Kiếm nghịch thương khung

Chương 99: Chặt ngươi một tay (3)


Vừa rồi Huyền Thiên chiến đấu với Ngưu Chí Cường vẫn còn ngang tay, sau đó, Ngưu Chí Cường đánh ra tuyệt chiêu Tam Tài Quy Nguyên, đại chiến thượng phong, tất cả mọi người đều cho rằng Huyền Thiên phải thua không thể nghi ngờ.

Nhưng trong chớp mắt...

Huyền Thiên vậy mà lại ... chuyển bại thành thắng.

Hơn nữa còn một kiếm chặt đứt cánh tay Ngưu Chí Cường, đối với Ngưu Chí Cường tu luyện quyền pháp bá đạo mà nói thì bị đứt một cánh tay từ nay về sau thực lực cơ hồ giảm xuống một nửa, biến thành một người tàn phế.

Vô luận tâm lý hay thân thể, đối với Ngưu Chí Cường đều là một loại tàn phá.

Đối với Trương Trạch Đào và Trình Kình Phong, Huyền Thiên nếu thi triển đại sát chiêu Tuyệt Ảnh kiếm pháp cũng có thể chặt đứt tay chân của bọn hắn, thậm chí lấy tính mệnh của bọn hắn, nhưng Huyền Thiên không hạ độc thủ, còn đối với Ngưu Chí Cường lại khác.

Ngưu gia treo giải thưởng 100 vạn lượng bạc, thỉnh Phúc Uy Bang cùng với Âm Cửu Cừu đánh lén Huyền Thiên, giữa hai bên có đại cừu tự nhiên phải báo, chỉ là nếu một kiếm giết chết Ngưu Chí Cường, vậy thì Ngưu gia khẳng định sẽ liên hợp Trình gia và Trương gia triển khai sống mái với Hoàng gia, hiện giờ Hoàng gia không nên đánh một trận, Huyền Thiên mới chỉ chém đứt một tay Ngưu Chí Cường, tuy rằng cũng là đại thù, nhưng cũng không đến mức hai bên liều mạng

- Ngươi... Ngươi... Ngươi cái tên tiểu tử này, ngươi đây là cố ý đả thương người, tuyệt đối cố ý đả thương người!

Trên lôi đài Ngô Văn Tường mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, chỉ vào Huyền Thiên run rẩy nói.

Ngưu gia chính là đệ nhất gia tộc ở Bắc Mạc Huyện, gia chủ Ngưu Chấn Sơn, là đệ nhất cao thủ của Bắc Mạc Huyện, chỉ kém nửa bước sẽ bước vào Tiên Thiên cảnh tứ trọng, gia tộc của Ngô Văn Tường ở Bắc Mạc Huyện tuy rằng xem như vọng tộc, nhưng là vì phụ thuộc vào Ngưu gia, nếu như không có Ngưu gia, Ngô gia cái gì cũng không phải.

Ngưu Chí Cường chính là con trai trưởng của Ngưu Chấn Sơn, là người thừa kế gia chủ Ngưu gia tương lai, kết quả trong quá trình luận võ do Ngô Văn Tường chủ trì lại bị chém một tay, Ngô Văn Tường có thể tưởng tượng, Ngưu Chấn Sơn sẽ bộc phát ra lửa giận như thế nào?

Nhưng vừa rồi Huyền Thiên chém một kiếm kia thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cao thủ Tiên Thiên cảnh nhị trọng như Ngô Văn Tường cũng không có thể ngăn cản.

Ngay khi Ngô Văn Tường hét lớn thì gia chủ Ngưu gia Ngưu Chấn Sơn đã từ khán đài Ngưu gia tung người lên, quát lớn một tiếng:

- Tiểu súc sanh, lại dám chém tay con tay, lấy mạng người để đền đi!

Thứ tử Ngưu Chí Cao bị Huyền Thiên đánh thành trọng thương, con trai trưởng Ngưu Chí Cường lại bị Huyền Thiên gãy một cánh tay, Ngưu Chấn Sơn thần tình kích động gần như điên cuồng, cách xa trăm bước liền đánh một chưởng tới Huyền Thiên.

Không khí rồi đột nhiên sụp đổ, xuất hiện một đạo chưởng ấn hư ảo cự đại, tựa hồ có một bàn tay lớn vô hình trảo về phía Huyền Thiên.

Một chưởng của cao thủ Tiên Thiên cảnh tam trọng uy lực không phải chuyện đùa, so với một quyền Tam Tài Quy Nguyên vừa rồi không chỉ mạnh hơn gấp mười lần, vượt qua xa Huyền Thiên hiện giờ có thể ngăn cản.

Bất quá, Ngưu Chấn Sơn ra tay, còn có một người, tốc độ cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, đúng là Hoàng Tề Sơn, hắn cũng từ khán đài Hoàng gia nhảy dựng lên, xa xa chụp đến một chưởng, trong hư không đột nhiên xuất hiện một dấu bàn tay, đụng một chỗ với chưởng ấn của Ngưu Chấn Sơn.

Rõ ràng là không khí hư vô, chưởng ấn hư ảnh, nhưng đụng vào lại phát ra một tiếng nổ mạnh cực lớn.

