàng vẫn có thể coi là bữa tiệc lớn! Nếu quyết định giết người, bốn Nhật Diệu Hoàng này đương nhiên không thể lãng phí.

- Tiên hạ thủ vi cường!

Nhật Diệu Hoàng 6 luân của Nhạc gia lớn tiếng nói.

Bốn đại Nhật Diệu Hoàng đồng thời vận chuyển tiên thuật, trong khoảng thời gian ngắn, quang minh sáng rực đầy trời. Từng đạo lực lượng tràn ngập tính hủy diệt bắt đầu khởi động, bốn đại cường giả liên thủ, Nhật Diệu Hoàng 3 luân trở xuống bị bọn họ đánh một cái tất nhiên chỉ có một chữ chết.

Chu Hằng đi nhanh tới, nhưng không có chút ý tứ chống đỡ né tránh nào.

Muốn chết sao?

Bốn đại Nhật Diệu Hoàng cũng là mừng rỡ, không nghĩ tới tiểu tử này đúng là khinh thường như thế, thật sự khó được nhỉ!

Đi chết đi!

Bốn người hét lớn, công kích oanh đến!

Ngay vào lúc này, con ngươi Chu Hằng hé ra, một cỗ khí thế không thể đỡ tràn đầy lập tức cuồn cuộn tràn ra!

Ông!

Ba! Ba! Ba! Ba!

Khí thế trào lên, động tác của bốn đại Nhật Diệu Hoàng kia lập tức hơi ngừng, dường như biến thành Mộc Đầu Nhân, tứ chi cứng ngắc, trong ánh mắt lại lộ ra sợ hãi kinh hoảng đến cực hạn.

Ở trước mắt bao người, đũng quần của bọn họ trở nên ướt sũng.

Bị dọa tới tiểu ra!

Da mặt người chung quanh đều là không ngừng giật giật, Nhật Diệu Vương có thể đánh bại Nhật Diệu Hoàng chính là sự tình ly kỳ nhất trên đời này. Nhưng tay không nâng một chút, chỉ là khí thế chấn động liền có thể làm bốn vị Nhật Diệu Hoàng sợ tới mức không thể khống chế, này . . . Con bà nó, nói ra có ai sẽ tin tưởng?

Thiếu niên này đến tột cùng là ai a, như thế nào lại cường đại như vậy?

Chu Hằng đi nhanh tới trước, một kiếm chém qua, phốc phốc phốc phốc. 4 cái đầu người đồng thời bay lên trời, thi thể không đầu của bốn đại Nhật Diệu Hoàng ầm ầm ngã xuống.

Những người khác của Nhạc gia tuy rằng không có bị khí thế của Chu Hằng ảnh hưởng, nhưng nhìn bốn người mạnh nhất của gia tộc không tới một chiêu liền bị đánh chết trong nháy mắt, bọn họ vẫn là sợ đến xương cốt cả người run lên, có người cũng không khống chế được.

Dùng hắc kiếm đánh chém những tiểu tốt này quả thực vẫn là sỉ nhục hắc kiếm!

Tầm mắt Chu Hằng di chuyển, khí thế kinh khủng lưu chuyển, ba ba ba, trái tim người ta lần lượt nổ tung, ngay cả Thần chích cũng bị nghiền nát, bị chết hoàn toàn.

Hắn cũng không thích giết người, nhưng nếu thật sự phải giết cũng không nương tay chút nào!

- Không . . . Không nên!

Nhìn đến đây, mỹ phụ đẫy đà rốt cục sợ, ý thức được chính mình đến tột cùng đã trêu chọc nhân vật kinh khủng như thế nào. Nàng quỳ xuống, mặt mũi đều là nước mắt.

- Van cầu ngươi, tha cho ta và Tiển nhi đi, chúng ta chỉ là cô nhi quả mẫu đáng thương!

Nàng giả bộ đáng thương.

- Chỉ cần ngươi chịu thả cho mẹ con chúng ta một con đường sống, ngươi muốn thế nào cũng đều được!

Mỹ phụ đẫy đà này tuy rằng tội nghiệp, nhưng lại không che giấu mị thái của nàng, lẳng lơ với Chu Hằng, còn cố ý kéo cổ áo xuống thấp một chút, hiện ra quả cầu thịt tròn xoe trắng như tuyết, cái mông tròn cũng hơi hơi vểnh lên, cử chỉ lẳng lơ như chờ đợi hắn cắm vào.

