Kiếm nghịch thương khung

Chương 59: Dĩ trọng phá khoái (2)


- Hiện giờ xem xét thì, dường như trình độ Kiếm pháp Truy Phong của Hoàng Thiên cũng vô cùng sâu sắc, nhưng mà Kiếm pháp Truy Phong gặp Kiếm pháp Thần Phong, một loại là Hoàng giai trung đẳng, một loại là Hoàng giai thượng đẳng, tốc độ giống nhau, nhưng mà khác biết chỗ nào cũng có thể nhìn ra được, Hoàng Thiên không thể nào là đối thủ của Lâm Vô Ảnh.

Lại một vị đệ tử cự đầu khác nói:

- Hoàng Thiên bị bại trong tay của Lâm Vô Ảnh, cũng không tính là oan đâu, tu vi cảnh bát trọng, xông được vào vòng thứ tám, lọt vào tốp tám người, thế này cũng đủ để hắn tự hào cảm ơn ông trời rồi.

- Xem ra ở tốp thứ tám, Hoàng Thiên là người lấy được thành tích tốt nhất, không biết hạng thứ 5 đến thứ 8, hắn có thể giành được hạng thứ mấy đây?

...

...

Đám đệ tử cự đầu có tu vi cảnh thập trọng, tất cả đều nhìn Huyền Thiên không có gì tốt, miệng luôn đả kích, đám đệ tử bình thường bên cạnh tuy không đồng ý với cái nhìn của bọn hắn, nhưng đều sợ hãi thực lực của đám đệ tử cự đầu, không dám cãi cọ, chỉ có thể ở đáy lòng phỉ báng bọn hắn: Hoàng sư huynh nhất định sẽ giành chiến thắng, đến lúc đó mới nhìn xem ai mới là người ngu ngốc!

Trên Lôi đài, Huyền Thiên đang đối diện với Lâm Vô Ảnh.

- Sư đệ Hoàng Thiên, mời Lâm Vô Ảnh sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.

Huyền Thiên mở miệng ra nói chuyện trước.

Lâm Vô Ảnh mỉm cười, kiếm trong tay cũng rút ra khỏi vỏ kiếm, thanh kiếm này rộng chừng hai ngón tay, chiều dài ước chừng dài ba thước, vừa dài mà cũng vừa nhỏ, thân kiếm có chút lóe ra ánh sáng, là một thanh kiếm vô cùng đặc thù.

Vừa mịn lại vừa dài, Lâm Vô Ảnh thích hợp với danh xưng "Khoái Kiếm", khó mà tưởng tượng được, cán chuôi Tế Kiếm ở trong tay Lâm Vô Ảnh thì còn có thể phát ra tốc độ đến mức nào nữa.

Cổ tay Lâm Vô Ảnh run lên, Tế Kiếm chấn động, thanh kiếm phát ra một tiếng đinh, nói:

- Hoàng Thiên, ngươi dĩ yêu phá trọng, dĩ khoái phá yêu, vậy ngươi có khả năng phá được Khoái Kiếm của ta hay không?

Nét mặt Huyền Thiên lạnh nhạt, nói:

- Có thể!

Nghe Huyền Thiên nói khẳng định như vậy, trong lòng Lâm Vô Ảnh rất giận dữ, khẽ cười một tiếng, nói:

- Ngươi dựa vào cái gì mà phá Khoái Kiếm của ta?

Huyền Thiên nói:

- Dĩ trọng phá khoái!

Sắc mặt Lâm Vô Ảnh cả kinh, nhưng ngay lập tức khôi phục lại, khẽ cười nói:

- Dĩ trọng phá khoái, ngươi nói ra có vẻ đơn giản dễ dàng, ha ha ha ha... Cho dù là Lương Trọng, hắn cũng không dám ngăn cản được Khoái Kiếm của ta, chỉ bằng ngươi sao?

Cheng!

Hàn Tuyết Kiếm thoát ra khỏi vỏ, thân kiếm được bao quanh ánh sáng rực rỡ, khí chất Hàn Tuyết Kiếm, so với "Kinh Hồng Kiếm" trong tay của Lâm Vô Ảnh tuyệt không thua kém.

Huyền Thiên nói:

- Sức mạnh cả Lương Trọng còn có thể, nhưng tốc độ thì chưa được, chỉ cần có tốc độ nhanh, thì sẽ phá được Khoái Kiếm của ngươi.

Thoáng một cái Kim Hồng Kiếm dao động chỉ vào Huyền Thiên, Lâm Vô Ảnh nói:

- Luận kiếm trong miệng ai cũng biết, nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là lý luận suông, vừa muốn dùng trọng lực của kiếm vừa muốn sử dụng kiếm thật nhanh, nói thì có vẻ dễ dàng đấy, nhưng chính thức làm được thì có được mấy người, Hoàng Thiên, mặc dù ngươi tự cho thực lực của ngươi là cao nhất, ta lại muốn nhìn, ngươi có mấy phần bản lĩnh.

- Chỉ cần mười kiếm ta sẽ đánh bại ngươi!

