Kiếm nghịch thương khung

Chương 250: Sư tổ giận dữ (3)


Lửa giận Sở Chiến Phàm phun trào như là một đầu sư tử mạnh mẽ nổi giận lao đến Huyền Thiên.

Người còn đang lao tới thì một đạo kiếm quang kinh thiên ngưng luyện như là thực chất nhanh chóng trảm xuống Huyền Thiên.

Phốc!

Không khí đỉnh đầu Huyền Thiên tách ra hai bên, chỉ mỗi kiếm khí đã có thể cắt không khí thành hai nửa.

Vũ Chấn Khôn đang muốn xuất thủ cứu giúp thì một thanh âm vang lên:

- Sở sư đệ bình tĩnh chớ nóng.

Một đạo thân ảnh bạch sắc phi tốc tới, lập tức xuất hiện bên cạnh Huyền Thiên. Bàn tay vung lên, một đạo kiếm quang trong lòng bàn tay nổ bắn ra chém hướng lên bầu trời.

Keng - - !

Một tiếng nổ mạnh, kiếm quang Sở Chiến Phàm chém ra lập tức sụp đổ, thân thể lui về phía sau trọn vẹn lui tám chín bước, mới đứng vững thân thể.

Huyền Thiên nhìn lại, bên cạnh đứng một lão giả áo trắng, tuổi gần thất tuần, kiếm quang vừa thu vào trong tay áo là một thanh nhuyễn kiếm.

- Đại trưởng lão!

Trưởng lão nội môn đồng thời ôm quyền hành lễ đối với lão giả áo trắng.

Nguyên lai lão giả áo trắng có địa vị cao hơn Vũ Chấn Khôn, Sở Chiến Phàm. Hắn là Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết Thiên Kiếm Tông, trách không được có thể một kiếm đẩy lui Sở Chiến Phàm tám chín bước, tu vi chỉ sợ đạt đến Tiên Thiên Cảnh thập trọng.

Khí tức của Bạch Kiếm Tuyết như là đêm khuya tuyết bay, cả người đứng đó có một cỗ ý cảnh rét lạnh.

Ánh mắt Bạch Kiếm Tuyết rơi vào Sở Chiến Phàm nói:

- Lăng Sư huynh có lệnh, chuyện hôm nay đến đây thôi.

Bạch Kiếm Tuyết có thân phận cao hơn nội môn trưởng lão đồng lứa, là sư huynh đệ của cường giả trấn tông Lăng Dật Trần Thiên Kiếm Tông.

Chỉ là tu vi của Bạch Kiếm Tuyết kẹt tại Tiên Thiên Cảnh thập trọng đỉnh phong, cả đời cũng không có thể bước vào địa giai.

Dựa theo môn quy Thiên Kiếm Tông, cường giả địa giai cảnh mới có thể đảm nhiệm chức vị Thái Thượng trưởng lão. Vì thế, Bạch Kiếm Tuyết tuy rằng cùng thế hệ với Lăng Dật Trần nhưng không phải là Thái Thượng trưởng lão.

Bất quá, mặc dù không phải Thái Thượng trưởng lão nhưng địa vị của Bạch Kiếm Tuyết không phải những trưởng lão nội môn khác có thể so sánh. Hắn được tôn làm Đại trưởng lão, tông chủ Thiên Kiếm Tông còn có bối phận nhỏ hơn hắn, khi thấy hắn còn phải khách khí ba phần chào hỏi trước.

Có Bạch Kiếm Tuyết mở miệng, hơn nữa còn có mệnh lệnh của Lăng Dật Trần, Sở Chiến Phàm có tức giận tới mấy cũng phải áp xuống.

Sắc mặt Sở Chiến Phàm không cam lòng nhìn Huyền Thiên nói:

- Huyền Thiên, lần này bỏ qua cho ngươi, ngươi sau cẩn thận một chút. Nếu như lại trái với môn quy, bổn tọa nhất định sẽ mang ngươi tới Hình Phạt Đường, hảo hảo dạy dỗ, hừ - - ! Đại trưởng lão, cáo từ.

Nói xong, Sở Chiến Phàm mang theo mấy vị trưởng lão Hình Phạt Đường nhanh chóng ly khai.

Đám người Sở Chiến Phàm vừa đi, Bạch Kiếm Tuyết quay người, ánh mắt rơi vào Vũ Chấn Khôn nói:

- Chấn Khôn, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải làm cho Đặng Phi trước khi chết đem người giật dây nói ra. Một nội môn đệ tử nho nhỏ còn không có gan chó lớn như vậy dám điều động lực lượng gia tộc sát hại đồng môn đệ tử.

Vũ Chấn Khôn gật đầu nói:

- Vâng, Đại trưởng lão.

Bạch Kiếm Tuyết phất phất tay với Vũ Chấn Khôn, hắn quay người nhìn về phía Huyền Thiên, nói:

- Huyền Thiên, Lăng Sư huynh muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta.

...

Huyền Thiên phân phó nội môn đệ tử Lâm Vô Ảnh đang xem cuộc chiến đưa Long Tử Nghiên tiến về Tuyệt Kiếm Phong Hoàng Thiên Các trước, còn mình thì theo Bạch Kiếm Tuyết tới gặp Lăng Dật Trần.