Hoàng Tề Sơn và Ngưu Chấn Sơn đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh tam trọng, hai người chạm nhau một chưởng, lực lượng ngang nhau, Hòang Tề Sơn rơi vào trước người Huyền Thiên cả giận nói:

- Ngưu Chấn Sơn, đệ tử hậu bối luận võ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đang ở trước mặt nhiều người vậy mà đánh lén tiểu bối, Ngưu gia các ngươi quả nhiên thật vênh váo!

Vạn chúng nhìn chằm chăm, Ngưu Chấn Sơn ra tay quả thật đuối lý, nhưng Ngưu Chấn Sơn nhìn Ngưu Chí Cường kêu rền trên mặt đất trong nội tâm chỉ còn lại phẫn nộ, hắn xuất liên tục mấy cái, điểm vào huyệt đao trên tay Ngưu Chí Cường, máu liền ngừng chảy, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Tề Sơn và Huyền Thiên.

Nhất là ánh mắt nhìn nhìn Huyền Thiên lộ ra vô tận sát cơ, Ngưu Chấn Sơn hung hăng nói:

- Khá lắm tiểu súc sanh độc ác, hảo thủ đoạn, thật độc ác, Hoàng gia các ngươi cũng biết, trước mặt nhiều người như vậy, vạn chúng nhìn chăm chú sao? Tất cả mọi người cũng thấy rõ, tiểu súc sanh này cố ý đả thương người, hậu bối Hoàng gia các ngươi quý giá, nhi tử Ngưu Chấn Sơn ta chẳng lẽ lại không? Không đáng một đồng sao? Có thể mặc người đánh thành tàn phế?

Ngưu Chấn Sơn liên tục hỏi lại vài tiếng, hắn chiếm cứ lẽ phải lên rất hùng hồn.

Tuy rằng võ giả bốn phía lôi đài trong nội tâm đều nguyện Hoàng gia quật khởi, nhưng vừa rồi Huyền Thiên một kiếm chặt đứt cánh tay Ngưu Chí Cường bọn hắn đều thấy rõ, kiếm tốc như thế Huyền Thiên hoàn toàn có thể một kiếm chỉ vào cổ họng Ngưu Chí Cường, khiến hắn nhận thua, chém một cánh tay Ngưu Chí Cường đích thật là cố ý gây nên.

Hoàng Tề Sơn bị Ngưu Chấn Sơn liên tục hỏi lại vài tiếng, hỏi đến á khẩu không trả lời được, Ngưu Chấn Sơn chiếm được đại lý, căn bản không thể nào phản bác.

Huyền Thiên từ trước đến nay là một hài tử hiểu chuyện, làm việc rất đúng mực, Hoàng Tề Sơn thật sự không rõ vì sao Huyền Thiên lại cố ý chặt đứt một tay của Ngưu Chí Cường, hiện giờ Ngưu Chấn Sơn hùng hổ dọa người, Hoàng Tề Sơn căn bản không chống đỡ nổi.

Thấy Hoàng Tề Sơn á khẩu không trả lời được, Ngưu Chấn Sơn biết rõ, muốn lấy mạnh Huyền Thiên không có khả năng, nhưng lại không thể không công buông tha liền quát:

- Lần này đệ tử hậu bối luận võ, là Hoàng gia ngươi thắng, ba người Trương Trạch Đào, Trình Kình Phong, Ngưu Chí Cường quả thật cũng không phải là đối thủ của tiểu súc sanh này, nhưng tiểu súc sanh này cố ý đả thương người, chặt đứt một tay con ta, giờ ở trước mặt mọi người phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, phải tự đoạn một tay, nếu không thì để lão hủ tự làm!

- Đúng, tự đoạn một tay!

- Phải cho một câu trả lời thỏa đáng!

- Vạn chúng nhìn chăm chú, đòi cho Ngưu gia một công đạo!

...

...

Ngưu gia, Trình gia, Trương gia, cùng với một ít vọng tộc của Bắc Mạc Huyện đều lớn tiếng hô lên.

Nhìn bọn hắn, Huyền Thiên chỉ lạnh lùng cười cười, giơ tay lên, xuất ra một phong thơ kiện, quát lớn:

- Các ngươi có biết, đây là cái gì không?

Ngưu Chấn Sơn chứng kiến thư tín trong tay Huyền Thiên lập tức biến sắc.

- Cái gì đó? Đây là cái gì?

- Trong thư viết gì? Nhanh đọc nghe xem?

...

...

Võ gia bốn phái lôi đài thấy Huyền Thiên đúng lúc này xuất ra một phong thơ, biết rõ nó có ý nghĩa lớn liền cảm thấy hứng thú, lập tức nhao nhao quát to lên.

Hoàng Tề Sơn thấy Huyền Thiên xuất ra một phong thơ, lập tức cầm tới, mở ra xem xét, chỉ nghe hắn thì thầm:

- Hoàng Thiên, 14 tuổi rưỡi, tu vị Võ Đạo cảnh cửu trọng, thực lực có thể sánh với võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng, treo giải thưởng 100 vạn lượng bạc, lấy đầu trên cổ Hoàng Thiên - - Bắc Mạc Ngưu gia!

Bốn chữ đằng sau Hoàng Tề Sơn cơ hồ là nói ra từng chữ, phẫn nộ trong lòng, không cách nào ngăn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status