Huyền Thiên hét lớn một tiếng. Một lời vừa thốt lên, cả người bộc phát khí thể, phủ đầy tâm kiếm, lộ ra mũi nhọn, một luồng tinh khí từ trên đỉnh đầu phóng lên trời, cao hơn mười trượng, tinh khí giống như kiếm, thuần chính, sắc bén, cứng rắn kiên cường, không gãy.

Kiếm khí từ trong cơ thể Huyền Thiên tuôn ra như mưa, bao phủ cả lôi đài, khí thế rất bá đạo, so với cuộc chiến đấu giữa Trương Long cùng với Cố Tích Duyến, cũng không có nửa phần thua kém một chút nào.

Chúng đệ tử dưới lôi đài bị chấn động, Huyền Thiên một mực không biểu hiện ra rõ ràng, vô cùng an phận, mặc dù lần lượt đánh bại các đối thủ, người khác cũng không nhìn thấy được bên trong hắn đến tột cùng là có bao nhiêu cao siêu.

Nhưng mà, ngay lúc này đối mặt với Lâm Vô Ảnh, Huyền Thiên mới chịu bạo phát thực lực chân chính của mình, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén, khí thế phóng lên trời, trong nháy mắt liền gắt gao áp chế khí thế của Lâm Vô Ảnh xuống dưới, khiến cho trong nội tâm những đám đệ tử cự đầu xem trọng Lâm Vô Ảnh kia liền đột ngột chấn động, trong nháy mắt thay đổi cách nhìn liền phủ định chuyện Huyền Thiên không bằng Lâm Vô Ảnh.

Đối mặt chính diện với khí thế uy vũ của Huyền Thiên, Lâm Vô Ảnh đang bị áp chế khí thế liền lập tức hoảng sợ, lúc đầu mặc dù đối phó với Lý Ức Thường, Huyền Thiên đều không có sử dụng ra toàn bộ thực lực, trong lòng của Lâm Vô Ảnh cũng có một chút tự tin cùng thong dong, trong nháy mắt liền sụp đổ.

- Vút!

Một đạo kiếm quang thoáng hiện, ánh sáng nhanh như chớp, như sao rơi, như lửa khói, tốc độ nhanh tới cực điểm, chợt lóe lên tức thì.

Lâm Vô Ảnh không hề giữ được bình tĩnh, đầu tiên xuất thủ, Kinh Hồng Kiếm dài nhỏ ở trong tay, trong khoảng khắc đã đâm tới trước mặt của Huyền Thiên.

Đối mặt với Kinh Hồng Kiếm của Lâm Vô Ảnh đang đâm tới, Huyền Thiên không né tránh, mũi nhọn của Hàn Tuyết Kiếm trong tay liền lóe sáng, toàn thân bộc phát khí thế, chém xuống một kiếm, quát lên:

- Kiếm thứ nhất.

Kiếm khí giống như mặt trăng hình cung, vô cùng lấp lánh, kiếm thế như núi, vô cùng mạnh mẽ, ảnh kiếm nhanh như gió, tốc độ vô cùng nhanh.

- Keng!

Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên âm thanh thật lớn, Hàn Tuyết Kiếm chém trúng thân Kinh Hồng Kiếm.

Một sức mạnh khổng lồ, từ trên thân Kinh Hồng Kiếm truyền tới, khiến Lâm Vô Ảnh chấn động, kiếm Huyền Thiên, có thể thật sự dùng "Trọng" cùng "Khoái" dung hợp lại với nhau, tốc độ không kém hơn hắn là bao nhiêu, nhưng mà, sức mạnh lại thắng mình.

- Kiếm thứ hai!

Huyền Thiên lại hét lớn một tiếng, kiếm khí lang tỏa hơn mười bước, mang theo khí thế vô cùng bá đạo, tốc độ vô cùng nhanh, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, phản công về phía Lâm Vô Ảnh.

Giờ phút này, Huyền Thiên không có dùng đến chiêu kiếm, kiếm thế chỉ có ba đặc điểm: Nhanh! Chuẩn! Hung ác!

Kiếm thứ hai, Huyền Thiên đã đoạt được thế mạnh, Lâm Vô Ảnh thế yếu, trước cảnh công kích bá đạo của Huyền Thiên, hắn chỉ có thể ngăn cản.

- Keng!

Lại một tiếng cực lớn của kim loại va chạm vang lên, Kinh Hồng Kiếm lại bị truyền đến từng đợt từng đợt sức mạnh làm chấn động, giống như gió, rồi lại thêm một đợt nữa, chấn động đến nỗi khiến cho cánh tay của Lâm Vô Ảnh run lên, trong lòng càng ngày càng kinh hãi.

Kiếm Lâm Vô Ảnh vô cùng nhanh, có thể nói là nhanh tương đương với Huyền Thiên, thế nhưng nội lực hắn thì lại không bằng Huyền Thiên, nội lực của Huyền Thiên rất hùng hậu, kiếm nhanh tương đương với Lâm Vô Ảnh, tốc độ giống nhau, nhưng sức mạnh càng cường đại thì cứ khiến Lâm Vô Ảnh liên tiếp lui về sau, Kinh Hồng Kiếm hầu như rời khỏi tay.

- Kiếm thứ ba!

- Kiếm thứ tư!

...

...

Một kiếm của Huyền Thiên càng nhanh hơn kiếm trước, một kiếm kia càng ác hơn kiếm trước!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status