Chu Hằng thiếu chút nữa nôn ra ngoài.

Nữ nhân này tuy rằng cũng coi như có chút tư sắc, nhưng vừa so sánh với Ứng Mộng Phạm các nàng quả thực chính là thôn phụ! Không thấy phía sau hắn chính là nhiều cực phẩm mỹ nữ như vậy ư, sắc dụ chính mình? Đầu óc bị đánh tới mê muội sao?

- A!

Nhạc Tiển Vân khiếp sợ, đột nhiên liền bỏ chạy, nào còn có lo lắng cho lão nương.

Khí thế của Chu Hằng vừa chuyển, ba, ba, thân hình của Nhạc Tiển Vân cùng mỹ phụ đẫy đà đồng thời ngã xuống ngã trên mặt đất, khí tức đã đoạn tuyệt. Nếu như hắn đã giết người, tự nhiên sẽ không để ý mà đại khai sát giới, phi thân đi tới Nhạc gia, nơi thân hình hắn đi qua, không lưu một tia sinh cơ.

Đến tận đây, người của Nhạc gia toàn bộ tử vong.

Theo Nhạc gia huỷ diệt, phân bố quyền lực của Cực Băng Thành tất nhiên sẽ có biến hóa cực lớn, không lâu sau, khẳng định sẽ có một tràng gió tanh mưa máu!

Quần chúng vây xem nhao nhao lui ra, rất nhanh liền chỉ còn lại có vài người nhìn theo nhóm người Chu Hằng quay lại trong nhà trọ.

- Thật không nghĩ tới, không ngờ gặp ba người có được thân thể Huyền Âm ở trong này!

- Tuy nhiên, thực lực của những người này rất mạnh, không thể tùy tiện hành động, trước tiên biết rõ hành tung của bọn họ, sau đó bày ra bẫy rập đánh hạ bọn họ!

- Sách sách sách, không nghĩ tới chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm đã có được kỳ ngộ lần này, xem ra là lão trời già chiếu cố.

Một gã Hắc y nhân ở góc lầm bầm lầu bầu, trên mặt có nụ cười không cầm được, sau đó thân hình lui ra phía sau, ẩn vào trong bóng tối.

. . .

Trở lại khách điếm, chúng nữ đều là chia phòng ngủ, uy đã lập được, đêm nay hẳn là tuyệt sẽ không người nào dám tới gây phiền toái. Chu Hằng trước tiên phải hấp thu tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm để luyện hóa, bốn gã Nhật Diệu Hoàng vẫn là tương đối khả quan, làm hắn lại có thêm một vầng mặt trời.

Ngày hôm sau, hắn liền cùng chúng nữ lên đường rời đi.

Dọc theo đường đi có rất nhiều cường giả ở trong bóng tối ngầm nhìn chăm chú vào bọn họ, thẳng đến sau khi bọn họ rời khỏi thành, những cường giả này cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, tin tưởng Chu Hằng bọn họ thực sự chỉ là đi ngang qua, mà không phải thế lực cường đại nào đó lại đây cướp lấy quyền lực của Cực Băng Thành.

Theo cấp độ của Tiên Thành tăng lên, trọng lực cũng là liên tục gia tăng, khiến cho khoảng cách mà Chu Hằng bọn họ mỗi ngày có thể đi ra rút ngắn thật nhiều, qua nửa tháng sau, bọn họ cách Truyền Tống Môn đi thông tới Bắc Mùi Thành còn một nửa đường phải đi.

- Dường như luôn luôn có người đi theo chúng ta!

Con lừa đen tiến đến bên người Chu Hằng, nói. Nó là tổ tông của ám toán, cảm ứng ở phương diện này mẫn tuệ-sâu sắc nhất.

Chu Hằng cười cười, nói:

- Cứ để làm cho bọn họ đi theo, ta cũng muốn biết bọn họ đang đánh chủ ý gì?

- Muốn biết còn không đơn giản sao, bổn tọa đi bắt lại đây rồi hỏi không phải được rồi sao?