Trở lại tông môn. Huyền Thiên vừa vặn cũng phải tìm Lăng Dật Trần, báo cáo những chuyện ở trong Âm Phong Sơn Mạch. Đệ tử Lăng Vân Tông Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây tập kích họ và ba người Phong Bất Chí, Tôn Diệc Thu, Cố Thiên Nhu mất tích. Việc này quan hệ đến Lăng Vân Tông, Huyền Thiên hữu tâm vô lực. Chỉ có báo cáo Lăng Dật Trần xử lý.

Lăng Dật Trần muốn gặp hắn, chánh hợp tâm ý của Huyền Thiên.

Bạch Kiếm Tuyết đi phía trước, Huyền Thiên ở phía sau. Hai người dọc theo đường núi đi lên Thiên Kiếm Phong mây mù mờ ảo.

- Huyền Thiên!

- Có đệ tử!

- Ngươi thật đúng là làm cho người kinh ngạc, luôn làm ra một số chuyện khiến người ta không kịp chuẩn bị.

- Đệ tử không hiểu là Đại trưởng lão khen ta hay là dạy bảo đệ tử?

- Ha ha ha ha, ngươi coi như ta là khen ngươi đi. Dùng tư chất của Sở Phong, tương lai khẳng định có thể bước vào địa giai cảnh. Trở thành cường giả trấn tông kế Lăng Sư huynh. Ngươi có thể dưới tình huống thấp hơn hai cảnh giới đánh bại cường giả trấn tông tương lai của bổn tông, đây là chuyện bổn tông lập tông từ ngàn năm nay chưa bao giờ có. Xem ra Lăng Sư huynh nói đúng, ngươi quả nhiên là một Chân Long.

- Đại trưởng lão quá khen!

- Huyền Thiên, ngươi cảm thấy tôn nữ của ta như thế nào?

- Khục - - , Bạch Linh sư muội? Nàng. . . Nàng có thân hình rất đẹp, dung mạo rất đẹp, tư chất cũng rất tốt, không phải người bình thường.

- Ha ha ha ha, Linh nhi ở trước mặt ta nhắc với ta không ít về ngươi. Nhìn bộ dáng của nó có vẻ rất quan tâm tới ngươi.

- Ách. . . , đệ tử. . . cảm thấy rất vinh hạnh!

- Ta thấy nó thật sự thích ngươi, ngươi cũng cho rằng nó đẹp, dáng người rất tốt, tư chất cũng rất tốt. Xem ra cũng có hảo cảm, lão phu sẽ làm mối gả Linh nhi cho ngươi được chứ?

- Hả? Cái này. . . Đệ tử tuổi nhỏ, chí tại kiếm đạo, ngày sau chắc chắn đi thiên sơn vạn thủy phiêu bạt các nơi, không có chỗ ở ổn định. Trước khi tâm đệ tử không có ổn định, không muốn bởi vì tình nhi nữ mà phân tâm. Xin Đại trưởng lão thứ lỗi!

- Ai. . . Đúng là như thế, ngươi là một Chân Long, Thần Đao Vương quá nhỏ chứa không nổi ngươi. Sẽ có một ngày ngươi sẽ lao ra Thần Đao Vương phóng tới toàn bộ bắc vực, thậm chí là toàn bộ Thần Châu đại địa. Tình nhi nữ với ngươi là một khúc mắc bất lợi.

- Tạ Đại trưởng lão hiểu cho.

- Ha ha, lão phu lúc còn trẻ cũng có cách nghĩ như vậy. Bất quá lá rụng về cội, mọi sự thuận theo tự nhiên thì ngươi và Linh nhi coi như là hữu tình cố ý, thuận theo mà làm, đừng để ngày sau hối hận tiếc nuối.

- Vâng, Đại trưởng lão.

Lá rụng về cội! Đại trưởng lão, đáng tiếc chí của ta không có ở Thần Đao Vương, không có ở bắc vực, mà là Huyền gia Tây Vực phía xa mấy mươi vạn dặm. Trong lòng Huyền Thiên yên lặng nghĩ thầm.

Hai người cùng nhau đi, bay qua mấy ngọn núi đi tới một sơn cốc thiên địa nguyên khí cực độ đậm đặc.

Một chỗ linh phúc bảo của Thiên Kiếm Tông, trong đó thiên địa nguyên khí sung túc nhất chính là Nguyên Linh Cốc của Lăng Dật Trần.

Vừa vào Nguyên Linh Cốc liền có từng mùi thuốc bay tới, cốc này đúng là một trong nơi sản sinh dược liệu của Thiên Kiếm Tông,

Trong cốc mở mấy chục khối dược viên, có năm sáu vị chấp sự phụ trách quản lý hết thảy dược viên.

Chỗ sâu trong trong cốc có một tòa lầu các, tên viết Tĩnh Trần Lâu. Đó là chỗ ở của Lăng Dật Trần!

- Đại trưởng lão. . . !

- Đại trưởng lão. . . !
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status