Con lừa đen rất khí phách nói, nơi này không giống với Ngự Long Điện, khi đó cao thủ tụ tập. Mà tại đây chỉ là Bắc Thân Thành, trên lý thuyết là thiên hạ của Nhật Diệu Vương, cùng lắm thì cũng chỉ có mấy Nhật Diệu Hoàng, nó có đầy đủ sức mạnh để bá đạo.

- Không cần, ta nghĩ người phía sau bọn họ cũng sẽ xuất hiện rất nhanh, ngươi khẽ động ngược lại đả thảo kinh xà!

Chu Hằng cười lắc đầu.

Ở bên trong chuyến đi này của bọn họ, có ít nhất một vị Sáng Thế Đế tọa trấn, tuy rằng vị này hiện tại đầu óc có điểm mất linh quang, ngoài ra, còn có một vị thiên nữ tuyệt thế đáng sợ gấp 1000 lần, gấp một vạn lần so với Sáng Thế Đế!

Mặc kệ người nào đến, dám đến gây phiền toái cũng chỉ có quỳ gối!

Chu Hằng nguyên tưởng rằng đối phương rất nhanh thì sẽ có hành động, nhưng không nghĩ tới lại qua bảy ngày sau đó, người thần bí rốt cục mới hiện thân.

- Đứng lạia!

Thời điểm Chu Hằng bọn họ đi qua một hẻm núi, phía trước xuất hiện mười mấy nam nhân áo đen, tuy nhiên người cầm đầu lại là một thân áo lam, bộ dáng nhìn qua hai mươi mấy tuổi, toàn thân giương động khí tức cường đại.

Đây là một Nhật Diệu Đế!

Trách không được mấy ngày hôm trước bọn họ không có hành động, đại khái là đang chờ đợi vị Nhật Diệu Đế này xuất hiện đi.

Xào xạc xào xạc, sau lưng của Chu Hằng bọn họ cũng vang lên tiếng bước chân, lúc này những người kia không cần phải che giấu hành tung.

Sau lưng cũng có mười mấy người, cầm đầu cũng là một Nhật Diệu Đế!

Còn rất coi trọng đoàn người mình a!

Chu Hằng ngẩng đầu nhìn trời, trọng lực nơi này cực kỳ lơn,, nhưng nếu Nhật Diệu Vương muốn bay vẫn là có thể bay lên, như vậy phía trên . . .

- Không cần có tâm ôm may mắn, đường phía trên càng không thông, đã sớm bày trận pháp, các ngươi hôm nay là chắp cánh khó thoát khỏi!

Nhật Diệu Đế trẻ tuổi ngăn ở trước mặt bọn họ thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía chúng nữ rõ ràng chớp động vẻ kinh diễm.

Chu Hằng tươi cười, nói:

- Các ngươi là ai?

- Người sẽ chết, có cần thiết biết không?

Nhật Diệu Đế tuổi trẻ đó hỏi lại, căn bản không để Chu Hằng vào mắt, tràn đầy miệt thị.

Đây là hiển nhiên, hắn đường đường là Nhật Diệu Đế, cao hơn hai cảnh giới so với Chu Hằng, giống như là khác biệt của Bắc Thân Thành cùng Bắc Ngọ Thành, căn bản không có tư cách đặt chung một chỗ để so sánh!

- Chu tiểu tử, đây chính là hai Nhật Diệu Đế a, làm sao bây giờ?

Con lừa đen lấy đầu tiến đến bên cạnh Chu Hằng, nhỏ giọng hỏi.

- Trước vui đùa cùng bọn họ một chút!

Chu Hằng tung người ra, Bách Quỷ Kiếm tế xuất, hắn vung kiếm lên, nói:

- Vậy liền để cho ta lãnh giáo lợi hại của Nhật Diệu Đế một chút!

- Lá gan không nhỏ, đáng tiếc, chỉ là châu chấu đá xe!

Nhật Diệu Đế trẻ tuổi lấy tay đánh ra, trên mặt tất cả đều là không chút để ý.

Hắn tuy rằng đã được báo trước rằng thiếu niên này có thực lực yêu nghiệt, một cỗ khí thế liền dọa cho bốn Nhật Diệu Hoàng tiểu cả ra ngoài, nhưng thứ nhất là thật là giả rất không tin tưởng, thứ hai hắn chính là Nhật Diệu Đế, là Nhật Diệu Hoàng có thể so sánh sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status